Đời này ta chưa bao giờ tức giận như bây giờ. Cố gắng chạy trối chết ba ngày trời, vốn tưởng rằng khi nhìn thấy cửa thành cao to của Trì Phong thì ta có thể thoát ly bể khổ. Nhưng trên tay con cóc cầm tờ giấy chằng chịt những kí hiệu như giun không rõ là của quốc gia nào —— bốn người trăm miệng một lời nói đó là khế ước bán thân của ta. Giá trị con người chỉ còn một lượng bạc! Vốn là không thể nào do ta tự nguyện ký, nhất định là mấy người này thông đồng với nhau hãm hại ta. Nhân lúc ta mơ mơ màng màng ép buộc ta ấn dấu tay. Coi như là ký, ta cũng không thể nào chấp nhận giá trị chỉ có một lượng bạc, thu nhập một tháng mấy vạn nhân dân tệ chạy đến cổ đại lại chỉ còn ba tram khối nhân dân tệ, thật quá thiệt thòi! Một ngày mười khối tiền có thể làm cái gì? Nuôi bản thân ta cũng nuôi không nổi. Ở thời đại kia của ta, ngay cả ăn mày cũng có thu nhập cao hơn!
Tất cả đều là kẻ khốn kiếp, làm cái gì chứ! Dọc theo đường đi ta hầu hạ bọn họ ăn uống, chưa từng ghi nhớ đến nửa điểm tốt của ta, tất cả đều là đồ ăn cây táo rào cây sung, vong ân bội nghĩa. Ta tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, rất muốn xông qua đập con cóc thành thịt vụn. Nhìn vẻ mặt háo sắc của Tử Ngư, điển hình cho đồ trọng sắc quên bạn!
Thấy ta tức giận đến lông mày dựng ngược, tiểu tử kia đã chạy tới liên tục lắc cái hông đầy thịt của ta: “Tỷ tỷ, không nên tức giận. Sau này ngươi có thể sống cùng chúng ta nga!”
“Ai muốn sống chung với các ngươi, nghĩ hay nhỉ! Đều là những kẻ không tim không phổi, thật quá đáng. Cũng không chịu nghĩ lại xem, là ai làm đồ ăn ngon cho ngươi ăn!” Ta cốc Văn Hỉ một cái rõ to, rồi đi tới trước mặt Tử Ngư quở trách “Còn ngươi nữa Tử Ngư, sớm biết ngươi không có lương tâm như vậy, trọng sắc khinh bạn, ta thật không nên cứu ngươi, để ngươi gả cho Trương viên ngoại cho rồi!”
“Còn có ngươi nữa lão cha! Để cho hắc y nhân giết ngươi thì xong rồi. Không được việc gì, lại còn bán đứng ta, ngươi không hổ thẹn sao?”
Có lẽ là chưa từng thấy qua ta bão nổi, ba người bị ta đột nhiên kể tội, ngơ ngác đứng im. Mỗi người đều cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
“Con cóc, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, thì coi là anh hùng hảo hán cái gì?” Trên mặt chủ mưu vẫn là biểu tình lạnh nhạt khiến người ta chán ghét, làm ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ta có nói qua ta là anh hùng hảo hán sao? Cho tới bây giờ ta đều là tiểu nhân, ngươi không biết sao?” Quả nhiên là con cóc, thực sự là không biết xấu hổ!
“Nói chung, khế ước này không tính! Căn bản không phải là ta tự nguyện ký, ta dựa vào cái gì phải nghe lời các ngươi.” Đùa gì thế, thời gian của khế ước là cả đời đấy, cả đời là khái niệm gì? Chính là từ giờ trở đi mãi cho đến khi ta chết, ta đều phải nghe lời hắn, ta đây thà chết còn hơn.
“Ngươi có thể không tuân thủ khế ước. Nhưng mà nửa đời sau của ngươi chỉ có thể trôi qua trong tù.” Cái gì? Gặp quan? Ở tù! Ta không đấu lại quan tòa, dấu ấn kia là của ta đó, nhìn bộ dáng kia của hắn chắc chắn dã sớm có dự mưu từ trước.
“Tỷ tỷ, theo chúng ta đi, ta cầu xin ngươi vẫn không được sao?” Tiểu tử kia chưa từ bỏ ý định vẫn nắm vạt áo của ta, ta hung hăng liếc mắt trừng hắn.
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi!” Con cóc bỏ lại lời này rồi xoay người đi vào thành. Tử Ngư, lão cha, tiểu tử kia cũng rất ăn ý mà đi theo sau hắn, hoàn toàn không coi ta ra gì.
