Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 50: 42



Mặt trời chói chang chiếu lên sân thể dục, tân sinh viên tập quân huấn xếp thành từng hàng.

Tần Hải Tuấn và Trịnh Hiểu Đông cũng ở trong đó, bọn họ giống hệt những bạn học khác, sớm đã nóng nực đến mức mồ hôi đầm đìa, hoa mắt váng đầu.

Đặc biệt là Tần Hải Tuấn, thời gian này cậu ăn không ngon ngủ không được, trạng thái tinh thần và thể chất cực kỳ kém.

Trải qua hai ngày quân huấn vất vả, rốt cục hôn mê bất tỉnh vào hôm nay dưới nhiệt độ nóng bức này.

Trịnh Hiểu Đông và hai bạn học nam khác, cùng nhau nâng Tần Hải Tuấn đến phòng y tế.

Ban đầu bác sĩ còn tưởng rằng bị say nắng bình thường, kết quả kiểm tra trạng thái cơ thể của Tần Hải Tuấn, phát hiện không ổn lắm.

Khẳng định là không thể tiếp tục tham gia quân huấn, bác sĩ kiến nghị cậu nghỉ ngơi hai ngày.

"Không phải mày sống ở khu này sao?" Trịnh Hiểu Đông nói: "Thôi thì về nhà đi, sau khi kết thúc quân huấn mày quay lại trường học."

Sau khi Tần Hải Tuấn tỉnh lại, đầu óc choáng váng, cơ thể cực kỳ không thoải mái.

Cậu xua tay nói: "Tao về ký túc xá." Cũng không muốn về nhà.

"Nhưng ký túc xá đâu có ai chăm sóc mày, tụi tao đều phải tập quân huấn." Trịnh Hiểu Đông không quá yên tâm, tuy con người cậu mồm miệng đầy rác rưởi, nhưng làm người cũng có chút tốt bụng.

"Về nhà cũng chẳng có ai." Tần Hải Tuấn đáp lời, đột nhiên tâm trạng cậu xấu đi, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.

Trịnh Hiểu Đông cảm thấy khắp người cậu, lộ ra một chút cảm xúc thê lương, nhưng không biết đây là cảm xúc từ đâu đến.

"Tùy mày vậy, mày chịu khó chăm sóc bản thân, ăn nhiều một chút."

Không khuyên nổi Tần Hải Tuấn, Trịnh Hiểu Đông chỉ biết thuận theo.

Xế chiều hôm đó, Tần Hải Tuấn trở về phòng ngủ là đã hơn 5 giờ, nhận được tin nhắn từ Lưu Trưng: "Tiểu Tuấn, anh đã sửa soạn đồ đạc của em. Gửi ở chỗ bảo vệ, lúc nào em rảnh rỗi thì xuống lấy."

Lưu Trưng đứng trước phòng bảo an nghe bảo vệ nói rằng: "Tân sinh viên đều đi quân huấn hết rồi."

Lưu Trưng kinh ngạc một lúc, bởi vì anh đã quên mất chuyện này. Anh có hơi thất vọng, khả năng là hôm nay không có cơ hội nhìn thấy Tần Hải Tuấn.

Nhưng mà, đã đi tới cổng trường học của Tần Hải Tuấn, tạm thời Lưu Trưng không muốn rời đi.

Dù sao cũng không có việc gì, anh suy nghĩ, sau đó đứng chờ một lúc.

Lưu Trưng đứng trước cổng tán gẫu cùng bảo vệ, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước tới, anh vội vàng trốn đi.

Bóng dáng cao gầy, sau đó nhìn thấy chàng trai gầy gò chậm rãi từ bên trong đi ra.

Sắc mặt cậu vô cùng tiều tụy, ánh mắt cậu như thức đêm mỗi ngày, sưng thành trứng gà.

"Chú ơi, cháu tên Tần Hải Tuấn, cháu tới lấy đồ."

Lưu Trưng trốn gần đó nghe thấy chàng trai nói như vậy, giọng nói cậu nặng nề, cảm giác rất giống như đang cảm mạo.

