Tần Hải Tuấn cực kì bực bội, hận chết thái độ không nói lý lẽ của Lưu Trưng, đúng thật là không phải người. Cậu muốn thoát khỏi sự kèm cặp của Lưu Trưng nhưng lại không thể động đậy, vì vậy tàn độc đưa răng lên cắn giữ chặt chỗ nào là cắn chỗ đó.
"Ui, Tần chó con!" Lưu Trưng không kịp phản ứng, cánh tay bị Tần Hải Tuấn cắn một cái, mé đau.
"Cút xuống!" Tần Hải Tuấn mặt lạnh nói, trông thật sự rất tức giận.
"Đừng như vậy." Lưu Trưng đè lên cậu, ngữ khí nhẹ nhàng dần, thật ra cũng không muốn chọc cho Tần Hải Tuấn xù lông chỉ tại vừa nãy tâm trạng thực sự không tốt mới giận chó đánh mèo: "Tụi mình không trốn tránh vấn đề nữa, hai ta cùng nhau phân tích giải quyết nhé."
Tần Hải Tuấn tạm chấp nhận, đôi mắt hung hăng nhìn anh chằm chằm nói: "Vậy anh nói cho rõ, tôi làm gì khiến anh buồn nôn?" Nôn đến nông nỗi cở đó, Tần Hải Tuấn chỉ cần nghĩ đến là không thể nào vui nổi.
"Trước khi trả lời câu hỏi của em, em phải trả lời câu hỏi của anh cái đã." Lưu Trưng suy nghĩ một chút, định cho Tần Hải Tuấn một lần cơ hội để biện bạch.
Tần Hải Tuấn lại nghĩ Lưu Trưng đang dùng mánh khoé, căn bản không muốn nghiêm túc giải quyết vấn đề vì vậy mặt lập tức xụ xuống.
Tức giận trong lòng nháy mắt tăng mạnh!
"Này! Tần Hải Tuấn!" Lưu Trưng dùng sức đè cậu lại, không thể không cao giọng rống: "Em yên tĩnh một chút có được không, không thể nghiêm túc trả lời được à!"
"Trả lời cái đầu anh!" Tần Hải Tuấn giơ tay chân lên đẩy Lưu Trưng xuống: "Cút ngay!"
Lưu Trưng dựa vào gì mà ghét bỏ cậu, dựa vào đâu bắt cậu phải chịu những thứ này!
"Tiên sư nhà nó, em thiếu đ*t lắm có phải không!" Lưu Trưng ôm lấy cậu, vươn người lật lại để cậu nằm lên phía trên, tiện thể đánh vào mông: "Trả lời tôi, lúc tôi chạm xuống phía trước của em, chỗ đó có cứng hay không?"
Cái câu hỏi quái quỷ gì đây?
Mặt Tần Hải Tuấn giận vừa thẹn, không trả lời.
"Em trả lời xong câu hỏi này, chọn đi hay ở đều tùy em." Lưu Trưng buông tay ra nói, thật sự không ép cậu nữa.
Tần Hải Tuấn cảm nhận được áp lực trên cơ thể đang dần thả lỏng, trong nháy mắt lăn xuống từ trên người Lưu Trưng, lăn vào vách tường, nhưng lần này không có lập tức ngồi dậy.
"Không có! Anh có bị bệnh không, làm gì có ai cứng được cả ngày!" Tần Hải Tuấn bò lên, lần này cậu đi thật.
Kết quả cánh tay bị chụp lấy, kéo ngược cậu về phía sau, dùng sức đẩy cậu lên giường.
Tần Hải Tuấn cảm thấy trời đất quay cuồng, vài giây sau, lần thứ hai cậu rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Cả người bị Lưu Trưng đè chặt dưới thân, những nụ hôn ướt át liên tiếp ập tới, mạnh mẽ hôn xuống làm cậu đơ cứng.
"A..." Chưa kịp chuẩn bị đã phải chấp nhận những cái hôn nóng bỏng này, Tần Hải Tuấn không chạy theo được tiết tấu, căn bản không có sức chống đỡ, đừng nói việc đến đánh lôi đài chung với Lưu Trưng.
