Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 23: Em sợ



"Anh vào trong phòng trước đã, em sẽ nói anh biết." Tần Hải Tuấn ôm cổ Lưu Trưng, chết sống không buông tay, đồng thời yêu cầu Lưu Trưng vào phòng.

Cậu sợ Lưu Trưng một lời không hợp lại muốn đi, nếu Lưu Trưng thật sự muốn đi, cậu căn bản không ngăn được.

Đối với Tần Hải Tuấn phiền phức, Lưu Trưng đã sớm chuẩn bị tâm lý, anh bị Tần Hải Tuấn chọc đến mức sắp không còn biết tức giận là gì.

"Bây giờ tôi vào được chứ gì, em mau nói đi." Gương mặt Lưu Trưng tỏ vẻ bất đắc dĩ kiêm nhẫn nại đi vào phòng, theo thói quen đóng cửa lại, sau đó có ý muốn ném chàng trai trên lưng xuống giường.

Đáng tiếc Tần Hải Tuấn gắt gao ôm lấy anh, không chịu buông tay. Chẳng những không buông tay, trái lại còn đưa hai chân quấn lấy chặt hơn: "Anh ngồi xuống rồi nói, em mệt." Giọng của Tần Hải Tuấn không còn nghe ra được dáng vẻ lúc trước.

Hiện tại hai mắt cậu sưng thành hạch đào, cổ họng giọng khàn kinh khủng, khắp nơi trên người toàn là vết bầm, không thể nghi ngờ là cực kỳ chật vật rất thảm.

Nếu không phải vì Lưu Trưng nhìn thấy bộ dạng này, cũng sẽ không kiên nhẫn với cậu như vậy.

Vào lúc này, đừng nói đến giáo huấn, đối phương nói mệt anh vẫn phải nhịn cơn bực ngồi xuống. Có thể chịu đựng cảnh này, không phải ai cũng làm được.

Chờ Lưu Trưng ngồi xuống giường xong, Tần Hải Tuấn mới buông tay, nhưng lập tức đổi thành ôm lấy eo Lưu Trưng, bản thân thì ngồi trên giường, còn lồng ngực dính sát vào lưng Lưu Trưng.

Điệu bộ này của đối phương cũng đủ hiểu.

"Tạm thời tôi sẽ không đi đâu, em không cần như vậy." Lưu Trưng không nhịn được nữa nói, vươn tay cạy hai cánh tay bên hông.

"Lưu Trưng, anh để em ôm anh đi, em sợ..." Tần Hải Tuấn đè nén âm thanh, có chút run lên. Mấy ngày nay cậu vừa mơ màng ngác ngác, không ổn chút nào. Tuy rằng mỗi ngày không cần làm gì, cũng không cần học bài. Nhưng chỉ ăn không ngồi rồi, không có mục tiêu không có trọng tâm, cả người giống như phế nhân vậy.

Áp lực tâm lý càng lúc càng lớn, gút mắc tình cảm và biến đổi, cũng làm cho Tần Hải Tuấn rơi vào ngõ cụt, không tìm được đường chạy trốn.

Còn nhớ nhung về Lưu Trưng, rời khỏi bên cạnh Lưu Trưng, Tần Hải Tuấn mới biết mình ỷ vào Lưu Trưng đến như vậy.

Lưu Trưng vĩnh viễn không thể biết, hôm nay anh xuất hiện đối Tần Hải Tuấn mà nói ý nghĩa như thế nào.

"Năm nay em 18 tuổi rồi, Tần Hải Tuấn, em không phải bạn nhỏ nữa." Lưu Trưng nhớ lại nói, tuổi thơ em ấy không bằng người khác, bản thân em ấy cũng không biết nũng nịu, thì em phải thành thật biết điều một chút.

Vậy nên khi mình trở về, tới bên cạnh Tần Hải Tuấn, còn không phải vì cho Tần Hải Tuấn một bờ vai để có thể nũng nịu sao.

Lưu Trưng chống lên trán mình, lớn tiếng thở dài, anh cảm thấy bản thân mình cần phải bình tĩnh, cần phải kiên trì hơn bao dung hơn, dành nhiều thời gian cho Tần Hải Tuấn.