"Tần Hải Tuấn hả, à, cậu trai tặng đồ cho cháu còn chưa đi đâu." Ông chú đưa vali cho Tần Hải Tuấn, thuận tiện nói.

Những lời này khiến Tần Hải Tuấn suýt chút nữa tay trượt, làm đỗ vali.

Lưu Trưng ngừng thở, cho rằng Tần Hải Tuấn sẽ hỏi gì đó, kết quả cậu không hỏi.

"Cảm ơn chú, cháu đi đây."

Đợi nửa ngày, không còn nghe thấy động tĩnh của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng lập tức đi ra, chuẩn bị rời đi.

Thời điểm anh quay đầu lại nhìn thêm lần nữa, nhìn thấy chàng trai ôm thùng giấy, dùng ánh mắt tràn đầy âm u nhìn mình.

"..." Lưu Trưng thật sự bị cậu dọa hết hồn, hơn nữa nhìn chính diện vào gương mặt kia, thê thảm không nỡ nhìn.

Nháy mắt trong lòng cảm thấy đau đớn, Lưu Trưng đau lòng cậu.

Tần Hải Tuấn biến thành như vậy, nguyên nhân quá rõ ràng.

Tuy Tần Hải Tuấn luôn miệng nói không muốn gặp lại, nhưng khi người này đã yêu sâu sẽ chìm đắm rất lâu. Lưu Trưng vừa nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu, lập tức hiểu rõ, tính chất của mình trong lòng Tần Hải Tuấn so với Tưởng Hinh không giống nhau, không phải nói trở mặt là có thể trở mặt.

Đối mặt trước sự thực này, Lưu Trưng cũng không biết mình nên khóc hay nên cười đây.

"Tiểu Tuấn." Anh suy nghĩ gặp cũng đã gặp, nên đi qua chào hỏi.

Tần Hải Tuấn hận anh, nhất thời không nhấc nổi chân, cũng không muốn nói chuyện với anh.

Cậu nhìn không hiểu cảm xúc quan tâm trong mắt Lưu Trưng, nếu đã mình dạy dỗ mình xong rồi, hà tất gì phải mờ ám như vậy?

Chính là cái cảm giác mờ ám chết tiệt này, khiến người khác vừa chán ghét lại ngóng trông.

"Đã qua lâu như vậy rồi, em làm sao..." Lưu Trưng dừng lại, duỗi tay sờ sờ đôi mắt mình, ý tứ rất rõ ràng. Anh muốn hỏi Tần Hải Tuấn tại sao đã qua lâu rồi, còn tự làm mình trở thành như vậy.

Tần Hải Tuấn không trả lời, Lưu Trưng thở dài với cậu nói: "Em như vậy, làm sao anh yên tâm em đây?"

Sao có thể thờ ơ không động lòng, tiếp tục chỉ lo cho cuộc sống của mình đây.

Trầm mặc thật lâu, Lưu Trưng nói: "Nói anh nghe, về sau sẽ tốt hơn sao?" Anh nhìn Tần Hải Tuấn, cảm giác bản thân tựa như chiếc chuông gió bị dây thừng trói chặt, sợi dây vừa rung lên một chút, lòng mình lập tức âm ỉ không ngừng.

Tần Hải Tuấn nói: "Tốt thì sao, không tốt thì sao?"

Lưu Trưng ngượng ngùng chớp mắt: "Anh chỉ không ngờ, em sẽ thích anh như vậy."

Nhận được nụ cười nhạo từ Tần Hải Tuấn: "Hiện tại tôi không thích nữa, tôi hận anh."

Lưu Trưng lặng lẽ suy nghĩ, nếu là sự thật thì tốt rồi. Nếu không nhìn ra đối phương đang lừa mình dối người thì tốt rồi, trái tim sẽ không cần phải âm ỉ như thế.

"Thật sự xin lỗi, sau này anh sẽ ít xuất hiện lại." Chờ đến lúc xác định không cần tiếp tục chú ý đến Tần Hải Tuấn, lập tức không xuất hiện nữa.

"Vậy bây giờ nhanh cút đi." Tần Hải Tuấn nói.

