Thường Gia Tứ thoáng sửng sốt, vội vã lau mặt nói: “Đúng thế, ta nằm mơ thấy mình không làm xong việc, bị đuổi khỏi môn phái.”
Ngư Mạc nghe vậy không nhịn được cười ha hả, nhưng cười cười một hồi lại trở nên cay đắng.
“Sẽ không đâu, nhiều nhất là bị mắng vài câu giống ta thôi, có Môn chủ che chở ngươi mà, không ai dám đuổi ngươi đi.”
“Thật sao? Nhưng ta nghĩ Môn chủ đã quên mất chúng ta rồi…” Gia Tứ đã hoàn toàn tỉnh táo, song thần sắc lại có chút lười biếng, “Ngươi nói xem, phải chăng chờ đến ngày y sực nhớ tới, ta và ca ca đã không cẩn thận mệt chết ở đây?”
“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu không thì hôm nào đó ta tìm người hỏi thăm thay ngươi nhé, có điều, ta cũng chỉ có thể hỏi sư huynh, nếu bọn họ không biết, ta cũng đành chịu.” Ngư Mạc thở dài, như nhớ tới điều gì đó, cậu ta dùng sức kéo Gia Tứ lên, “Đúng rồi đúng rồi, tại sao tưới nước xong, ngươi không trở về mà lại ngủ trong linh điền? Bây giờ là mấy giờ rồi, ngươi có biết là nguy hiểm nhường nào không!”
“Làm sao vậy?” Gia Tứ bày ra vẻ mặt vô tội, “Chẳng lẽ Thanh Hạc Môn có yêu quái vào buổi tối?”
“Không phải, là những linh thảo này có độc!”
“Cái gì?” Gia Tứ giật mình, “Có độc mà các ngươi còn ăn à?”
“Đương nhiên không phải, mảnh đất ngươi nằm được trồng một loại cỏ tên là Vô Điều, hái nó vào ban ngày có mặt trời để bổ sung nguyên khí, song buổi tối có mặt trăng, không cẩn thận ăn phải thì sẽ xuyên ruột nát bụng!”
“A!?” Gia Tứ nghe xong, quay đầu liếc nhìn những thứ nhỏ nhỏ dài dài kia, lập tức nhảy dựng tại chỗ, hai ba bước chạy khỏi nơi đây cùng Ngư Mạc.
Mãi đến tận khi thuận theo hướng gió thổi không còn mùi cỏ nữa, Gia Tứ và Ngư Mạc mới miễn cưỡng dừng bước.
“Ta làm việc quá mệt nên mới sơ ý ngủ trong ruộng.” Gia Tứ áy náy nhìn Ngư Mạc, lại phát hiện khóe miệng và cằm cậu ta loáng thoáng có hai vết bầm tím, “Ôi chao, mặt của ngươi làm sao thế?”
Ngư Mạc sửng sốt, vội vàng nghiêng đầu, giống như muốn giấu đầu đi: “Không, không sao, chỉ là, lúc tu luyện bị ngã.”
Thường Gia Tứ nhớ tới tình cảnh tối qua lúc trượt chân nhìn thấy đối phương bị bắt nạt trên đài cao, không vạch trần, chỉ nói: “Xem ra luyện công cũng rất khổ cực.”
Ngư Mạc lắc đầu: “Không phải, là ta quá dốt, nhập môn đã hơn mười năm mới đến Trúc Cơ kỳ, huống chi là kết đan.”
Gia Tứ bỗng nhiên mở to mắt, trông Ngư Mạc trạc tuổi mình, nhưng không ngờ đã tu hành lâu đến vậy rồi?
Ngư Mạc nhìn biểu cảm của y là đoán được suy nghĩ của Gia Tứ: “Ta lớn hơn ngươi rất nhiều, chẳng qua ở trong môn có bối phận khá nhỏ, Thanh Hạc Môn chúng ta cứ sau hai mươi năm lại nhận đệ tử mới, sợ rằng khoảng chừng hai năm nữa, khi đệ tử mới vào cửa, nếu tu vi của ta vẫn trì trệ không tiến thì sư phụ sẽ đuổi ta ra ngoài.”
Nói một hồi, Ngư Mạc rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt, dáng dấp thê lương bi ai làm người khác thật không đành lòng.
Thường Gia Tứ nhanh chóng vỗ lưng cậu ta an ủi: “Không đâu không đâu, chi bằng… Ta cùng ngươi luyện nhé? Đến lúc đó ngươi thấy ta còn dốt hơn ngươi, ngươi sẽ biết mình rất thông minh.”
“Làm sao có thể vậy được, ngươi là phàm nhân… Ta so ngươi thì chẳng phải là thắng không vẻ vang gì à.”
