Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình

Chương 55: 47



Tiếp điện thoại Tần Thiên ngay trước mặt Lưu Trưng, khiến Tần Hải Tuấn có cảm giác hơi kỳ kỳ. Từ sau khi cậu biết Lưu Trưng chính là mình, loại cảm giác vi diệu này thỉnh thoảng sẽ thoát ra, ví dụ như là bây giờ.

Tần Hải Tuấn không nghĩ ra, cảm giác hiện giờ của Lưu Trưng đối với Tần Thiên rốt cuộc là thế nào?

"Có bắt máy không?" Cậu theo bản năng dò hỏi Lưu Trưng.

"Đây là điện thoại của em, tùy em quyết định." Lưu Trưng hơi kinh ngạc, hóa ra sự ỷ lại của Tần Hải Tuấn đối với mình đã đến mức độ này rồi. Nhưng anh lập tức đưa ra một ý kiến hữu dụng: "Anh cảm thấy ba tìm em, hẳn là không có chuyện tốt. Giai đoạn này sẽ phát sinh những chuyện có liên quan đến em, có thể là ba phát hiện bản thân mình vô sinh."

Tần Hải Tuấn nhướn mày, bởi vì sau khi Tần Thiên phát hiện bản thân vô sinh kết quả chính là, ép con trai mình phải kết hôn.

"Em sẽ nhìn xem anh đoán có đúng hay không." Tần Hải Tuấn nhận điện thoại, thế nhưng vô cùng chắc chắn bản thân sẽ không làm theo sắp xếp của Tần Thiên, đồng thời cậu hướng về phía Lưu Trưng bảo đảm: "Cho dù là thật, cũng vô dụng, em sẽ không kết hôn, em chỉ cùng anh ở bên nhau."

"Tiểu Tuấn, hôm nay là cuối tuần, con ở đâu? Tại sao không về nhà?" Âm thanh bình đạm của Tần Thiên truyền đến, giọng nói của ông vẫn luôn như vậy, đối với người ngoài lẫn con ruột đều không có gì khác nhau.

"Con ở bên ngoài chơi với bạn, ba có chuyện gì?" Tần Hải Tuấn hỏi ông.

"Đương nhiên là có chuyện, con về trước một chuyến, ba có chút việc muốn nói chuyện với con." Tần Thiên nói.

"Chuyện gì mà phải trở về mới nói, bây giờ nói không được ạ?" Ngữ điệu của Tần Hải Tuấn đối với cha mình cũng là nhàn nhạt.

"Việc hệ trọng, chờ con trở về hẵng nói, nhanh lên một chút." Tần Thiên dứt lời treo điện thoại, không cho Tần Hải Tuấn có cơ hội từ chối.

"Ba cúp máy." Tần Hải Tuấn nhìn Lưu Trưng, dùng ánh mắt hỏi anh nên làm gì bây giờ?

"80 đến 90% là sự kiện kia." Lưu Trưng ôm lấy bả vai cậu, dẫn cậu rời khỏi sân vườn: "Đi, đi về trước xem kỹ rồi lại nói."

Tần Hải Tuấn ngoài ý muốn cảm thấy nhẹ nhõm: "Anh với em đi cùng nhau sao?" Cậu cho rằng Lưu Trưng sẽ muốn cậu tự mình trở về.

"Đó là đương nhiên, dù sao ba cũng không phải chưa từng gặp anh." Lưu Trưng thờ ơ nói.

"Anh không sợ ba phát hiện?" Tần Hải Tuấn rất hưởng thụ thứ cảm giác ở bên cạnh Lưu Trưng này, luôn cảm thấy có anh ở bên nên thứ gì cũng không sợ.

Lưu Trưng bất cần nói: "Phát hiện thì thế nào, trên đời này chỉ một đứa con trai ruột là em, ba có thể đối với em thế nào?" Tiếp theo sát lại gần khuôn mặt Tần Hải Tuấn: "Cho dù ba muốn làm thế nào với em, không phải vẫn còn có anh sao?"

Tần Hải Tuấn chọt chọt vào ngực anh: "Anh có gì để dùng?"

Nếu Tần Thiên muốn làm thật, mười Lưu Trưng cũng vô dụng.