Trời ạ, làm gì có người hèn hạ như vậy! Lúc này thực sự là lật thuyền trong mương*, ai…! Thực sự là xui xẻo hơn mười đời mới đụng phải một đám người xấu xa như thế. Thấy bọn họ đã đi được hơn trăm mét, ta chỉ có thể không tình nguyện mà đi theo phía sau, cũng không thể thật sự cứ như vậy mà bị tóm vào nhà lao!
*Lật thuyền trong mương: chỉ những trường hợp bị thất bại/bị hại do mình hoặc người của mình gây ra.
.
Cơm tối dùng trong một tửu lâu bình dân, chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ. Lòng ta vẫn còn cực kỳ phẫn nộ, ngoại trừ con cóc, ba người còn lại sợ ta tức giận vẫn không dám nói chuyện với ta.
“Đọc khế ước cho ta nghe, ta phải biết được toàn bộ nội dung.” Cái loại văn tự như con nòng nọc như thế này, một chữ ta đều không biết. Yêu tinh các
“Tỷ tỷ, ta đọc cho ngươi nha.”
“Nhanh đọc đi, nếu dám đọc sai cẩn thận ta lấy đao bổ các ngươi!” Gương mặt của Văn Hỉ và Tử Ngư rõ ràng rất buồn bã. Tử Ngư đã nhìn thấy bộ dạng cầm đao dọa người của ta, không đúng, mà là nàng cho rằng ta thực sự tức giận muốn chém người. Nếu như giết người không cần đền mạng, ta thực sự rất muốn chặt bốn người trước mặt này ra cho chó ăn.
“Khế ước
Bên Giáp: Văn Hân
Bên Ất: Mộc Mỹ Mỹ
Nay bên Ất tự nguyện làm thuê cho bên Giáp, công việc là trù nương*, lương tháng là một lượng bạc.
*Trù nương = Nữ đầu bếp. Cảm thấy từ Trù nương hay hơn, xúc tích hơn nên từ giờ editor sẽ dùng trù nương thay vì dùng Nữ đầu bếp nhé!
.
Tạm thời làm việc tại Túy Phong lâu, kỳ hạn của hiệp ước là cả đời, nếu như không được bên Giáp đồng ý, không được tự tiện giải trừ hiệp ước.
Bên Ất có một tháng thử việc, lương tháng là nửa lượng bạc, mỗi tháng phát một lần. Nếu làm tốt sẽ tăng lên một lượng bạc, nhưng nếu không làm tốt sẽ kéo dài thời gian thử việc.
Trong thời gian làm việc, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại khấu trừ vào lương tháng của bên Ất;
Trong thời gian làm việc, nếu bên Ất có dấu hiệu lười biếng, khấu trừ lương tháng;
Trong thời gian làm việc, bên Ất không được tự tiện rời bỏ vị trí của mình, nếu không khấu trừ lương tháng;
Trong thời gian làm việc, bên Ất không được làm ra việc gây tổn hại đến danh dự của Túy Phong lâu, nếu không khấu trừ lương tháng;
Nếu như bên Ất có thể giúp kinh doanh của Túy Phong lâu trong một tháng đạt được năm nghìn lượng bạc, thì bên Ất có thể yêu cầu chia lợi nhuận hoặc góp vốn cho lâu;
Nếu như bên Ất có thể giúp kinh doanh của Túy Phong lâu trong một tháng đạt được một vạn lượng bạc, bên Ất có quyền được chuộc thân. Yêu tinh các
Đây là toàn bộ nội dung của khế ước, phù hợp với luật pháp của Phỉ Đồ hoàng triều.
Bên Giáp ký tên: Văn Hân
Bên Ất ký tên: Mộc Mỹ Mỹ
Người làm chứng: Trương Tử Ngư, Văn Hỉ
Người giám sát: Trương Hải Sa (lão cha)
Địa điểm lập khế ước: nhà trọ Tường Nhân (nhà trọ tìm được hai ngày trước)
Thời gian lập khế ước: ngày mười ba tháng chín, Phỉ Đồ Hoàng triều năm thứ ba mươi mốt”
Tên cổ nhân này lập khế ước hiểm độc không thua gì hợp đồng lao động bóc lột dân lao động ở hiện đại, tất cả đều là đứng về phía nhà tư bản, bên được thuê ngoại trừ nghe theo thì không có bất cứ quyền lên tiếng nào. Trong lòng ta thầm mắng: Con cóc, ngươi thật là độc ác! Một vạn lượng bạc, chẳng khác nào ba trăm vạn nhân dân tệ! Muốn ta làm cho tửu lâu gọi là “Túy Phong lâu” này có doanh thu một tháng ba trăm vạn nhân dân tệ mới có thể đoạt được tự do. Khả năng xảy ra việc này là không có! Ở Vạn Sơn thôn, ta lấy một trăm lượng từ tiệm mỳ mở gần trăm năm của người ta thật là đã muốn mệnh của họ, ở chỗ này thì dù có nhiều người như thế nào, có nhiều kẻ có tiền hơn nữa, cũng không có khả năng thu nhập một tháng là một vạn lượng bạc. Việc đã đến nước này, ta nhất định phải nghĩ biện pháp mới được, không có tự do thì đồng nghĩa với cá trong chậu chim trong lồng, vận mạng cả đời của mình bị người khác nắm giữ trong tay.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.” Thấy ta trầm tư nửa ngày, tiểu tử kia nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Không sao chứ? Ngươi cảm thấy có sao không. Một vạn lượng bạc, Phỉ Đồ hoàng triều của các ngươi, có được mấy tửu lâu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Muốn chỉnh chết ta cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng như thế làm gì?” Câu sau là ta nói cho con cóc.