“Không phải đâu, vị Phá Qua Trưởng lão kia nói ta đã không còn là người phàm nữa, chưa biết chừng thật sự có thể bắt đầu luyện đấy. Cho dù không thể, sau đó gánh nước không mệt mỏi như vậy là ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
“Nhưng… Ngươi không phải người trong môn, môn quy có nói không thể luyện tu vi tâm pháp của chúng ta.” Ngư Mạc khổ sở nói.
“Thì ra là thế, vậy cứ coi như ta chưa nói gì, liên lụy ngươi bị mắng sẽ không tốt.” Gia Tứ mỉm cười như không sao, bả vai lại lặng lẽ chùng xuống.
Ngư Mạc phát hiện ra, cậu ta tất nhiên biết Gia Tứ rất vất vả. Chung đụng suốt mấy ngày nay, cậu ta cũng đã sớm xem đối phương như bằng hữu, nếu có thể biến Gia Tứ thành sư đệ của mình, Ngư Mạc sẽ vô cùng vui vẻ.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Ngư Mạc bỗng lên tiếng: “Cũng không phải là hoàn toàn không được, chi bằng… Chúng ta lén lút luyện?”
“Gì cơ?” Gia Tứ kinh ngạc.
“Ta vẫn luôn muốn một người có thể cùng ta nghiên cứu công pháp, nếu chúng ta cẩn thận chút, hẳn là sẽ không bị người khác biết.”
Ngư Mạc chân thành nói, kể từ lúc nhập môn, sư phụ Phục Phong chỉ ném khẩu quyết, toàn do tự bọn họ mày mò. Những đệ tử khác có ngộ tính cao, tiến triển nhanh, song Ngư Mạc vẫn luôn tụt xa phía sau, thường xuyên chịu đựng các loại cười nhạo cùng chế giễu. Nếu thật sự có một người bạn có thể đồng thời nghiên cứu tập luyện với mình, Ngư Mạc cảm thấy có lẽ mình cũng sẽ có thu hoạch không tệ.
“Chúng ta có thể chọn luyện tập ở sau căn nhà này lúc nửa đêm.”
Thường Gia Tứ nhìn ánh mắt sáng long lanh của Ngư Mạc, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, vì vậy cũng gật đầu theo: “Được! Đã như vậy thì ngươi cũng đừng buồn nữa, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên lợi hại!”
“Ừ.” Ngư Mạc vui vẻ, “Vậy ngày mai ta sẽ chép khẩu quyết cho ngươi, không biết ngươi có thể đọc hiểu không… Nhưng không quan trọng, ta có thể tìm một người hỗ trợ, bảo hắn ta viết ra công pháp vận khí.”
“Tìm ai thế?”
“Ừm, một vị sư huynh, sư huynh rất lợi hại, không phải Thủy Bộ chúng ta.” Ngư Mạc nói, trên mặt thấp thoáng chợt lóe một tia ngượng ngùng, “Thường ngày ta không hay làm phiền hắn ta lắm, thế nhưng lúc này có thể thử xem, hắn ta hẳn là sẵn lòng giúp ta…”
Chẳng hiểu sao, Gia Tứ nhớ tới người đệ tử kéo Ngư Mạc bị đánh tơi tả từ mặt đất lên khi ở trên đài cao, đệ tử có bội kiếm khảm bảo thạch xanh lục trên eo.
“A, đúng rồi! Sư huynh còn có thể gặp Môn chủ, ta có thể năn nỉ hắn ta nói với Môn chủ tình hình gần đây của các ngươi.” Ngư Mạc mừng rỡ nói, “Nếu Môn chủ biết ngươi sống không tốt, chưa biết chừng sẽ tới thăm ngươi một chút.”
“Thật không?”
Khi nghe cậu ta nói thế, trong mắt Gia Tứ cũng đong đầy mong chờ, y phấn chấn cười cong cong đôi mắt.
********
Hai người Đông Thanh Hạc và Phá Qua rời khỏi Hỏa Bộ là vào giữa đêm trăng, Phá Qua lắc quạt và cảm thán rằng rượu ngon tối nay uống ở chỗ tên Mộ Dung Kiêu Dương kia thực sự đủ cay đủ mạnh.
“Nghĩ đến chuyện Kiêu Dương phải rời khỏi môn phái hơn nửa tháng, phải đòi hắn ta thêm ít rượu mới đúng.” Phá Qua đáng tiếc.
“Khả năng không mất quá nửa tháng, chưa đến mấy ngày đã tổ chức Pháp Khí Đại Hội, nếu không tìm được thứ mong muốn, ít hôm nữa Kiêu Dương sẽ có thể quay về.” Đông Thanh Hạc nói.
Giọng hắn hờ hững, nhưng Phá Qua lại nghe được sự bất đắc dĩ giấu bên trong, cười nói: “Dù lần này Kiêu Dương không tìm được bảo bối cực phẩm gì ở Pháp Khí Đại Hội thì cũng không sao, bảo khí trong thiên hạ vô vàn lắm, ta cũng không tin, không có thứ tinh tiến tu vi ở đây lại cũng không tìm được đồ tốt nhất ở chỗ khác.”