"Anh có thể chịu đòn thay em, có thể vì em mà không tiếc cả mạng sống, còn có thể dẫn em cao bay xa chạy, em nói anh có thể làm gì nè?" Lưu Trưng cười híp mắt nói: "Tóm lại tất cả những gì em muốn, anh đều có thể cho em, trừ khi anh không có."

Cái miệng ngọt đến chết người của anh đúng là quá mê hoặc, mỗi lần nói đều khiến trái tim Tần Hải Tuấn rung động, tim đập loạn xạ.

"Anh dỗ em thôi chứ gì." Chàng trai ra vẻ bình tĩnh nói.

"Sao phải dỗ em, anh không có tật chỉ biết nói mà không biết làm đâu." Lưu Trưng khá tự hào nói.

Tần Hải Tuấn thật sự không ưa nổi dáng vẻ chảnh choẹ của anh, cảm thấy người này sao lại đáng ghét như vậy, nhưng rất mâu thuẫn chính là làm thế nào cũng không thể dời mắt, bởi vì yêu anh đến chết rồi.

...

Tần Thiên chờ đợi ở nhà họ Tần, không nghĩ tới Tần Hải Tuấn không phải một mình trở về, mà còn dẫn theo bạn.

Nhưng cũng may Tần Hải Tuấn rất thức thời, dẫn bạn lên phòng của mình trước, sau đó mới đến thư phòng nói chuyện với ông.

"Tiểu Tuấn, toàn bộ gia nghiệp của nhà họ Tần sau này đều là của con." Câu nói đầu tiên của Tần Thiên chính là như vậy, thật ra ông đối với tiền tài không mấy để tâm, gia nghiệp này cũng do ông tiếp nhận từ trên tay bậc cha chú. Cũng may bản thân ông có chút năng lực, không làm hủy hoại sự nghiệp gia tộc, khi thời cơ đến, vinh quang sẽ truyền lại cho đời sau, ông sẽ được an hưởng hạnh phúc.

Lời này nghe rõ ràng chỉ là mở đầu, trọng điểm là tiếp theo, vì vậy Tần Hải Tuấn không hề tiếp lời.

"Hiện giờ Tiểu Tuấn đã có bạn gái chưa?" Tần Thiên hỏi.

"Con còn nhỏ, bây giờ nói chuyện này còn quá sớm." Tần Hải Tuấn lắc đầu nói.

"Không nhỏ, năm nay con cũng 20 rồi nhỉ?" Tần Thiên không quá chắc chắn, nhưng cũng không liên quan: "Ba nhớ rõ, thời điểm cỡ tuổi con, đã từng quen rất nhiều bạn gái. Đây là chuyện bình thường của con người, con nên thử một chút."

Tần Hải Tuấn cau mày nói: "Cho nên ba tìm con trở về, chính vì muốn con tìm bạn gái?"

Tần Thiên cười nói: "Cũng có thể nói là như vậy, thật ra ba muốn giới thiệu cho con đối tượng kết hôn, đối phương là một tiểu thư danh giá nổi tiếng ở Nam Thành, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách cũng tốt, rất xứng đôi với con."

"Ba nói xứng đôi, ý là gia đình cô ấy giống gia đình mình đều có tiền?"

"Không, tiền chỉ là thứ yếu, ngoại trừ nhìn vào tiền tài, cũng phải nhìn vào danh tiếng." Tần Thiên đi tới vỗ vỗ vai Tần Hải Tuấn nói: "Tin tưởng ba, cô tiểu thư kia ấy rất không tồi, ngày mai con đi gặp con bé có được không?"

Tần Hải Tuấn lắc đầu: "Không được, con không muốn gặp."

Cậu lập tức từ chối, khiến Tần Thiên rất bất ngờ: "Con có bạn gái? Cho dù như vậy cũng không quan trọng, con phải hiểu rằng là đàn ông không thể chỉ có một người phụ nữ."

"Không phải lý do này, tạm thời con không có ý định quen bạn gái." Tần Hải Tuấn yên lặng nghĩ thầm, con chỉ có một người đàn ông.

"Tại sao lại không muốn quen? Con là đàn ông, có bạn gái là chuyện đương nhiên." Tần Thiên nhìn về phía con trai, trong lòng thoáng lên đủ loại lo lắng.

