Trọng Sinh Trở Về: Tôi Quyến Rũ Anh Trai Của Kẻ Thù!

Chương 8: Cắm trại



Khi biết tin Cố Tuyết Nhi có thai bà Cố cũng vui mừng không kém gì nhà họ Tưởng.

Tuy con gái của bà không giống như lúc trước nhưng đã thay đổi thì là một chuyện tốt.

Vả lại bà cảm thấy tình cảm giữa Cố Tuyết Nhi và Tưởng Thiên Dịch đã có chuyển biến tốt hơn.

Cứ tưởng cuộc hôn nhân thương mại này sẽ chẳng thay đổi được con gái bà.Nào ngờ đâu ba năm sau khi cưới còn mang thai.

Bà Cố xem như đã yên tâm về Cố Tuyết Nhi.

Ông Cố vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong khóe mắt vẫn có ánh cười vui mừng ánh lên.Dù gì đó cũng là con gái của ông.

Con gái ông bây giờ đã mang thai cốt nhục nhà họ Tưởng còn sống hạnh phúc bên cạnh Tưởng Thiên Dịch thì còn gì bằng.

Ở lại một lúc rồi chạo tạm biệt ông bà Cố.Cố Tuyết Nhi và Tưởng Thiên Dịch lên xe đến chỗ cắm trại.

Nghe thì tưởng rằng rất xa nhưng thật ra cũng chỉ mất khoảng một tiếng ngồi trên xe đã đến nơi.

Cố Tuyết Nhi là phụ nữ mang thai ngồi trên xe cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi hay buồn nôn như trong lời đồn.

Chỉ có điều do mang thai nên cô thường buồn ngủ.Mắt cũng nhướng muốn không lên khiến Tưởng Thiên Dịch bên cạnh nhiều lần muốn quay đầu về vì sợ ở chỗ khác cô sẽ ngủ không ngon.

Đến nơi không khí hoang đãng mát mẻ,bầu trời trong xanh khiến cơ thể Cố Tuyết Nhi giãn ra.

Đây đúng là nơi phù hợp với Cố Tuyết Nhi.Đã rất lâu cô chưa được ra ngoài.Ở trong ngôi biệt thự như mê cung đó cô cứ tưởng mình là tù binh bị nhốt trong trại giam.

Không khí ngột ngạt chặt chội đã biến mất.Hiện giờ chỉ còn cảm giác thư thả mát mẻ dễ chịu cùng với những làn gió mát đung đưa qua làm Cố Tuyết Nhi cảm thấy thoải mái hơn.

Dù trời đang chuyển dần về đông.Tuy nhiên được hòa nhập với thiên nhiên vẫn tốt hơn nhiều.

Tưởng Thiên Dịch lái xe đến bãi đậu xe rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Tuyết Nhi.

Trước khi đến đây anh đã liên lạc với bảo vệ mua hết bãi cỏ này để cô được yên tĩnh hơn.Đây là những điều mà trong sách anh đọc đã ghi.

Chỗ cắm trại của anh là ở một đồi núi không xa ở đây.Tuy nói là đồi nhưng thật ra cũng chỉ là một bãi cỏ nhưng cũng không tốn nhiều sứa để đi lên.

Khi Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Thiên Dịch đi lên bãi cỏ thì bỗng có tiếng gọi đằng sau khiến hai người khựng bước.

Vừa nhìn thấy cô,Tưởng Du Vãn như thấy được vàng vừa gọi tên cô vừa chạy đến" Chị dâu,chào chị.Chị khỏe không ạ?Không ngờ lại gặp chị ở đây"

Cố Tuyết Nhi mỉm cười,nhìn tay cầm bọc gì đó đáp lại" Ừm,chị khỏe.Em đến đây chơi à?"

Tưởng Du Vãn gật gật đầu liếc nhìn sang Tưởng Thiên Dịch rồi nói" Vâng,cuối tuần em thường đến đây chơi cùng bạn.Không ngờ hôm nay lại gặp chị ở đây.Anh em thật chú đáo còn biết dẫn chị đến đây ngắm hoàng hôn nữa.Nhưng có điều anh trai em lại quá ích kỉ còn không rủ em gái ruột của mình đến nữa!"

Cố Tuyết Nhi nhếch nhẹ môi cười khẽ.Quay sang nhìn Tưởng Thiên Dịch đang lườm Tưởng Du Vãn rồi nói" Anh của em cũng định gọi em đấy nhưng lại quên mất thôi.À mà người bên cạnh là ai?"

Lúc này ánh mắt vô mới va vào cậu thiếu niên chạc tuổi Tưởng Du Vãn đang đứng kế bên.Nhìn cậu ta có vài nét khá giống Tưởng Thiên Dịch nhưng cũng không quá rõ ràng như Tưởng Du Vãn.Nét mặt thiếu niên,làn da trắng đang rụt rè đứng sau Tưởng Du Vãn.

Tưởng Du Vãn lúc này mới chợt nhớ đến Ngô Tú Hoài,đẩy đẩy cậu ta lên đứng trước mặt Cố Tuyết Nhi nói" Chị dâu,đây là Ngô Tú Hoài.Em họ của em và anh Thiên Dịch.Mới từ tỉnh khác đến chơi vài hôm.Hôm nay em dẫn cậu ta đến đây cũng chỉ để cho cậu ta xem hoàng hôn ở đây đẹp thế nào!"

Hóa ra là em họ của Tưởng Thiên Dịch.Ai ngờ nét mặt lại giống như vậy.Nhà họ Tưởng gen di truyền lại đáng sợ phết.Ai nhìn vô cũng phải hét lên câu cảm thán về nhan sắc trời ban này.

Vô thức Cố Tuyết Nhi chạm tay đến phần bụng đang nhô lên của mình.Thầm nghĩ chắc bé cưng của cô cũng sẽ được thừa hưởng nét đẹp đó.

Bỗng nhiên bên tay vang lên một giọng nói" Em yên tâm đi.Bé cưng của chúng ta sẽ đẹp giống anh"

Cố Tuyết Nhi xụ mặt nhìn sang bên cạnh.Nhìn vẻ mặt yêu nghiệt của Tưởng Thiên Dịch chỉ muốn tát cho vài cái.Nhưng Cố Tuyết Nhi vẫn cố kiềm chế đá nhẹ vào chân anh kêu anh đừng lưu manh nữa.

Màn chào hỏi cứ thể đã xong.Tưởng Du Vãn và Ngô Tú Hoài đã đến đây nên cùng cô và anh dựng trại ngủ lại đây một đêm.

Ở đây chỉ có hai người đàn ông là Tưởng Thiên Dịch và Ngô Tú Hoài nên sợ sẽ làm không kịp vì trời cũng đã chạng vạng vậy nên phải gọi thêm người đến giúp để dựng ba cái lều.

Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Du Vãn ngồi trên xích đu gần đó nhìn họ dựng liều vừa tán gẫu để giết thời gian.

Một lúc sau liều cuối cùng cũng được dựng xong.Cố Tuyết Nhi cùng Tưởng Du Vãn lại đến phụ bọn họ dọn thức ăn lên để dùng.

Cố Tuyết Nhi là phụ nữ mang thai tất nhiên Tưởng Thiên Dịch sẽ không cho cô làm việc nặng.

Dù cắm trại đi chăng nữa thì cũng đi để cho cô khuây khỏa chứ thực đơn món ăn của cô vẫn như vậy.Chỉ có phần canh dinh dưỡng cùng vài món ăn dinh dưỡng dành riêng cho cô.