“Ta nghĩ ngươi không phải là… heo, nên ngươi có thể làm được!” Lời khẳng định của con cóc khiến ta cảm thấy hơi đáng sợ, hắn nhìn ra cái gì sao?
“Nói thì dễ hơn làm. Hiệp ước này rõ ràng là chèn ép ta, lương tháng chỉ có một lượng bạc, lại hoàn khấu trừ chi phí ăn, mặc, ở, đi lại! Vốn đã là ép buộc ta làm khổ sai cho các ngươi, lại còn là lao động miễn phí. Công bằng sao?” Trong lòng ta lại phẫn nộ lên, quay sang chỗ Tử Ngư và lão cha trút giận “Lão cha, Tử Ngư, đây chính là cái bẫy mà các ngươi sắp đặt cho ta sao. Thật đáng sợ, thấy ta sống mà vĩnh viễn không có cơ hội xoay người, các ngươi rất vui vẻ sao? Từ hôm nay trở đi, ta với các ngươi không còn liên quan gì nữa. Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Còn ngươi nữa, Văn Hỉ, còn nhỏ tuổi đã biết tính toán người khác như vậy, có tiền đồ gì chứ. Muốn chỉnh ta thì trực tiếp mà làm, dùng phương pháp âm hiểm như thế tuyệt đối không hề vẻ vang gì. Từ hôm nay trở đi, ta không có người bạn như ngươi.”
“Về phần ngươi, con cóc, bây giờ mang ta đi xem Túy Phong lâu. Ta sẽ cho ngươi thấy thu nhập một tháng một vạn lượng, nhưng mà đến lúc đó ngươi phải tuân thủ điều cuối cùng của khế ước.” Ta cực kỳ tức giận, hất toàn bộ chén đữa trên bàn xuống đất, hoàn toàn không để ý tới tiếng la của lão cha và Tử Ngư phía sau, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra nhà trọ. Ta thống hận nhất loại người bán đứng ta, muốn hại ta thì quang minh chính đại mà hại, đứng phía sau đâm ta một đao thì bạn bè chó má (nguyên văn đó ạ) gì! Tất cả đều là đồ hỗn đản, khế ước lại có thể tùy tùy tiện tiện giúp ta lập sao? Con cóc đáng chết, ta sẽ cho ngươi thấy buôn bán có thể náo nhiệt như thế nào. Chẳng qua đến lúc ta chuộc thân, ta nhất định sẽ chỉnh sụp căn tửu lâu này trước! Chờ xem.
Tuy rằng tức giận, nhưng ta vẫn quyết định đạt được yêu cầu của hắn. Không làm như vậy, còn có thể thế nào nữa chứ? Chỉ có thể kiên trì mà thực hiện yêu cầu một vạn lượng, ta mới có thể lấy được tự do. Hơn nữa ta không hy vọng thờì gian quá lâu, bởi vì ta không có nhẫn nại để đợi. Ta phải nhanh chóng lấy được tự do.
“Đây là tửu lâu mà ngươi muốn ta kinh doanh?” Nhìn tửu lâu tàn bại trước mắt, ta không dám tin tưởng nó đã từng là tửu lâu tốt nhất Trì Phong thành. Hình ảnh tồi tàn của tửu lâu với đường xá phồn hoa đối lập mãnh liệt với nhau, tiếng bảng hiệu bằng gỗ lê lung lay trong gió thu “kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên, trên bảng hiệu, ba chữ “Túy Phong lâu” đã loang lổ nước sơn, vài mảnh đong đưa trước cánh cửa khép hờ, trong ánh sáng chập chờn của buổi chiều tối càng khiến nó thê lương hơn.
“Đúng vậy, không giống nga!” Tử Ngư cũng lên tiếng.
“Lúc trước đúng là tốt nhất!” Con cóc ngơ ngác nhìn bảng hiệu lung lay trong gió, vẻ mặt cảm khái. Lần đầu tiên ta thấy hắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, sẽ không phải tòa tửu lâu này trước kia là của hắn chứ! Phía sau chắc chắn có một câu chuyện cũ, tửu lâu trước mặt này nhất định có quan hệ mật thiết với hắn.