Những điều này không phải Lưu Trưng không cho được, anh đều cho được, nhưng anh sợ Tần Hải Tuấn vĩnh viễn chỉ biết dựa vào anh rồi không thể tự đứng được, vĩnh viễn chỉ là dáng vẻ này.

Sợ hãi chiều chuộng càng nhiều sẽ càng bị phản tác dụng.

Trong lòng anh đầy những mâu thuẫn mà không ai biết được, cho nên trong mắt Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng liền trở thành người không có lòng dạ.

Luôn mồm luôn miệng bảo là yêu, nhưng những lời yêu đều là giả dối.

"Á..." Lưu Trưng gào lên một tiếng đau đớn, Tần Hải Tuấn vội vã hoảng mang nhả ra, cậu mới nhận ra mình không cẩn thận tóm nhầm tay Lưu Trưng cắn một cái.

"Em cái đồ sói mắt trắng này (kẻ vô ơn bạc nghĩa)." Lưu Trưng bất lực nói, ngay cả cảm xúc tức giận đối với chính mình cũng không còn: "Nói đi, em nhanh chóng nói tôi nhanh chóng nghe, sau đó cần làm gì thì làm."

Tần Hải Tuấn theo phản xạ ôm chặt lấy anh, luôn cứ sợ anh chạy mất. Đồng thời ấp ủ trong lòng, không biết biểu đạt những chuyện đã xảy ra thế nào, mới có thể làm Lưu Trưng thoả mãn.

Chuyện đã từng thích Tưởng Hinh, Tần Hải Tuấn chắc chắn sẽ không nói, cậu chết cũng phải giấu đến cùng.

"Đúng như anh đoán, em không muốn học hành."

Đợi mấy giây vẫn chưa có câu tiếp theo, Lưu Trưng nhướng mày: "Chỉ như vậy, không còn nữa à?" Nếu cậu dám nói đúng vậy, Lưu Trưng sẽ lập tức rời đi, về sau cả đời đến già cũng không gặp lại.

"Còn nữa..." Ánh mắt Tần Hải Tuấn lóe lên, vội vàng nói tiếp: "Người dì kia của em cãi nhau với ba em, dì ấy muốn đi giải sầu nên em đi với dì ấy cùng nhau đến đây."

"Em chủ động muốn đi, hay là cô ta kêu em đi?" Lưu Trưng hỏi.

"Dì ấy kêu." Tần Hải Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, làm thông cổ họng khàn khàn của mình.

"Sau đó cô ta về nhà, tại sao em không trở về?" Lưu Trưng tiếp tục hỏi.

"Em không thích về nhà, nhà em không giống nhà." Tần Hải Tuấn rũ mi mắt sau lưng Lưu Trưng, trầm giọng nói.

"Cho dù không muốn về nhà, em cũng có thể về với tôi mà, hay là em vì trốn tránh học hành nên từ nay về sau không muốn liên lạc với tôi nữa?" Lưu Trưng suy nghĩ một chút, bản thân mình đúng là từng có ý nghĩ này, quả thật cũng đã làm như vậy.

Lần này nếu không phải mình chủ động tìm ra, thì không biết về sau sẽ thế nào.

"Không phải." Tần Hải Tuấn lập tức đáp lại, cậu làm sao mà không muốn về bên Lưu Trưng, bởi vì không dám về.

"Thế thì tại sao?" Lưu Trưng yên lặng, kiên nhẫn cho cậu thêm một chút thời gian.

"Em trở về, anh có còn cần em không." Tần Hải Tuấn cúi đầu hỏi ngược lại, đồng thời cũng bình tĩnh hơn, ngưng thở lẳng lặng chờ đợi đáp án.

Lưu Trưng suy xét rất lâu mới trả lời: "Em nguyện ý nghe lời tôi, thì tôi vẫn sẽ cần em. Còn nếu em cứ tiếp tục não tàn, tôi cần em để làm gì?"

Ngại cuộc sống của mình quá bình yên, nên dẫn về làm mình tức chết?