"..." Nhìn thấy khuôn mặt quyết tuyệt của thiếu niên, Lưu Trưng chỉ có thể gật đầu, anh lui về sau vài bước chậm rãi quay người rời đi.

Bóng lưng cao ráo của anh, từ từ biến mất trước mặt Tần Hải Tuấn.

Từ lúc này trở đi, có một khoảng thời gian, Lưu Trưng không hề gửi lấy một tin nhắn thoại cho Tần Hải Tuấn.

Anh cảm thấy mình nên giảm bớt sự tồn tại lại sẽ tốt hơn, như vậy Tần Hải Tuấn sẽ mau chóng khoát ra.

Bất tri bất giác, khai giảng tháng thứ nhất đã lặng lẽ trôi qua. Cảm giác mới mẻ của sinh viên năm nhất đối với môi trường đại học cũng qua đi. Bọn họ dần dần quen thuộc với cuộc sống đại học, kết hợp giải trí cùng học tập làm việc và nghỉ ngơi, bồi hồi so sánh với cuộc sống cấp ba, đại học có vẻ khá thoải mái không quá vội vã.

"A Tuấn, tao tìm được game này chơi vui lắm nè, lại đây xem đi!" Trịnh Hiểu Đông ở trong phòng ngủ kích động hô to, kết quả nói nửa ngày nhưng không thấy ai để ý đến cậu: "Ồ, A Tuấn đâu rồi?"

Người vốn dĩ không ở đây.

"Hình như nó ra ngoài rồi." Những người anh em khác chung phòng nói cho cậu biết.

"Lại ra ngoài nữa hả?" Trịnh Hiểu Đông quay đầu trở về, tự mình suy luận, gần đây Tần Hải Tuấn cứ đi ra ngoài, cậu gặp mãi cũng thành quen.

...

Tan học, Lưu Trưng trở về phòng trọ, vo gạo nấu cơm, tất cả đều như thường ngày.

Đến lúc khuya đi ngủ, anh kéo mền lên mũi ngửi ngửi. Bộ drap giường gối này vừa mới thay hai ngày trước, không thể nào tồn tại mùi hương của bất cứ ai ngoại trừ anh.

Dựa vào độ nhạy cảm của Lưu Trưng đối với loại mùi hương này, anh chắc chắn trăm phần trăm đây là mùi của Tần Hải Tuấn.

Trước kia Tần Hải Tuấn đã từng ngủ qua bộ drap giường này, nhưng đã trải qua giặt xả, chỉ còn lại mùi nước xả vải, không thể nào lưu được mùi hương.

Khả năng duy nhất chính là, ngày hôm nay Tần Hải Tuấn đã đến đây ngủ.

Hơn nữa còn là xế chiều hôm nay, khoảng thời gian từ 2 giờ rưỡi đến 5 giờ.

Sau khi xác nhận rõ thông tin này, Lưu Trưng rơi vào thất thần. Ánh mắt luôn kiên định phóng khoáng của anh, lộ ra vẻ mê man hiếm thấy, do dự.

Anh chỉ không hiểu, cách thời điểm mình chia tay Tần Hải Tuấn cũng đã qua hai tháng. Nhưng những biểu hiện này của Tần Hải Tuấn đang cho anh biết, chuyện này vẫn chưa xong.

Một hồi gút mắc tình cảm, đến tột cùng phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể bình phục?

Một người trẻ tuổi chưa tròn hai mươi tuổi, đến cuối cùng tình yêu của em ấy có thể duy trì bao lâu?

"Haiz..." Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Trưng chỉ biết thở một hơi dài.

Vì sao sau khi Tần Hải Tuấn rơi vào nơi của mình, liền trở thành một hạt giống si tình?

Lưu Trưng suy đoán, là dư âm tình cảm của Tần Hải Tuấn chưa cạn, hay tự bản thân muốn kiên trì, hay là không chấp nhận bất đắc dĩ bị khống chế?

Người trước anh nhất định phải quản, còn người sau có thể mặc kệ.