“Văn Hỉ, chúng ta đi vào.” Hắn không để ý tới ta, trực tiếp tiến vào. Hai cánh cửa vì lực đẩy của tiểu tử kia mà lung lay muốn ngã, thiếu chút nữa đã đổ sập xuống.
Ta đi theo vào. Trong tửu lâu, có nhiều cái bàn bị hư hỏng đặt lung tung lộn xộn, trong sảnh hơi thoang thoảng mùi hôi, những điêu khắc hoa tinh tế trên cửa sổ đã hư đến không nhìn rõ hình dáng, gió thu từ bốn phương tám hướng thổi tới, một trận tiếng “xào xạc” vang lên, tựa như có người đang nức nở. Trên tường, nét mực của vài bức thư pháp rất đẹp đã bị mờ, loang lổ nhìn như phế tích. Chính giữa có một cầu thang thông hướng lầu hai.
Ngay lúc ta đang nghi ngờ tiếng bước chân “Bình bịch” từ cầu thang tuyền đến.
“Ngài đã tới?” Một lão nhân dáng dấp quái dị khom lưng với con cóc. Hắn khoảng sáu mươi tuổi, đầu trọc, lại để một đoạn râu bạc rất dài và dày, chóp mũi thì hồng hồng, thoạt nhìn có chút đáng yêu lại có chút quái lạ không nói nên lời, quan trọng nhất là thái độ của hắn đối với con cóc rất cung kính.
“Đỗ lão, ta đã tới trễ. Ta mang tới cho ngươi một người.”
“Ồ? Có thể được không?” Lão nhân nhìn lướt qua mấy người chúng ta, đi tới trước mặt Tử Ngư hỏi “Là nàng sao?”
“Không phải, là vị Mộc Mỹ Mỹ tiểu thư đây.” Lần đầu tiên con cóc goi tên ta, trước giờ vẫn heo đến heo đi, khiến cho ta vẫn luôn hoài nghi hắn vốn không biết tên ta.
“Ngươi xác định là nàng?” Lão nhân gia quay lại nhìn ta từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu. Xem ra lại là người trông mặt mà bắt hình dong!
“Ta kêu nàng mở lại Túy Phong lâu, nàng có thể! Đây là khế ước.” Hắn khẳng định với lão nhân, còn lấy một tờ giấy toàn hình con giun đưa cho lão nhân. Lão nhân gia nhìn xong khế ước, lại nhìn ta một lần nữa, quan sát xong còn không rõ nở nụ cười, y như nhìn một miếng thịt trên thớt mặc người mổ xẻ.
“Ngươi thực sự quyết định mở lại Túy Phong lâu sao?” Lão nhân gia nghiêm túc hỏi con cóc.
“Mở của cần ngân lượng, ta đã lưu lại cho Phú Quý ngân trang*. Ngươi có thể trực tiếp đến lấy, mọi việc đều nghe theo lời Mộc cô nương mà làm, sau này ngươi sẽ biết ánh mắt của ta sẽ không sai. Ta còn có việc phải chạy về Hoàng thành, ở đây đều nhờ vào ngươi. Hãy sắp xếp cho bọn họ.” Con cóc trả lời không cho người khác nghi ngờ, quay lại nhìn ta vài lần, nói vài câu với chúng ta rồi mang theo tiểu tử kia cùng rời đi.
*Ngân trang = Ngân hàng
.
Ta vốn là không nghe rõ hắn nói cái gì. Ta vẫn còn chưa nuốt được cục tức này, nhưng nhìn thấy tửu lâu rách nát này, lòng hiếu kỳ của ta bị gợi lên. Trong đầu đang hiếu kỳ rốt cuộc con cóc che giấu chuyện gì? Tửu lâu này rốt cuộc có quan hệ gì với hắn? Thân phận của hắn rốt cuộc là gì? Vì sao những người áo đen kia lại đuổi giết hắn? Phỉ Đồ Hoàng triều là một quốc gia như thế nào?
Muốn hiểu rõ một loạt vấn đề này, ta không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn tiếp thu chuyện mình chỉ trị giá một lượng bạc và một vạn lượng khiêu chiến. Cũng may con cóc để cho vị râu bạc lão nhân này nghe theo ta, ta sẽ lợi dụng cơ hội này cố gắng làm một chuyện có ý nghĩa, coi như là trạm thứ nhất sau khi ta xuyên qua. Đồng thời, ta cũng mơ hồ cảm giác được mình đã bị quấn vào một vòng (chuyện) kỳ quái, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, ký lai chi tắc an chi*.
*Ký lai chi tắc an chi = Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng
.
Cứ như vậy, bởi vì một bản khế ước đen tối của con cóc mà ta cùng Túy Phong lâu gắn liền với nhau.