Đông Thanh Hạc lắc đầu: “Đạo tu vi vốn nên được thực hiện từng bước một theo một cách tự nhiên, phi thăng độ kiếp cũng thế, dựa vào bảo khí chung quy không phải thượng sách. Nếu lần này Kiêu Dương trở về tay không, đó là ý trời khiến ta không nên tham gấp.”
Phá Qua còn muốn khuyên nhủ, đã thấy Đông Thanh Hạc kinh ngạc nhìn xuống một nơi phía dưới. Phá Qua men theo ánh mắt của hắn thì phát hiện hóa ra có hai bóng người đang tu tập dưới chân núi, đầu tiên họ tĩnh tọa chốc lát, sau đó đứng dậy tỷ thí lẫn nhau. Tuy nhiên, đạo hành thực sự quá nông, đặc biệt là một thiếu niên cầm cành cây trong tay, bị đánh loạng choạng, chưa được vài chiêu đã bị người đối diện quật ngã, thực sự không có thứ gì đáng xem.
“Đây không phải là tiểu phàm nhân kia sao? Sao y lại học tâm pháp trong môn chúng ta rồi?” Phá Qua không khỏi bật cười.
Đông Thanh Hạc cũng cười, trong mắt ánh lên niềm hứng thú: “Bây giờ y ở Thủy Bộ à?” Địa giới họ đánh nhau thuộc quyền quản hạt của Phục Phong.
Phá Qua gõ gõ nan quạt, than thở: “Xem ta kìa, bận rộn quá nên quên mất. Bạch Giản sắp xếp y đến chỗ Phục lão đầu, ài, lão tinh quái ấy cũng không dễ ở chung, ngày thường làm không ít làm chuyện tâm kế gian giảo sau lưng ngươi, chắc chắn cũng sẽ không cho tiểu phàm nhân sắc mặt tốt, trách ta sơ sót.”
Ánh mắt Đông Thanh Hạc vẫn rơi trên người hai thiếu niên kia, dường như rất yêu thích tư thái cần cù nghiêm túc của họ. Gia Tứ đã ngã xuống rất nhiều lần trong suốt lúc đó, nhưng đều ngoan cường đứng dậy, Đông Thanh Hạc rất hài lòng.
“Phục Phong đã ở trong môn một thời gian dài, cũng coi như có chút công lao.” Đông Thanh Hạc nói.
“Ta biết Môn chủ mềm lòng, cho nên chỉ mong lão tinh quái này vẫn luôn an phận thủ thường, sau đó ắt có thể lưu lại trong môn phái hưởng phúc, nếu không…” Phá Qua lạnh lùng nhướng môi.
“Luyện chiêu Đào Lý Tranh Diễm này không tệ.” Chỉ thấy Gia Tứ ở đằng xa nhảy lên một cái, tuy chỉ nhảy cao bằng nửa người, nhưng cành cây trong tay vung lên hừng hực uy thế, suýt nữa đã đánh trúng đỉnh đầu của người đối diện, Đông Thanh Hạc không nhịn được khen ngợi.
Phá Qua lại nói: “Dẫu có nội đan Đào Ngột, nhưng chung quy là thân thể phàm thai, nếu thật sự muốn đi con đường tu luyện này, sợ là sẽ không dễ dàng.”
“Có lòng là được rồi.” Đông Thanh Hạc thì lạc quan hơn, không biết nghĩ đến điều gì đó, cong đôi mắt, “Nếu y thích, vậy cho y luyện đi.”
Phá Qua bất ngờ: “Ý Môn chủ là…”
“Tìm cho y một sư phụ, Phục Phong, hoặc là Triết Long, xem y muốn theo ai.” Cuối cùng Đông Thanh Hạc nhìn Thường Gia Tứ rồi mỉm cười quay người rời đi, song đi được hai bước liền quay đầu lại, “Ngươi bảo Bạch Giản nhìn xem, nếu Phục Phong quá phận thì tới bẩm báo ta.”
Ngư Mạc nói không sai, Thanh Hạc Môn hai mươi năm thu đồ đệ một lần, nhân số xưa nay rất ít, nhưng ai cũng là ngọc thô hoàn mỹ được tuyển chọn kỹ lưỡng, bây giờ Môn chủ lại nhận một đệ tử mới không hề tư chất gì một cách dễ dàng như thế?!
Thực sự hiếm có.
“Vâng, ta đi an bài.” Phá Qua thầm suy nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn là cung kính đáp lại.
Xem ra tiểu phàm nhân này rất được Môn chủ yêu thích.
————————–
Tác giả có lời muốn nói: Gặp gỡ đơn phương, chương kế tiếp là gặp gỡ song phương rồi. Gia Tứ của chúng ta sắp kết thúc cuộc khảo sát cơ sở.