Trọng Sinh Trở Về Ngày Muội Muội Bị Hãm Hại

Chương 9



Ta nói hết lòng hết sức nhưng muội ấy chỉ đế ý đến ánh mắt của người phủ Ninh Viễn Hầu.

Cũng không biết Vệ Cư An đã cho muội ấy ăn bùa mê thuốc lú gì, làm cho muội ấy cả trong sạch cũng không cần, chỉ một lòng muốn gả qua đó.

Không được,. Giang Uyển hồ đồ, ta cũng không thể hồ đồ chung với nàng ta.

Trở về phòng ta liền nói với Hướng Trúc: “Muội cẩn thận phân phó cho hai tiểu nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư, bất luận Tam tiểu thư đi đâu, gặp người nào, làm những gì cũng phải báo cho ta biết, còn nữa, gọi các nha hòan trước đây theo Tam tiểu thư đến cho ta, ta có chuyện cần hỏi bọn họ.”

Hương Trúc dạ một tiếng, chợt tò mò hỏi ta: “Nhưng có chuyện gì với Tam tiểu thư vậy?”

Ta không nói cho Hướng Trúc biết, ngay cả bên phía mẫu thân và phụ thân ta cũng không biết mở miệng thế nào.

Không có bằng chứng, Giang Uyển sẽ nói rằng ta vu khống nàng ta.

Trong phủ có rất nhiều người, nếu như truyền ra ngoài một chút thôi, tiêu thư Giang gia chúng ta khó mà làm người, mặt mũi mẫu thân cũng không biết để đâu. Dù sao Giang Uyển cũng mang danh do bà một tay dạy dỗ nuôi lớn.

Hiện giờ Giang Uyển cùng ngoại nam tư thông, chẳng phải là nói cho mọi người biết mẫu thân ta giáo dưỡng không nghiêm?

“việc này không nên ồn ào. Gần đây ta quản gia, chỗ ta và Đại ca rất dễ thương thảo, chỉ có muội muội còn nhỏ, chịu mềm không chịu cứng, nên cần để mắt kỹ càng.”

Hướng Trúc cái hiểu cái không, nhưng nàng làm việc nhanh nhẹn, người lại cẩn thận chu đáo, chuyện ta phân phó đều làm rất tốt.

Nàng lặng lẽ đem mấy nha hoàn và ma ma bên cạnh Tam muội vào phòng ta. Ta sai vài ma ma ra ngoài canh chừng, không để cho ai vào được, lại gọi hai đại nha hoàn bên người mẫu thân đến nghe chuyện.

Mấy nha hoàn bên người Tam muội nghe nói ta mời đến cùng nhau xử lý chuyện quản gia, còn tưởng có chuyện gì tốt, nhưng vừa vào cửa ta bắt bọn họ lập tức phải quỳ xuống.

“Ngày thường ta thấy các ngươi cũng quy quy củ củ, là người có khuôn phép, ai ngờ lại làm ra việc bỉ ổi sau lưng ta. Nói! các ngươi đã giúp Tam tiểu thư làm những chuyện gì?”

Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, thần sắc kinh hoảng, tuy nhiên miệng vẫn còn cứng, khi ta hỏi đến vẫn còn giảo biện: “Bọn nô tỳ đều là hầu hạ bên người Tam tiểu thư, đương nhiên là giúp đỡ Tam tiểu thư thay quần áo rửa mặt, vẩy nước quét nhà, không biết Nhị tiểu thư hỏi cái này là có ý gì?”

Miệng lưỡi trơn tru.

Mấy lời lừa trên gạt dưới này ta làm biếng nghe, liền bảo Hương Trúc đem khế ước bán thân đến: “Phủ Tề Quốc công chúng ta cũng là một phủ trạch nổi tiếng nhân hậu, tuy không làm ra những việc đánh đánh giet giet, nhưng cũng không thể dung túng những chuyện dơ bẩn. Nếu các ngươi không thành thật, trong phủ cũng không thể giữ các ngươi được nữa, chỉ có thể bán các ngươi sang nơi khác.”

Ta không nói là nơi nào, nhưng bọn họ tự biết không phải là một nơi tốt đẹp gì, tất nhiên cũng sẽ không gặp được một chủ nhân tốt như phủ chúng ta.

Bọn họ bắt đầu biết sợ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, do do dự dự không ai dám mở miệng trước.

Ta xua xua tay, Hướng Trúc liền dẫn hai nha hoàn sang phòng bên cạnh chỉ để lại mình Thu Thạch: “Từ từ nói, nói đúng ta sẽ thưởng, ta cũng sẽ không nói cho Tam muội biết là ngươi đã nói.”

Thu Thạch là nha hoàn trong phòng của Tam muội, chuyên lo chuyện ăn và ngủ, nghe vậy lập tức dập đầu xuống đất tỏ vẻ oan uổng: “Nhị tiểu thư tha mạng, chuyện đó đều không liên quan đến nô tỳ, từ khi Tam tiểu thư đi gặp các tiểu thư bên phủ Quy Đức Hầu về liền thay đổi. Suốt ngày đều bảo nô tỳ tìm gã sai vặt nhờ mua thoại bản, mỗi lần đọc thoại bản là bỏ ăn bỏ ngủ.”

Thoại bản nào mà hay như vậy?

“Nô tỳ cũng không biết, chỉ vọ tình nghe Tam tiểu thư khi đọc thoại bản có nói qua như là đích thứ khác biệt, hôn nhân đại sự phải biết tự dựa vào chính mình, rồi tài tử giai nhân có duyên không phận.”

“Nhiều lắm, nô tỳ không nhớ hết.”