Lẳng lặng hít sâu hai lần, Tần Hải Tuấn gật gật đầu: "Em nguyện ý nghe lời anh." Cánh tay cậu ôm bên hông Lưu Trưng, cũng nắm thật chặt. Phảng phất làm như vậy có thể nhận được cảm giác an toàn, có thể xua đuổi sợ hãi của những ngày này.

"Thật sự?" Lưu Trưng không ôm nhiều tín nhiệm, Tần Hải Tuấn che giấu và lừa dối, anh vốn nên là tức giận. Nhưng trên thực tế tâm lý lại bình tĩnh cực kỳ, giống như người bị lừa gạt không phải là mình vậy.

"Thật sự." Tần Hải Tuấn cũng tương tự không tin Lưu Trưng: "Anh nói cũng là sự thật?" Cậu không còn nhiều hy vọng xa vời càng, chỉ mong tất cả sẽ trở lại như trước.

Không còn muốn Lưu Trưng bất chấp tất cả đối với mình nữa, chỉ cần giống như trước là rất tốt rồi.

"Tôi nói rồi, tôi không lừa em."

Lưu Trưng không lừa gạt Tần Hải Tuấn, ngược lại anh thật lòng đối xử với người ta lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu cho anh một chút tín nhiệm.

"Ồ." Tần Hải Tuấn nhận được đáp án này, tinh thần căng thẳng của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Nhưng cậu cũng không cho rằng chuyện này giải quyết nhanh như vậy, bởi vì cảm giác lần này Lưu Trưng thật sự rất tức giận.

"Ngoại trừ chuyện đó ra, em có còn gì muốn nói không?" Lưu Trưng nhẹ nhàng hỏi.

Đầu tiên là Tần Hải Tuấn ngớ người, khó hiểu nghĩ tại sao Lưu Trưng lại hỏi như vậy, sau đó cậu cẩn thận nói không có: "Còn muốn nói gì nữa, em nói xong rồi."

"Ừm." Lưu Trưng gật đầu, lập tức dán cho Tần Hải Tuấn một cái nhãn quỷ ích kỷ, muốn có được chỗ tốt từ trên người người khác, mà bản thân thì chưa từng có suy nghĩ phải bỏ ra thứ gì.

Đừng nói đến tiền tài, đó làm sao tính là trả giá được, đối với Tần Hải Tuấn mà nói có lẽ chỉ đơn giản như nuôi một chiếc xe thôi, căn bản cậu không hề đau lòng.

"Anh còn tức giận đúng không?" Tần Hải Tuấn nhỏ giọng dò hỏi.

"Không tức giận." Lưu Trưng cười cười, chỉ là có hơi chạnh lòng.

Có lẽ không phải là Tần Hải Tuấn làm sai, mà là mình kỳ vọng quá nhiều trong khi Tần Hải Tuấn chưa có đủ để đáp ứng.

Lưu Trưng để cho bản thân tỉnh táo một chút, thế giới này chính là như vậy, sẽ không có ai vì mày mà trả giá. Có lúc là chính bản thân mày, cũng không có nghĩa vụ phải trả giá vì mình.

Tất cả đều là bạn tình tôi nguyện, có người tùy hứng cũng có người hèn hạ.

Lưu Trưng nghĩ thầm, có lẽ mình chính là kiểu hèn hạ kia.

"Em ngủ đi, anh ra ngoài một lát." Anh đứng lên.

Tần Hải Tuấn hỏi: "Đi đâu?" Đồng thời cậu cũng lên.

"Anh vừa xuống xe đã lập tức đi tìm em, vẫn chưa ăn cơm." Lưu Trưng nói, biểu cảm nhàn nhạt, có vẻ hơi mệt mỏi.

"Ừ, em với anh cùng đi, anh chờ em một chút." Tần Hải Tuấn nói, lấy áo thun và quần đùi trên giường mặc vào.

"Cơ thể em có ổn không?" Lưu Trưng quan tâm thân thể cậu: "Nếu như không ổn thì cứ nói, anh mua về giúp em."

"Không có chuyện gì." Tần Hải Tuấn nói, rất nhanh đã mặc xong.

Vết thương trên người không tính là nhiều, bắt mắt nhất là trên mặt cậu, khóe miệng bên trái hơi tím.

