Người đàn ông bên trong xe chỉ liếc cô một cái, rồi lại tiếp tục chuyên tâm xem báo tài chính kinh tế.
Vân Hạ bĩu môi, tiếp tục gõ cửa kính xe.
Người bên trong vẫn chuyên tâm đọc báo, không để ý đến Vân Hạ đang gõ cửa, giống như cô không hề tồn tại vậy.
Vân Hạ cười lạnh, không mở cửa xe cho cô đúng không?
Cô nhìn xung quanh, thấy phía xa xa có một viên gạch, liền nở một nụ cười ác ý xoay người đi nhặt cục gạch lên.
Đường Thanh Hàn thấy dáng vẻ Vân Hạ cầm cục gạch trên tay đang đi đến, tức khắc trong lòng liền có dự cảm xấu, cô ấy không phải là muốn đập xe đấy chứ?
Trợ lý Đường đang muốn gọi Hạ Tà, nhưng lúc này Vân Hạ đã đi đến trước cửa xe.
Cô giơ tay lên, chính là chuẩn bị đập vào cửa kính.
Cứ thế mà đập xuống thì cho dù có là xe tốt đến mấy cũng sẽ bị đập thủng một lỗ lớn.
Hắn còn nhớ lúc Vân Hạ đánh nhau với bọn người kia, mà đám du côn đó đều không đánh lại cô, như vậy có thể thấy sức lực của cô khỏe như thế nào.
Xe Maybach của Boss tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ấy, hắn vô cùng chắc chắn!
Trong lúc Đường Thanh Hàn đang lo lắng, liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của Hạ Tà.
"Xe sản xuất bản số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có ba chiếc, giá là 666 vạn Mỹ Kim." Hạ Tà đặt tờ báo xuống, hai tay để ở đầu gối, ngước mắt lên nhìn Vân Hạ đang giơ cục gạch lên: "Hiện tại, cô có thể quyết định muốn đập hay là không đập."
Đậu má!
Vân Hạ đứng chết trân tại chỗ mà nhìn dáng vẻ nhàn hạ bên trong xe của Hạ Tà, cô tức đến mức muốn dùng gạch đập cho hắn một phát.
Nhưng 666 vạn Mỹ kim không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể kiếm được.
Đáng giận!
Cô sống trong Ma giới nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác chọc cho tức chết mà không thể làm gì được.
Đi xe sản xuất bản số lượng có hạn sao, chờ Vân Hạ cô nghĩ cách kiếm đủ tiền, nhất định phải mua về đập nát tất cả cho hả giận!
"Bạn học Vân Hạ, cô quyết định như thế nào rồi?"
Vân Hạ nhìn khuôn mặt Hạ Tà đang tươi cười, nhìn kiểu gì cũng thấy rất đáng giận, thật sự muốn đem khuôn mặt này cào nát, để xem hắn còn cười sáng lạn như thế được không.
Vân Hạ tùy tiện ném viên gạch đang cầm vào một xó, vỗ hết bụi bẩn trên tay rồi gõ vào cửa xe: "Hạ tiên sinh, đang đi về nhà sao?"
Nhìn bộ dáng như không có việc gì xảy ra của cô, Hạ Tà không tin cô gái trước mắt này là một người bình thường, cô chính là người không dễ đối phó.
"Không phải về nhà."
Vân Hạ híp híp mắt lại nói: "Nếu vậy là đang theo dõi tôi sao?"
"Không phải theo dõi, là quang minh chính đại đi theo." Hạ Tà không mặn không nhạt nói.
Vân Hạ ghé vào cửa xe, qua khe hở mà nhìn mặt Hạ Tà, thấy bên cạnh hắn có rất nhiều văn kiện, liền hừ hừ hai tiếng.
"Hạ tiên sinh, anh thật là rảnh rỗi." Vân Hạ nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hạ Tà, bộ dáng lưu manh huýt sáo nói: "Anh đi theo tôi như vậy, có phải có ý nghĩ xấu xa gì không?"
"Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Vân Hạ cười một cách quái dị: "Hiểu, tôi hiểu..."
Không biết vì sao, sau khi nghe thấy cô nói vậy, Đường Thanh Hàn liền đoán được tiếp theo sẽ không phải lời tốt đẹp gì.
"Chắc là Hạ tiên sinh ngài chỉ thích eo nhỏ, ngực to, mông cong, là loại như vậy nhỉ."
Nghe Vân Hạ nói xong câu này, Đường Thanh Hàn liền nghĩ may mà lúc này hắn không uống cafe, bằng không chắc chắn sẽ phun ngoài, hơn nữa, còn may là hiện tại hắn không lái xe, không thì nhất định sẽ gây ra tai nạn giao thông.
Hắn trộm liếc mắt nhìn nhìn, âm thầm đánh giá Boss nhà mình, thấy vẻ mặt Hạ Tà vẫn bình thường, cũng không hề khó chịu khi nghe thấy lời nói của Vân Hạ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
"Bạn học Vân Hạ, cô nói chuyện thì nên chú ý một chút, không nên nói những lời thô tục như vậy." Hạ Tà chậm chạp nói thêm: "Đừng vì khuyết điểm của bản thân mà đánh mất sự tự tin."