Trọng Sinh Xuyên Qua - Con Đường Làm Giàu Của Thôn Hoa

Chương 22: Bát Quái



An Lệ Nùng mơ mơ màng màng nghe được tiếng gà kêu chó sủa trong thôn, trong đó còn kèm theo cả tiếng nói chuyện.

Hẳn là đã đến giờ bắt đầu làm việc.

Liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, An Lệ Nùng lật người, bỏ qua tiếng kêu cót két của ván giường, một chân đáp ở mép giường nhẹ nhàng lắc lư. Theo chân đung đưa, tấm ván giường kêu cót két, kêu cót két, như thể đang hát ca.

An Lệ Nùng nghiêng tai, lắng nghe tiếng nói chuyện của những người qua lại bên ngoài. Nhà ở quê không có cách âm, người nhà quê khi nói chuyện cũng sẽ không cố ý hạ giọng, nói năng tùy ý lại tùy tiện.

An Lệ Nùng đã nghe được rất nhiều lời đồn thổi về cô và ba cô. Liên quan đến việc cô tới đây, nói thế nào cũng có, nhưng mà đại bộ phận đều vui mừng cho An Quốc Bang.

Không có xung đột về lợi ích, mọi người vẫn là nguyện ý thiện lương.

Ngoại trừ người nhà họ An, cũng có cả những lời đồn thổi về những người khác trong thôn. Chỉ là, bởi vì An Lệ Nùng mới tới thôn Thạch Hà, còn chưa quen thuộc hết tất cả người trong thôn, nhiều nội dung nghe đưược đều ngần tò te, mơ hồ không rõ ai với ai.

Nhưng có mấy lời đàm tiếu liên quan tới chị em dâu nhà họ An, An Lệ Nùng vẫn nghe hiểu. An gia phân gia, nhưng bởi vì trong nhà chỉ có một phòng bếp, một cái nồi, cho nên chỉ có thể thay phiên nấu cơm.

Này liền có trước sau, có nhanh chậm, sau đó liền có oán trách, có tranh chấp.

Nghe nói trước này hai chị em dâu nhà họ An vốn luôn hòa thuận lại cãi nhau chỉ vì chuyện bếp núc, còn suýt nữa đánh nhau. Trước đây, hai nhà cùng nhau chia sẻ lợi ích của An Quốc Bang nên mới hòa thuận, thân thiết.

Nhưng hiện tại An Quốc Bang dắt theo An Lệ Nùng, phân gia, đi ra ở bên ngoài, hai chị em dâu liền có ích lợi xung đột, tức khắc lộ ra gương mặt thật.

Thôn Thạch Hà cũng liền lớn như vậy, nhà ai cãi nhau không đến một giờ liền toàn thôn đều biết.

Từng đợt người qua lại, An Lệ Nùng vểnh tai nghe hết tin đồn này này đến tin đồn khác.

Một lúc sau, An Lệ Nùng nghe thấy tiếng An Quốc Bang tay chân nhẹ nhàng ra cửa.

An Lệ Nùng nằm xuống tiếp tục ngủ, cô vẫn là bé con mà. Không có một giấc ngủ sung túc, làm sao có thể trường cao lớn lên?

Còn việc xuống ruộng đi tham gia thu hoạch mùa vụ, biểu hiện chăm chỉ?

Vẫn là thôi đi.

Có ba có thể dựa vào, ai còn nguyện ý đi nỗ lực?

Có ba ba ở đây, cô càng nguyện ý trở thành một con cái mặn biết hô hấp nằm im hưởng thụ.

Tuy rằng không muốn đi tham gia thu hoạch mùa vụ dưới trời nắng gắt, nhưng An Lệ Nùng vẫn là nguyện ý đảm đương một cô con gái ngoan biết quan tâm ba.

Quan tâm như thế nào?

Nấu trà hoa cúc?

Hấp canh trứng?

Không, không.

Cô muốn giúp người cha già giải thoát khỏi công việc nhà nông nặng nề vất vả.

Sau khi ăn xong khoai lang đỏ An Quốc Bang hấp để sẵn trong nồi, An Lệ Nùng lấy ra cuốn vở luyện tập và bút chì, sẵn sàng trổ tài nghệ và biểu hiện thực lực của mình.

Chiếc bút chì nho nho chuyển động linh hoạt trên các ngón tay.

Trước tiên nên làm cái gì thì được?

Máy thu hoạch?

Máy tuốt lúa thóc đạp bằng chân?

Vẫn là cái khác?

An Lệ Nùng quyết định đi ra ngoài đi một vòng, nhìn xem, không thể đóng cửa làm xe.

Sau khi tìm kiếm khắp nhà một lúc lâu, cũng không tìm thấy một chiếc mũ rơm lớn có thể che nắng, vì vậy chỉ có thể hậm hực lấy một cái rổ đội lên đầu đi ra bên ngoài giữa trời nắng gắt chói chang.

Lúc đi ngang qua ao cá, An Lệ Nùng không chút do dự gắt lấy một tấm lá sen đội lên đầu. Việc chống nắng phải làm ngay từ khi còn bé, mọi lúc mọi nơi.

Tia cực tím, nếu không có bất luận thứ gì để chống nắng, khẳng định không đến một ngày liền biến thành viên than đen, cục than nhỏ.

“An Lệ Nùng?”

An Khê bị nắng chiếu đỏ ửng hai má, ôm hai bó dây khoai lang đứng cách An Lệ Nùng vài mét, trên trán tóc mái đã bị mồ hôi ướt nhẹp.

Ánh mắt An Khê dừng lại trên đôi giày mới của An Lệ Nùng, không rời mắt. Cô bé vẫn muốn có được một đôi giày vải mới từ rất lâu, nhưng vẫn luôn không thể như nguyện, không nghĩ tới An Lệ Nùng thế nhưng có thể có được một đôi giày xăng đan mới.

Khiến người khác đỏ mắt đố kỵ.

An Lệ Nùng ánh mắt cũng dừng ở đôi chân trần của An Khê. Bàn chân nho nhỏ sẫm màu, giữa các ngón chân còn dính chút bùn đất, móng chân thoạt nhìn cũng có chút dài, móng chân đen bẩn.

Hai cô bé bằng tuổi, ngươi xem ta, ta xem ngươi.

Nhìn thấy ánh mắt đánh giá của An Lệ Nùng, An Khê ưỡn thẳng, nâng cằm, ‘ hừ ’ một tiếng, kiêu ngạo đi ngang qua người An Lệ Nùng, giống như ánh mắt đố kỵ vừa nãy chưa từng tồn tại.

An Lệ Nùng cười ‘ a ’ một tiếng, tiếp tục dẫm lên đôi giày mới, ngẩng đầu bước đi.

- --------Hết chương 22----------