Lưu Trưng cũng chỉ là lý thuyết suông chưa từng trải nghiệm thực tiễn. Có lẽ do anh có khí thế nghiêm túc, da mặt dày, công suất hoạt động cao. Tinh thần thân già da heo không sợ nước sôi, đủ để treo Tần Hải Tuấn tuổi trẻ tính tình trẻ con lên đánh một trận.
Lưu Trưng hôn cậu đồng thời đè hai tay lại, đan xen với ngón tay anh. Bàn tay hai người bóp chặt lấy nhau gần như không phân cao thấp.
Cuối cùng người đầu hàng trước vẫn là Tần Hải Tuấn, bị hôn đến mức không thở nổi, cả người như nhũn ra.
Cảm thấy cậu cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Lưu Trưng bắt đầu nhẹ nhàng với cậu.
Qua lúc sau, Lưu Trưng than thở nói với cậu một lời xin lỗi.
"Xin lỗi, vừa nãy anh sai rồi, anh xin lỗi em..." Cánh tai Tần Hải Tuấn bị ngậm lấy, hơi thở ấm áp phà đến làm cậu nổi hết cả da gà, cổ thì tê dại.
"Giải thích chút đi." Giọng Tần Hải Tuấn khàng khàng nói, đôi môi chịu ngược đãi như hai cánh hoa đỏ bừng mọng nước.
"Anh ghen tị." Lưu Trưng ngại mất mặt nên thấp giọng nói: "Anh cứ tưởng em cứng lên vì nhớ đến người khác."
Tần Hải Tuấn lập tức hỏi đến cùng: "Vì sao lại cho là tôi đang nhớ về người khác?" Cậu cũng hơi sốt sắng, trước khi nảy sinh tranh chấp với Lưu Trưng, quả thực có nhớ đến Tưởng Hinh.
Mà Tần Hải Tuấn cũng không nói dối, phía dưới có phản ứng không phải bởi vì Tưởng Hinh, mà do bị Lưu Trưng xoa nắn.
Sở dĩ Lưu Trưng hiểu lầm là bởi vì cứng quá nhanh.
"Sau khi trở về trông em rất mất tập trung, anh nói với em mà em không phản ứng gì cả, em nói em không nhớ về người khác, còn có thể là muốn anh?" Lưu Trưng híp mắt tường tận, cố gắng phân tích biểu cảm của Tần Hải Tuấn có chột dạ hay không, nhưng căn cứ vào hiểu biết của mình đối với bản thân, em ấy chắc là không nói dối làm gì.
"..." Tần Hải Tuấn cố gắng nhớ lại mình có bỏ qua câu nói nào của Lưu Trưng không, làm cho Lưu Trưng bực tức như vậy.
Nhưng cậu nghĩ rất kĩ cũng không nhớ ra được rốt cuộc là lúc nào mình không để ý đến Lưu Trưng?
Lẽ nào thật sự mất tập trung nghiêm trọng tới nỗi quên luôn đối phương?
Không thể nói Tần Hải Tuấn không chột dạ, biểu hiện chột dạ của cậu chính là lập tức tha thứ cho Lưu Trưng, không lộn xộn nữa.
"Ầy, anh đã nói xin lỗi với em rồi, em có chấp nhận không?" Lần thứ hai Lưu Trưng vươn môi đụng vào khóe miệng Tần Hải Tuấn, thái độ vô cùng thân mật, so với người ban nãy bảo cậu biến đi cách biệt mười vạn tám ngàn dặm.
"... Anh thật sự có thể buồn nôn thành như vậy à?" Tần Hải Tuấn cảm thấy khó mà tin nổi, ăn dấm chua còn có thể phun ra kiểu đó? Nhưng nếu Lưu Trưng nói dối thì cũng đâu còn gì để nói dối, làm gì có chuyện mình làm cho anh ấy buồn nôn cỡ đó.
"Có thể." Lưu Trưng làm một bộ dạng luỵ tình nói: "Em không hiểu anh, anh vừa nghĩ tới em nhớ về người khác rồi cứng lên là anh chỉ muốn giết người! Nôn mửa chỉ là một phần nhỏ!"
Tần Hải Tuấn mặt đầy khiếp sợ nhìn Lưu Trưng, cậu thật sự rất bất ngờ.