Lẵng lặng kiên trì gì đó quá ngu ngốc, Lưu Trưng sẽ không trơ mắt nhìn Tần Hải Tuấn chà đạp chính mình như vậy.

Trái lại người sau, có thể trơ mắt nhìn em ấy từ từ bước ra.

Dù sao Tần Hải Tuấn đã tự ý thức được mình sẽ bước ra, em ấy đang thù ghét, nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày tiêu tan.

Bởi vì không đoán được, nên Lưu Trưng không dám ra kết luận quá dễ dàng. Anh nhận ra Tần Hải Tuấn của hiện tại, đã không còn là Tần Hải Tuấn mà mình có thể hiểu rõ nữa, có rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi.

Từ sau ngày hôm, mỗi lần Lưu Trưng trở về đều sẽ theo bản năng cầm mền lên ngửi, hoặc cẩn thận quan sát biến hóa bên trong căn phòng.

Anh phát hiện cách 2 - 3 ngày Tần Hải Tuấn sẽ đến, hơn nữa càng ngày càng làm càn.

Thậm chí có lần Lưu Trưng còn phát hiện ra một cái tàn thuốc, là Tần Hải Tuấn hút xong rồi bỏ lại.

Sau khi nắm giữ được quy luật tới lui của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng lại suy nghĩ một vấn đề khác, đó là có cần phải tập kích em ấy hay không?

Anh phiền não cau mày, sau đó châm thuốc lá hung hăng hút hai hơi.

Đánh lén bất ngờ thì thế nào, phải nói gì đây? Chỉ khiến cục diện này càng trở nên nan giải hơn.

Nếu như không tập kích, chẳng lẽ cứ đứng nhìn Tần Hải Tuấn tiếp tục như vậy, lại có ý gì nữa?

DÀNH CHO BẠN

Cô gái ngèo Hà Nội bỏ vật này dưới gối! Chẳng ngờ hút tiền kì lạ!

Thêm...

574

144

191

Lưu Trưng cảm thấy rất không thú vị.

Anh là người hay nóng vội, bất cứ việc gì cũng muốn nhanh chóng đạt được mục đích. Một khi bê tha việc nào đó quá lâu, tâm lý sẽ không thoải mái, hấp tấp muốn hoàn thành gọn gàng nhanh chóng.

Trước mắt điều Lưu Trưng muốn biết nhất chính là, sau khi Tần Hải Tuấn nghe hết tất cả, sẽ nghĩ như thế nào đối với đoạn tình cảm trong lòng này?

Vẫn kiên trì hay chậm rãi quên lãng?

Lưu Trưng cho rằng, chờ đến lúc bản thân tự biết được đáp án, sẽ hiểu phải nên làm như thế nào.

...

Cổng đại học sư phạm, những bồn hoa nhỏ bên trong tỏa hương nồng nàn, rất nhiều lá cây đã từ từ ố vàng, gió thổi ngang qua lá tung bay tán loạn.

Hiện đã là đầu tháng mười một, khí trời có chút se lạnh.

Lưu Trưng lại đến đưa quần áo cho Tần Hải Tuấn.

Lần này là vào chạng vạng, anh nhắn tin với Tần Hải Tuấn nói rằng: "Tụi mình cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi."

Nhận được tin nhắn đôi mắt Tần Hải Tuấn đau nhói, cậu không hiểu, tại sao Lưu Trưng có thể xem như không chuyện gì, lâu lâu liền đến quấy rầy mình.

"Tôi không muốn gặp anh." Cậu trả lời.

"Nhưng anh muốn gặp em." Lưu Trưng rất nhanh liền phản hồi.

Một bịch khăn giấy từ trên bàn Tần Hải Tuấn bay xuống, khiến Trịnh Hiểu Đông bên cạnh ghé mắt nhìn sang, thằng này bị làm sao vậy? Cậu giúp Tần Hải Tuấn nhặt bịch giấy ăn lên, đặt lại trên mặt bàn.

"Mẹ kiếp, tới giờ này rồi à?" Mơ màng nhìn vào đồng hồ, Trịnh Hiểu Đông hùng hùng hổ hổ nói: "Đều tại thằng ngu kia, hại tụi mình chết mấy lần, nếu không đã xong trận sớm đi ăn cơm rồi."