Lưu Trưng nhìn thấy, duỗi tay sờ sờ, thế nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Hai người cùng nhau ra ngoài, đến quán ăn gần đó ăn cơm. Tần Hải Tuấn cố tình tránh né quán ăn có cô bé đến gần mình kia, Cậu nghĩ mình về sau sẽ không bao giờ vào chỗ đó nữa.

"Đánh nhau là chuyện thế nào?" Lưu Trưng đang ăn cơm, mới nhớ ra hỏi cậu.

"Không rõ lắm, chắc là đầu óc tụi nó có vấn đề." Tần Hải Tuấn ăn ngấu ăn nghiến nói, trưa nay cậu không ăn cơm, đến tối đã sớm đói bụng. Mới nãy còn khóc nháo một trận với Lưu Trưng, cảm giác đói hơn.

"Xì..." Lưu Trưng nghĩ thầm, anh thấy người có bệnh về đầu óc phải là em mới đúng. Trầm mặc một chút, anh nói: "Sau khi tới nơi này, thì đang làm cái gì?"

Tần Hải Tuấn cầm đũa chọc chọc vào chén cơm, ánh mắt né tránh nói: "Không làm gì cả."

"Cả ngày ăn không ngồi rồi? Hả? Nói anh nghe dự định của em, tính như vậy cả đời đúng không?" Lưu Trưng nhìn cậu rất có hứng thú, ánh mắt cũng xem như ấm áp.

Lại làm Tần Hải Tuấn sợ hãi trong lòng, từ bàn chân đến tinh thần bắt đầu lạnh ngắt, rùng mình một cái.

"Chuyện đã qua, em không muốn nói tới." Cậu cúi đầu ăn cơm: "Nhưng em chắc chắn với anh, em sẽ không như vậy nữa."

Lưu Trưng cười cười, cũng là chuyện tốt, từ chuyện này ít ra người ta sẽ không chơi trò bỏ nhà cùng chạy trốn nữa.

"Cũng không tệ, anh thật sự rất vui."

Tai Tần Hải Tuấn run lên, lại thêm một trận sởn tóc gáy. Cậu cúi đầu thật sâu, không muốn định nhìn Lưu Trưng liếc mắt thêm nữa.

Mà Lưu Trưng lo bản thân mình lại động kinh, bất lực với cậu, nên chỉ có thể dùng phương thức này để giải quyết. Thời điểm chuyện này kết thúc, Tần Hải Tuấn thì không sao rồi, thế nhưng Lưu Trưng cần thời gian, đi điều chỉnh tâm trạng của mình lại một chút.

"Tính tiền, cảm ơn." Cơm nước xong, Lưu Trưng gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.

Bọn họ rời khỏi quán ăn, đi bộ dưới đèn đường chiếu sáng. Hai người cách xa một khuỷu tay, giữ nguyên khoảng cách không gần không xa.

Lưu Trưng nồng nhiệt đã biến mất rồi.

Đó là giác quan cảm thụ của Tần Hải Tuấn, cậu nhận ra cho dù mình trở lại bên cạnh Lưu Trưng, thì cũng không thể nào quay lại cuộc sống trước kia được nữa.

"Phòng tắm ở đâu vậy, anh muốn đi tắm, sáng mai trở về, anh còn tiết phải lên lớp." Trở lại phòng, Lưu Trưng có chút uể oải, cả người như không có cảm giác.

"Ở bên này." Tần Hải Tuấn nhấp đôi, dẫn anh đi tắm rửa.

Lưu Trưng mở nước nóng lên, sau đó cởi quần áo, cởi xong áo mới phát hiện Tần Hải Tuấn vẫn đứng đó, anh nói: "Anh tự mình được rồi, em đi ra ngoài đi."

Cứng đờ đứng hai giây, Tần Hải Tuấn xoay người đi ra ngoài.

Không phải là không nhận ra biểu hiện của cậu nhóc, chẳng qua Lưu Trưng không định phối hợp tiếp nữa, anh thật sự có chút mệt rồi.

Về sau cách thức chung sống với Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cảm thấy mình cần phải cân nhắc thêm một lần nữa, cẩn thận suy ngẫm.