Đúng, hóa ra Lưu Trưng yêu mình như vậy, đây quả thật là si tình.
"Nhưng nếu làm em chịu oan ức, anh thành thật thừa nhận sai lầm. Vậy em nói đi, có chấp nhận lời xin lỗi này hay không?" Lưu Trưng trông mắt nhìn cậu.
"Ồ..." Tai Tần Hải Tuấn đỏ ửng, cả người cậu có chút nóng.
Có vẻ như đã được nếm thử cảm giác được người khác yêu say mê điên cuồng, không cảm thấy phiền phức mà còn rất chi là vui vẻ.
"Nếu tha thứ cho anh." Lưu Trưng chỉ vào môi mình nói: "Hôn anh một cái, chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Tần Hải Tuấn ngẩng đầu lên hôn Lưu Trưng một cái, toàn bộ quá trình làm ánh mắt lóe lên, tim đập nhanh hơn.
Thế nên bầu không khí hài hòa khắp phòng này so với mùi thuốc súng ngập tràn lúc nãy, làm người ta cảm thấy tức cười.
Lưu Trưng sờ mặt cậu, sau đó trực tiếp kéo mền ra trùm lên, ôm Tần Hải Tuấn cùng nhau ngủ trưa.
Ngày cuối tuần lười biếng cứ như vậy mà trôi qua, hai người không làm gì cả chỉ ở trong phòng trọ ăn, ngủ, phá phách,ngẩn người, xem phim.
Bên trong căn phòng nhỏ hẹp là cả một bầu trời thế giới, tựa hồ có rất nhiều chuyện tiêu hao thời gian khiến bọn họ không muốn ra khỏi cửa.
Buổi tối ăn đồ ăn ngoài, ăn xong hai người lên ghế salông ngồi chờ tiêu cơm. Sau đó Lưu Trưng đứng lên, giúp Tần Hải Tuấn dọn dẹp lại đồ đạc.
Anh lấy toàn bộ quần áo và những vật khác ra phân loại sắp xếp.
Tần Hải Tuấn hai chân sạch sẽ, chống chân nằm trên giường chơi game. Đôi mắt lúc thì nhìn màn hình, lúc thì nhìn Lưu Trưng.
Mặc dù chơi game rất vui nhưng tóm lại cũng chỉ để giết thời gian, cậu thích nhìn Lưu Trưng hơn, cảm giác nhìn Lưu Trưng thú vị hơn.
"Học sinh lớp 11 thân ái, anh có một vấn đề muốn hỏi em." Lưu Trưng vỗ tay, dọn dẹp cái vali trống không kia.
"Hả?" Tần Hải Tuấn lé mắt nhìn anh.
"Em không có bài tập à? Không cần trả lời, chắc chắn là có. Cho nên anh hỏi luôn." Lưu Trưng mỉm cười: "Em làm bài tập chưa?"
"..." Tần Hải Tuấn chống cằm, trầm mặc một lúc sau đó chui vào trong mền.
"Nói em nghe một chút về dự định của anh, mục tiêu chính trong thời gian này của là học hành thật tốt, học vẽ thật giỏi. Sau đó tìm một chỗ tương quan tác phẩm hội họa để công tác. Còn nữa hàng năm sẽ ra ngoài du lịch, vẽ cây cảnh hoặc là lên vùng núi làm công ích."
Lưu Trưng đi tới kéo Tần Hải Tuấn dậy, mới nghe rõ lời cậu nói thầm: "Dự định nhiều như vậy, không phải người thanh toán đều là tôi..."
Dựa vào dự định của Lưu Trưng, anh có thể tự nuôi sống mình được à?
"Em nói đúng, cho nên trong kế hoạch của cuộc đời anh, chỗ nào cũng có hình bóng em." Phụ trách quẹt thẻ.
"Gớm..." Biểu cảm Tần Hải Tuấn đại khái có thể nói là ngạo kiều*, bộ dạng muốn cười không dám cười.
*Từ này nói về nhân vật có vẻ bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, ương bướng nhưng thực chất bên trong lại là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.
Hai ngày cuối tuần này chỉ nằm trong phòng, ngoại trừ lúc đổ rác thải và đi dạo thì hai người chưa từng đi ra ngoài, ngày qua ngày hết nằm ì rồi đến đi dạo.