"Tuổi tác con còn nhỏ, tạm thời không muốn nghĩ đến những thứ này. Chờ thêm mấy năm có sẽ cân nhắc." Tần Hải Tuấn kiên trì nói, hiện tại đã xác định được ý đồ của Tần Thiên, cậu lập tức muốn rời đi: "Còn nữa, con không phải 20 tuổi, năm nay con mới 19."

"Kết hôn quả thật là rất sớm, nhưng quen bạn gái không sao cả." Tần Thiên nói.

"Không, con không muốn sinh ra con ngoài giá thú." Tần Hải Tuấn ngước đôi mắt, trong trẻo phẳng lặng và nhẫn nại nói: "Vấn đề hôn nhân của con, mong ba để thêm vài năm nữa rồi lại nói với con." Cậu dứt lời, sau đó đứng dậy rời đi.

"Tiểu Tuấn, ba hi vọng con mau sớm kết hôn sinh con một chút." Tần Thiên gọi cậu lại.

"..." Tần Hải Tuấn rất muốn một phát cự tuyệt, nói rằng bản thân cậu đã có đối tượng hơn nữa còn là đàn ông, nhưng Lưu Trưng đã dặn dò cậu, tạm thời không được nói đến phải trì hoãn: "Dạ, sớm nhưng cũng phải có mức độ, dù thế nào thì hiện tại không được, chờ con tốt nghiệp đại học rồi hẵng nói."

Tần Hải Tuấn nghĩ thầm, đến lúc đó mình và Lưu Trưng đã cùng ngủ cùng bay rồi, ai thèm quan tâm đến ông già hiếm muộn Tần Thiên này nữa.

Con trai trẻ tuổi nóng tính không nghe lời, Tần Thiên cũng hết cách rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi.

Tần Hải Tuấn nóng lòng không chờ nổi trở về phòng tìm Lưu Trưng, trong lòng cậu hiện giờ có chút không thoải mái.

"Nói xong rồi?" Lưu Trưng ở trong phòng xem tạp chí, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên hỏi.

"Xong rồi, quả nhiên ba tìm em nói chuyện kết hôn." Tần Hải Tuấn đi tới, ngồi bên cạnh Lưu Trưng bắt đầu châm thuốc, điếu thuốc đầu tiên trong ngày của cậu.

"Em nói thế nào?" Lưu Trưng không hề ngạc nhiên.

"Còn có thể nói gì nữa, giống như anh dặn dò." Tần Hải Tuấn cau mày, đột nhiên bất an, cậu nghiêng đầu hỏi Lưu Trưng: "Có phải anh thật sự có ý định để em tốt nghiệp rồi kết hôn không?"

Nếu thật là như vậy, cậu sẽ chém chết Lưu Trưng.

"Làm sao như vậy được, anh ghét nhất là kết hôn." Lưu Trưng sờ cằm, một lần nữa nhắc lại: "Không đúng, phải nói anh ghét nhất là nam nữ quan hệ*, quá ghê tởm em có nghĩ vậy không?"

*Quan hệ ở đây là giao phối (quan hệ tình dục) nha, ám ảnh vì bị ép nhìn Tưởng Hinh bị cưỡng gian.

Tần Hải Tuấn ngơ ngác phụ họa: "Đó là..."

"Chẳng hề thoải mái như ở bên em, em xem, không cần đoán tới đoán lui, cũng sẽ không vì tư lợi, càng không cãi nhau." Lưu Trưng nắm lấy cằm Tần Hải Tuấn, vui vẻ hôn một cái.

"Tuy rằng em không có được cảm giác chân thực "anh chính là em", nhưng mà, em sẽ không ích kỷ đối với anh." Tần Hải Tuấn vuốt ve khuôn mặt Lưu Trưng, cũng hôn trở lại Lưu Trưng.

Tình yêu của cậu đối với Lưu Trưng, là tình yêu chân chính, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào.

Bất kỳ ai đang có một trái tim, đối mặt với tình yêu thuần khiết như vậy, muốn không cảm động cũng rất khó.