Cậu cầm lấy áo khoác mỏng, nhắc nhở Tần Hải Tuấn: "A Tuấn đi thôi, tụi mình ra ngoài ăn cơm."

"Lão Trịnh." Tần Hải Tuấn gọi cậu lại, đột nhiên hỏi một vấn đề rất thần kinh: "Mày cảm thấy bản thân sẽ yêu chính mình sao?" Biểu cảm của cậu nghi hoặc, không giống như đang nói đùa giỡn.

Trịnh Hiểu Đông lập tức trả lời: "Sẽ, đây cũng đâu phải chuyện hiếm lạ gì, tỷ như tao rất yêu bản thân tao. Nếu trên đời này có hai tao, cho dù cách vách cheo leo tao cũng sẽ theo đuổi chính mình."

"Làm sao tồn tại hai bản thân được." Tần Hải Tuấn thấp giọng nỉ non.

"Vậy nên rất đáng tiếc." Trịnh Hiểu Đông nhún nhún vai nói.

Hai bản thân gì đó, cũng chỉ là sự tình tồn tại trong ảo tưởng.

Nhưng nếu thật sự đã xảy ra gì sao? Phải đối mặt như thế nào...

Kết quả của hai bản thân, khiến Tần Hải Tuấn vừa thống khổ lại mờ mịt.

Vào lúc đó, cậu phẫn nộ Lưu Trưng vì đã lừa dối mình, không chút mảy may hoài nghi tính chân thật của sự việc.

Bởi Lưu Trưng đã đem sự thật bày trước mắt, rành mạch nói rõ tất cả giữa hai người bọn họ.

Khiến Tần Hải Tuấn mạnh liệt cảm nhận được, đối phương chính là một "bản thân" khác, không thể nghi ngờ.

Bởi vì Lưu Trưng nắm giữ một phần từng trải mà Tần Hải Tuấn không có, cậu bị sự thành thục của bản thân khi trưởng thành hấp dẫn sâu sắc. Cho dù biết hết tất cả nhưng cậu vẫn không cách nào thu lại được phần tình cảm bị mê hoặc trước kia.

Biết rõ đối phương không thể yêu mình, chẳng lẽ cứ không màng tất cả mà bám lấy?

Tần Hải Tuấn rất sợ hãi, từng ngày từng ngày trôi qua cậu càng thêm nhớ mong Lưu Trưng.

Phẫn nộ vì bị lừa dối trước kia, phảng phất như chỉ từng xuất hiện một ngày. Sau đó là khổ sở bào mòn ùn ùn kéo đến, chỉ còn dư lại nổi thống khổ muốn nhưng lại không được.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày vứt bỏ tất cả kiêu ngạo, không biết xấu hổ quay trở lại tìm anh ấy.

Thống khổ nhất chính là cho dù có trở về, cũng không chắc Lưu Trưng sẽ tiếp thu.

Lưu Trưng đứng trước cổng không đợi được tin nhắn gửi đến, trực tiếp gọi điện thoại.

Chờ một lúc, anh kinh ngạc nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên ở gần đó, vì thế vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi.

Quả nhiên nhìn thấy Tần Hải Tuấn và bạn học cùng nhau đi ra, anh cầm điện thoại lắc lắc khuỷu tay chào hỏi: "Tiểu Tuấn, đây nè."

Thanh niên đứng bên cạnh luống hoa, Tần Hải Tuấn và Trịnh Hiểu Đông sớm đã nhìn thấy.

Trịnh Hiểu Đông còn thì thầm hai câu, một anh đẹp trai ngọc thụ lâm phong*, không biết đang đợi vị giai nhân nào đây.

*Ngọc thụ lâm phong (cây cổ thụ quý giá đón gió): ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách.

Chờ đến lúc cậu nghe thấy Lưu Trưng chào hỏi, đôi mắt đột nhiên trợn to, hóa ra vị giai nhân kia chính là Tần Hải Tuấn... Khụ khụ, à nhầm, vị bằng hữu kia.