Tần Hải Tuấn đừng nói là làm bài tập, ngay cả sách cũng không biết ở chỗ nào.
Sáng thứ hai đi học, Lưu Trưng cố ý dặn cậu, buổi tối về nhà nhớ tới mang theo cặp.
Thời gian còn rất sớm, sớm tới nỗi bi thảm cho nên mắt Lưu Trưng không mở nổi, nói xong thì tiếp tục ôm chăn ngủ bù.
Tần Hải Tuấn ngồi trên mép giường, từ từ dụi mắt nhìn thời gian trong điện thoại từng phút từng phút trôi qua, đến 7h35 mới xuất phát.
Không tính thời gian làm mấy chuyện vặt vãnh thì cậu chỉ có 2,3 phút để ăn sáng.
Cho nên đến cổng trường học mua đại mấy cái bánh bao nhỏ, vừa đi vừa ăn.
Xung quanh đó số học sinh giống Tần Hải Tuấn cũng không phải là ít, đại đa số mọi người vẫn còn buồn ngủ. Dù sao số phận của học sinh cấp ba chính là thảm như vậy, đây chắc chắn là giai đoạn tối tăm nhất trong cuộc đời học sinh.
Ngồi trong lớp học, các bạn học xung quanh ngoại trừ đọc sách thì chính là đọc sách, chỉ có Tần Hải Tuấn mất tập trung không nghĩ gì đến phạm vi sách vở.
Thứ hai ôn tổng hợp, ngay cả học sinh giỏi Vệ Thanh Phong cũng lén làm việc riêng, phân chia một chút để ý mấy đứa đồng bọn.
"Cuối tuần trước mày làm gì đó, không hề có một chút tin tức nào?" Bình thường cho dù là cuối tuần, bọn họ cũng sẽ liên hệ các loại như tán gẫu, chơi game, tin nhắn.
Chỉ mỗi cuối tuần trước là không có.
Tần Hải Tuấn nâng cằm, lạnh nhạt nói: "Chán lắm mới với nhắn tin với mày."
Trong lòng Vệ Thanh Phong vừa bực mình vừa buồn cười: "Chắc mày đang muốn ăn đòn đây mà, mắt tao mù rồi mới đi nhớ mày." Mất liên lạc hai ngày, Vệ Thanh Phong thật sự cho là Tần Hải Tuấn xảy ra chuyện gì rồi nên rất lo lắng cho cậu.
"Ồ." Tần Hải Tuấn trả lời qua loa với đứa đồng bọn vì bây giờ cậu đang có việc cần làm gấp.
"Đù." Vệ Thanh Phong nhìn thấy đứa đồng bọn học dốt của mình tự dưng hôm nay phá lệ lục ngăn kéo, chắc sắp lên đến chín tầng mây rồi?
Tần Hải Tuấn cau mày, đang nghĩ xem mang sách gì về đối phó Lưu Trưng.
"Mày chọn qua chọn lại để làm gì vậy?" Vệ Thanh Phong hiếu kỳ.
"Mang về tối đọc." Mà điều này còn chưa phải là kinh hãi nhất, Tần Hải Tuấn quay đầu nói với Vệ Thanh Phong: "Thanh Phong, cho tao mượn vở bài tập của mày một chút."
Cả ngày hôm nay trên lớp Vệ Thanh Phong phát hiện Tần Hải Tuấn so với ngày thường nghiêm túc, nỗ lực hơn rất nhiều.
Hiện tượng này đúng là làm người ta kinh hỉ.
Thân là bạn thân của Tần Hải Tuấn, Vệ Thanh Phong vẫn luôn hi vọng Tần Hải Tuấn có thể chăm chỉ học hành, tương lai cùng thi đại học rồi tiếp tục đi học chung với nhau.
Dựa vào biểu hiện không thèm nghe khuyên bảo của Tần Hải Tuấn lúc trước muốn thi đậu trường đại học trọng điểm quá khó.
Nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi lại khiến người khác vừa mừng vừa sợ.
Vệ Thanh Phong không nhịn được cẩn thận hỏi cậu: "Tần Tuấn, không là phải mày muốn tiếp tục học hành đó chứ?"