"Em thật đẹp." Lưu Trưng hôn lên đôi mắt Tần Hải Tuấn, anh rất thích dùng từ "đẹp" để khen ngợi chàng trai này.

Xinh đẹp không chỉ ở bề ngoài, mà còn là tất cả những cảm xúc đẹp đẽ ấy.

"10 năm sau em cũng sẽ giống như anh sao?" Đôi mắt Tần Hải Tuấn run rẩy thấp giọng dò hỏi, Lưu Trưng trong mắt cậu vừa quyến rũ lại bí ẩn, so với bản thân cậu hoàn toàn không giống nhau.

Khí chất nghệ thuật gia trên người và gu thẩm mĩ độc đáo của Lưu Trưng, cậu không thể nào bắt chước được.

"Có thể, hoặc không." Lưu Trưng ôm cậu, không quá chắc chắn về câu hỏi này.

10 năm trước anh cũng không nghĩ đến, dáng vẻ và đức hạnh của mình 10 năm sau sẽ như thế này.

Tần Hải Tuấn của hiện tại không cần trải qua những chuyện trắc trở ấy, em ấy sẽ tiếp tục trưởng thành trong hoàn cảnh sống ngây ngô cùng ngọt ngào này, làm sao có thể giống như Lưu Trưng được.

"Em đối với bản thân em, rất không vừa ý." Tần Hải Tuấn ủ rũ trong vòng tay Lưu Trưng, nói như vậy.

"Em còn nhỏ." Lưu Trưng vuốt ve cái đầu trong lồng ngực, cười trấn an: "Thật ra anh càng hi vọng em sẽ chậm rãi lớn lên như vậy, tuyệt đối sau này không nên nghiêng ngả, nếu giống anh là xong luôn."

"Tại sao lại xong?" Tần Hải Tuấn thấp giọng hỏi, cậu cảm thấy rất tò mò, thêm cả thú vị.

"Không phải em luôn nói anh làm em hận đến nghiến răng sao? Nếu sau này em cũng khiến anh ghét em giống như vậy, hai ta nhất định sẽ chia tay." Lưu Trưng vô cùng khẳng định nói.

"Phí lời, không thể chia tay." Tần Hải Tuấn lập tức dùng sức ôm chặt.

"Anh là chân tình của em." Lưu Trưng cười cười thở dài.

Trong một giây đồng hồ thành công quyến rũ Tần Hải Tuấn, thật sự khiến người ta ngứa răng, nhưng đây cũng là sự thật.

Tần Hải Tuấn cắn anh hai cái, ngầm thừa nhận.

Thật sự rất yêu, muốn đến lúc thiên hoang địa lão*.

*Thiên hoang địa lão: thời gian dài đăng đẳng, lâu như trời đất.

Tuy hiện tại còn trẻ, nhưng đến lúc trưởng thành sẽ khiến người khác thật bất ngờ.

...

Rời khỏi chỗ Tần Thiên, ngày hôm sau nhân viên tân trang đến, Tần Hải Tuấn dẫn hướng họ đi trang hoàng lại.

Ôn Vũ tưởng rằng Lưu Trưng sẽ ở đây xử lý, không nghĩ tới người bàn bạc với anh chính là Tần Hải Tuấn.

"Thiết bị điện đều dời đi rồi sao?" Tần Hải Tuấn dẫn theo một vài nhân viên tân trang đi phía sau, bước lên lầu hai nhìn thấy Ôn Vũ đứng ở chỗ đó.

"Dời rồi, Lưu Trưng không đến sao?" Ôn Vũ ôm cánh tay, nhìn cậu từ phía sau.

"Không có tới, anh ấy bận." Tần Hải Tuấn mở cửa, dẫn nhân viên đi vào, không tiếp tục để ý đến Ôn Vũ nữa.

Thái độ của người này lạnh nhạt thật, Ôn Vũ cảm giác.

Nghe Tần Hải Tuấn ở bên trong dặn dò nhân viên cách trang trí, Ôn Vũ tò mò đi tới xem.

Nhưng anh nguyện ý mong rằng mình đừng đi qua, sẽ không cần phải buồn bực như vậy.

