Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa

Chương 17: Trà Hoa Cúc



An Lệ Nùng ngồi trên cây khế một lúc, nhìn dân làng trên ruộng lúa đằng xa đang đội nắng như thiêu như đốt, mồ hôi nhễ nhại như mưa, chăm chỉ làm việc.

An Lệ Nùng cũng nhìn thấy An Quốc Bang.

Cho dù ông có đội một chiếc mũ rơm to, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua An Lệ Nùng cũng có thể nhận ra.

An Quốc Bangchính đang nhặt thóc trên bờ ruộng, vừa nhặt vừa đi một cách cẩn thận và loạng choạng, có mấy lần suýt chút nữa thì ngã, nhưng nhanh chóng ổn định lại sau một vài lần lung lay.

Mọi người dường như đều đã quen, cũng không có ai sẽ lo lắng rằng An Quốc Bang thật sự bị té ngã.

An Lệ Nùng mắt dần đỏ hoe, bác nông dân thật sự không dễ dàng gì, để no bụng, bọn họ sẵn sàng dốc hết tâm sức. An Lệ Nùng nhớ những đoạn video về các loại máy móc nông nghiệp cỡ nhỏ khác nhau, lúc đó, còn cảm thấy đoạn video đó rất buồn cười, nhưng so với các loại máy móc nông nghiệp cỡ lớn có tính thực tế cao thì những chiếc máy nông nghiệp cỡ nhỏ như này trông rất vô vị và giống như mòn đồ chơi.

Nhưng hiện tại, An Lệ Nùng lại hy vọng những máy móc nông nghiệp nhỏ này có thể được sử dụng thiết thực đúng chỗ để giảm bớt gánh nặng cho người nông dân? Bởi vì địa lý của thôn Thạch Hà cũng không thích hợp để sử dụng các loại máy móc nông nghiệp lớn.

An Lệ Nùng sinh ra ở sau thiên niên kỷ, những trải nghiệm về sự khó khăn của những người nông dân phần lớn đều đến từ những đoạn miêu tả trong sách báo, chẳng hạn như ‘mồ hôi thấm xuống đất”.

Bản thân cô cũng không thực sự có kinh nghiệm làm nông, nên cũng không thể cảm nhận được sự trầm trọng của “sự vất vả trong từng hạt ngũ cốc”.

Để giảm cân, thậm chí cô còn không biết quý trọng lương thực.

Giờ phút này, nhìn các bác nông dân mồ hôi nhễ nhại ở đằng xa, An Lệ Nùng thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “Được đến không dễ”.

Lương thực không phải là thứ gì đó chỉ cần cô lên app đặt hàng chọn chọn ấn ấn vài cái là có thể đưa đến tận nhà, nó yêu cầu trả giá vất vả, trả giá mồ hôi, nó ngưng tụ mồ hôi, tâm huyết của rất nhiều người.

Dẫm đạp lên công sức sự hi sinh của người khác, lãng phí tâm huyết của người khác, là tội lỗi. An Lệ Nùng cảm thấy cô nên sám hối 3 phút vì đã từng lãng phí lương thực.

Thôi bỏ đi.

So với việc lãng phí thời gian sám hối, còn không bằng ngẫm lại nên như thế nào làm ra đồ dùng thiết thực thì hơn.

Nhưng mà, tuy rằng cô là sinh viên khoa học tự nhiên, nắm rõ nguyên lý của các loại đồ vật máy móc, hiểu thì hiểu đó, nhưng cũng là danh xứng với thực tay tàn làm không xong.

Lý luận 10 điểm, thực hành 0 điểm.

Lúc còn ở cô nhi viện, tương đối mà nói thì đều là cô đề xuất rất nhiều chủ ý, sau đó sẽ do các anh chị em khác tới động thủ thực hành. Cho dù thất bại hết lần này tới lần khác, nhưng mọi người vẫn luôn tin tưởng cô, ở bên cổ vũ cho cô‘ thất bại là mẹ thành công ’.

Các đứa trẻ trong cô nhi viện chính là cùng một nhà cùng một mẹ, cho dù ngày thường có các loại tranh chấp xô xát nhỏ, nhưng vẫn như cũ là anh em của nhau, tình cảm thắm thiết như biển rộng.

Hiện tại, còn có người sẽ tín nhiệm cô 100% chứ, nghe cô an bài chỉ đạo, cùng cô mâm mê sáng chế hay không?

An Quốc Bang có hay không?

Không biết.

Nhưng có thể thử một lần.

An Lệ Nùng lại tìm kiếm nửa ngày trên cây khế, lại tìm được hai quả khế chua nho nhỏ ẩn giấu dưới tầng lá. Con người ở trong hoàn cảnh vật chất thiếu thốn, mặc kệ là ăn cái gì đều cảm thấy thơm ngào ngạt.

Có thể ăn quả khế chua ăn ra mùi vị quả bơ, An Lệ Nùng cũng thực bội phục chính mình.

Sau khi xác định trên cây không còn cá lọt lưới, An Lệ Nùng lại hái được nửa rổ hoa cúc dại ở sườn núi sau nhà, dùng để nấu nước hoa cúc, thêm chút đường phèn là thành trà hoa cúc rồi.

Trà hoa cúc phiên bản nguyên thủy nhất.

Đã từng An Lệ Nùng rất chán ghét trà hoa cúc.

Có năm, bạn ngồi cùng bàn của cô là một cô nàng bạch phú mỹ ở thành phố, là nhóc con nhà có tiền nhất trong lớp, mỗi lần sau khi kết thúc tiết học thể dục liền thích uống một lọ trà hoa cúc. Khiến người ta chán ghét chính là, cô bạn đó mỗi lần đều bày ra vẻ mặt hưởng thụ vừa nói “oa oa, ngọt quá đi, mát quá đi, uống ngon thật đó, vừa mát vừa ngọt.”

Có đôi khi, cô bạn đó còn bày ra vẻ mặt bố thí mà hỏi kháy An Lệ Nùng ‘Có muốn nếm thử một ngụm hay không nè? ’

Mỗi lần, An Lệ Nùng đều sẽ cốt khí tận trời ‘ không cần. Mình ghét nhất là trà hoa cúc. ’ nhưng trẻ con mà, khó tránh khỏi sẽ thèm ăn, ánh mắt luôn sẽ cầm lòng không đậu mà quay qua nhìn xem, cũng sẽ không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Khả năng, ngay cả bản thân An Lệ Nùng cũng đều không có phát hiện được, trong sự chán ghét đó không chỉ có sự bất đắc dĩ do không chiếm được bất đắc và sự không cam lòng, còn có cả sự khát cầu.

Bởi vì không chiếm được, cho nên mới làm bộ rất chán ghét.

Có một lần bị mẹ viện trưởng thấy được, mẹ viện trưởng liền dùng hoa cúc dại nấu một nồi trà hoa cúc cho bọn trẻ trong viện, một người một chén. Sau này, khi An Lệ Nùng lớn lên, có thể uống một lọ ném một lọ, nhưng trà hoa cúc lại không còn mùi vị mà cô từng hâm mộ trước đây nữa.

Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện, trả qua hơn 20 năm, đã từng là 1 tệ một chai trà hoa cúc hiện tại vẫn là 1 tệ một chai, chưa từng thay đổi.

- -----Hết chương 17------