"Có việc?" Tần Hải Tuấn không bước đến gần, cậu đứng đối diện Lưu Trưng nói.

Lưu Trưng tỉ mỉ quan sát cậu, phát hiện sắc mặt người này đã khá hơn rất nhiều, rốt cuộc thoạt nhìn cũng có chút hình người.

Lông mày anh giãn ra một chút: "Trời lạnh, đưa chút quần áo cho em, tiện thể đi ăn cơm tối."

"Quần áo thì cảm ơn, bữa tối thì không cần." Tần Hải Tuấn bình tĩnh nói, duỗi tay muốn lấy túi đồ trong tay Lưu Trưng.

"Không cần khách khí, dù sao anh cũng đâu có đang trưng cầu ý kiến của em." Lưu Trưng nói, không đưa túi đồ cho cậu, trái lại dùng tay khác kéo lấy cậu, nhìn Trịnh Hiểu Đông nói: "Bạn học này, chúng tôi có chút việc, lần tới sẽ mời cậu ăn cơm."

"Lưu Trưng, anh buông tay." Tần Hải Tuấn muốn rút cổ tay mình ra, lập tức giằng co.

"Hỏi em một vài vấn đề, sau khi hỏi xong anh sẽ không phiền em nữa, nói được làm được." Lưu Trưng vừa nói, vừa kéo cậu đi về phía trước.

"Hả, dựa vào cái gì anh nói hỏi là hỏi?" Tần Hải Tuấn cười lạnh nói, cổ tay tiếp tục giãy dụa.

Lưu Trưng quay đầu nhìn cậu, vẫn luôn khẽ cau mày: "Dựa vào cái gì à, dựa vào việc lâu lâu em sẽ trở về tìm an ủi, trong lòng không quên được anh."

Những lời anh nói đều là thật, trong nháy mắt khiến Tần Hải Tuấn đau đớn đến khó thở, cảm giác như bị đâm đến chảy máu.

Lớp ngụy trang cố gắng bình tĩnh mấy ngày nay, trong nháy mắt bị đánh nát tan.

"Anh câm miệng! Rõ ràng là anh, tôi bảo anh đừng đến tìm tôi, anh còn đến làm gì?" Tần Hải Tuấn rống giận với Lưu Trưng.

Lưu Trưng nói: "Anh không đến tìm em, em sẽ khá hơn sao? Tần Hải Tuấn, đừng lừa mình dối người nữa có được không?" Anh càng dùng thêm sức nắm chặt cổ tay Tần Hải Tuấn, kéo người về bên cạnh mình: "Có thể cùng anh nói chuyện đàng hoàng một chút được không, có thế nào thì nói thế đấy. Em giận anh lừa em, anh có thể ra vẻ không dám hai lời xin lỗi em. Thế nhưng vấn đề cần được giải quyết, nếu không phải anh vì muốn tốt cho em, ngày hôm nay đã không đứng ở chỗ này."

Hôm nay đi đến nơi này, chính là vì giải quyết triệt để chuyện này.

"..." Tần Hải Tuấn trừng mắt, lồng ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng trong lòng có rất nhiều cảm xúc muốn bùng nổ, nhưng cậu lại khổ sở nhận ra, chỉ cần Lưu Trưng đặt một lời hung ác nào đó, chính mình sẽ lập tức theo bản năng trở nên kiêng kỵ.

Vẫn rất yêu anh, vẫn rất sợ anh, bởi vì quá yêu cho nên mới sợ hãi.

"Đi ăn cơm trước đã, có chuyện gì tụi mình ngồi xuống từ từ nói." Lưu Trưng tiếp tục kéo cậu đi.

Tuy Tần Hải Tuấn thuận theo, nhưng vẻ mặt rất bướng bỉnh, mạnh miệng từ đầu tới đuôi, hệt như con gà trống nhỏ bị kích thích đến hỏng.

Đáng tiếc gà trống lớn Lưu Trưng vốn không muốn đấu với cậu, trăm cay ngàn đắng, chẳng qua chỉ muốn trấn an cậu, chẳng qua đều chỉ vì cậu.