"Những gia cụ này của anh thật sự không thể dọn đi?" Tần Hải Tuấn cầm bản vẽ kế hoạch mình vừa làm xong tối hôm qua, nhìn đi nhìn lại cái phòng khách nhỏ này, cậu cau mày cực kỳ không hài lòng. Truyện Điền Văn

Dù sao chỗ này cũng là nơi mình và Lưu Trưng sẽ ở thêm mấy năm, đương nhiên cậu muốn trang trí tốt hơn một chút.

Hơn nữa bản thân Tần Hải Tuấn cũng có chút bắt bẻ, không muốn sử dụng lại nội thất cũ của người khác.

Ôn Vũ giật giật khóe miệng nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không có chỗ để."

Tần Hải Tuấn thẳng thắn nói: "Vậy thì cứ bỏ đi, tôi mua một bộ mới, về sau để lại cho anh."

Nếu Ôn Vũ suy nghĩ cẩn thận, nhất định sẽ chấp nhận, đây là chuyện có lợi không có hại.

Nhưng thái độ Tần Hải Tuấn thật sự có chút gai mắt, Ôn Vũ nói: "Tôi cũng không thiếu một bộ nội thất."

"..." Tần Hải Tuấn liếc mắt, đây là chuyện tốt mà, cậu rất tò mò tại sao Ôn Vũ không chấp nhận? Cậu cau mày nói: "Bọn tôi muốn ở thoải mái một chút, cũng sẳn sàng bỏ công sức và thời gian để trang trí, việc này đối với anh mà nói đâu phải chuyện xấu, tại sao anh lại cố chấp vậy?"

Ôn Vũ vốn đang cứng đầu cũng chút bối rối, anh thừa nhận bản thân quả thật có tâm lý đối nghịch với Tần Hải Tuấn.

Đây còn không phải bởi bản thân Tần Hải Tuấn gây khó chịu à, nhưng mà, với tư cách là một người chủ nhà, hẳn nên hướng về lợi ích.

"Được rồi." Anh suy nghĩ một lúc nói: "Nội thất có thể mang đi, nhưng cậu không được tùy tiện trang trí lung tung, tôi phải nhìn mới được."

Tần Hải Tuấn gật đầu nói: "Anh yên tâm, sẽ không phá hư phòng của anh đâu."

Ngày hôm nay Ôn Vũ rảnh rỗi, anh gọi điện bảo người đến mang đồ dùng điện đi, nhân tiện quan sát Tần Hải Tuấn đang loay hoay trong phòng.

Sau khi quen với thói lải nhải của Tần Hải Tuấn, thì phát hiện thật chất người này rất thẳng thắn, không có lòng dạ gì.

Những lúc đối mặt với Tần Hải Tuấn sẽ không có kiểu cảm giác sâu không lường được như khi đối mặt với Lưu Trưng.

"Đúng rồi, tôi có một chuyện rất tò mò, cậu với Lưu Trưng có quan hệ như thế nào vậy?" Sau khi biết được lý lịch của Tần Hải Tuấn, Ôn Vũ đã xác định bọn họ không phải thân thích, hai người không cùng tuổi, lại học khác trường, tình bạn này đến từ đâu đây?

Tần Hải Tuấn lời nói chưa kịp ra đến môi, vội vàng nuốt trở vào, cậu nói: "Sau này anh sẽ biết."

Hôm qua bọn họ nắm tay nhau đi dạo quanh sân học viện Mĩ Thuật, những người bạn học kia của Lưu Trưng chẳng mấy chốc sẽ một truyền mười, mười truyền một trăm.

Mặc dù hiện giờ gay không còn là chuyện gì mới mẻ, bên cạnh mỗi người nhiều hoặc ít cũng sẽ xuất hiện 1 - 2 người, thế nhưng công nhiên thể hiện trước mặt quần chúng, vẫn sẽ bị xăm xoi.

"Thần thần bí bí, cậu không thể nói cho tôi biết hả?" Ôn Vũ càng thêm tò mò.

Thế nhưng Tần Hải Tuấn không nói, cậu lắc đầu một cái tiếp tục quay sang quy hoạch phòng ở, nhìn xem chỗ nào cần phải chú ý.

Vào thứ hai mọi người đều phải đi học, bởi vì trường Sư Phạm khá xa, vậy nên Tần Hải Tuấn lái xe đi, còn Lưu Trưng ngồi xe buýt đến học viện Mĩ Thuật.

Xem ra phòng thuê gần học viện Mĩ Thuật sửa sang lại sẽ không được nhanh, hoàn thành tất cả đại khái cần khoảng nửa tháng, bọn họ phải ở lại phòng thuê nhỏ thêm nửa tháng nữa.

Thật ra dọn nhà hay không đối với Tần Hải Tuấn mà nói đều không khác nhau là mấy, chỉ cần nơi nào có Lưu Trưng nơi đó chính là nhà.

Lần trước sau khi về nhà nói chuyện cùng Tần Thiên, thứ tư này Tần Thiên lại lần nữa tìm đến Tần Hải Tuấn, ép cậu đi gặp cô thiên kim tiểu thư kia.

Tần Hải Tuấn nhìn vào điện thoại, Tần Thiên gửi đến rõ ràng là mấy bức ảnh chụp lén cùng lý lịch cá nhân, cậu phiền chán tắt đi, xóa hết.

Không được con trai đáp lại, Tần Thiên cho rằng Tần Hải Tuấn không thích kiểu này, ông tìm thêm mấy cái lần lượt gửi tới.

Cuối cùng thậm chí còn gọi điện thoại cho Tần Hải Tuấn, nói rằng cho dù có con riêng cũng không ngại, khiến Tần Hải Tuấn vô cùng kinh tởm.

"Lưu Trưng, anh nói xem ông ấy có phải bị điên rồi hay không?" Mỗi lần bị Tần Thiên quấy rầy, Tần Hải Tuấn không thể làm gì hơn ngoại trừ phàn nàn với Lưu Trưng.

"Mặc kệ ba đi, chờ ông ấy kết hôn rồi sẽ không rảnh đi quản em nữa đâu." Lưu Trưng động viên nói, anh hi vọng Tần Thiên kết hôn vẫn là người phụ nữ lợi hại kia, có thể quản được Tần Thiên.

Dù sao Tần Thiên vô sinh rồi, coi như kết hôn cũng không sinh được con.

Mà người chuẩn bị kết hôn cùng Tần Thiên vào đời trước, chính là một người phụ nữ thành đạt đã từng kết hôn và có con, có lẽ cô ấy không muốn thứ gì của Tần Thiên cả, chỉ cần một người bạn đồng hành.

Gia đình người ta cũng có tiền, con trai đã kế thừa gia nghiệp, không cần nhúng chung vũng lầy này với Tần Hải Tuấn.

Cho nên nhà họ Tần chỉ còn một cây con duy nhất là Tần Hải Tuấn, vì thế không phải sợ bất cứ thứ gì

Chỉ có điều, cây con duy nhất của nhà họ Tần này lại muốn tuyệt tự*. Tần Hải Tuấn và Lưu Trưng đều không phải kiểu yêu thích trẻ con, bọn họ chắc chắn không sinh con.

*Tuyệt tự: không có con nối dõi.

"Ba nói gia nghiệp sau này sẽ để lại cho em, em quản thế nào đây?" Từ một phương diện nào đó mà nói, Tần Hải Tuấn là một phú n đại* chính hiệu, công tử bột.

*Phú nhị đại nghĩa là thế hệ giàu có đời thứ hai, còn gia đình Tần Hải Tuấn giàu từ rất nhiều đời nên tác giả viết là phú n đại.(^^")

"Vui vui thì tự mình quản, hết vui thì mời người đến quản, cái này không cần em bận tâm." Lưu Trưng theo bản năng giữ gìn cậu.

"Được." Bởi vì có anh dung túng, nên mới dưỡng thành một Tần Hải Tuấn có tính cách ỷ lại vào anh.

Vì vậy không thể trách Tần Hải Tuấn chưa trưởng thành, chỉ có thể trách Lưu Trưng quá cưng chiều bản thân. Đặc biệt là sau khi hai người quyết định ở bên nhau, Lưu Trưng đã không còn bất cứ yêu cầu nào đối với Tần Hải Tuấn.

Từ góc độ lâu dài mà nói, đây chính là nhịp điệu của rắc rối do bản thân tự gây ra.