Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 20



Tiễn đôi nam nữ chính có khả năng nói chuyện yêu đương tốn tiền nhất trong lịch sử đi, Tống Nam Thời hầm nốt chỗ cà rốt còn dư lại.

Nhóm nhân vật chính yêu đến nghiêng trời lệch đất cũng được, ngược khắc cốt minh tâm cũng thế, với người qua đường Giáp là nàng mà nói cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cơm vẫn phải ăn.

Quỷ nghèo vẫn phải tiếp tục kiếm tiền.

Tống Nam Thời cầm đồ kiếm cơm của mình lên, chuẩn bị trở về công việc của mình sau khi làm NPC phông nền cho nhóm nam nữ chính - Bày quán xem bói.

Trước khi ra cửa, nàng theo thường lệ mở hệ thống xem bói ra rút một quẻ, vừa nhìn quẻ tượng đã thấy không ổn.

Họa phúc cùng đến, là quẻ trung.

Tống Nam Thời do dự một lát, trong khoảng thời gian ngắn có phần không rõ quẻ này áp dụng với “Quẻ tốt đều là chính xác” hay “Quẻ xấu đều là phong kiến mê tín”.

Nhưng nàng nhanh chóng không rối rắm nữa, bởi vì nàng thấy được ngày tháng hiện trên quẻ.

Mười lăm tháng hai.

Tống Nam Thời im lặng một lát, nét mặt vặn vẹo.

Ở hiện đại, học sinh có một thứ nhắc đến là biến sắc. Thứ đó tên là kiểm tra.

Nhóm nô lệ tư bản có một từ ngữ nghiến răng nghiến lợi, gọi là thi đua danh hiệu.

Tống Nam Thời cho rằng sau khi mình xuyên không, chỗ tốt lớn nhất là rời xa kiểm tra và thi đua danh hiệu.

Nhưng nàng quá ngây thơ rồi.

Trên văn bản Vô Lượng Tông quy định rõ ràng, đệ tử dưới Kim Đan, vào giữa mỗi tháng tham gia kiểm tra lý luận.

Kiểm tra tháng.

Tống Nam Thời rất không hiểu tu chân còn kiểm tra lý luận cái gì chứ? Sau đó có người giải thích, lúc vừa xây tông, Vô Lượng Tông coi trọng thực chiến mà bỏ qua giáo dục lý luận, trong khoảng thời gian ngắn có một lượng lớn đệ tử thực lực nổi bật. Nhưng sau đó tâm cảnh của đám đệ tử này có vấn đề, cho nên Vô Lượng Tông mới rút kinh nghiệm xương máu.

Nhưng cũng có tin tức không chính thức, nói nguyên nhân thật sự là đoạn thời gian đó, Vô Lượng Tông đều là thất học không biết được mấy chữ. Khi tỷ thí với các tông môn khác, đọc tên chiêu thức còn đọc sai, bị cười nhạo mấy chục năm.

Tống Nam Thời: “...”

Cho nên đến đời sau bọn họ phải kiểm tra thôi!

Thật ra ngươi không thi cũng được, tiền đề là mỗi tháng làm mười lăm nhiệm vụ không ràng buộc cho tông môn.

Hoặc là kiểm tra, hoặc là thi đua danh hiệu.

So với làm không công cho người khác, Tống Nam Thời chọn kiểm tra.

Tống Nam Thời ôm tâm trạng nặng nề, đi Chấp Pháp Đường, báo danh tham gia buổi kiểm tra tối của tông môn.

Lúc này Chấp Pháp Đường đã có không ít người đến. Vẻ mặt mỗi người đều vô cùng đau đớn, không giống như báo danh kiểm tra mà rất giống tham gia lễ tang.

Sư thúc đăng ký cho bọn họ nhìn mà rất bất mãn: “Sao thế? Một đám như cha chết mẹ chết ấy! Cười một cái cho ta xem nào!”

Mọi người cười thảm.

Vị sư thúc: “...”

Ông ấy lạnh mặt ngồi về.

Tống Nam Thời chen trong đám người đau thương, thật vất vả mới báo danh xong. Vừa chen ra ngoài, nàng thấy ngay đại sư huynh Long Ngạo Thiên cũng có vẻ mặt khó coi đứng ngoài đám người.

Tống Nam Thời cảm thấy thân thiết, không nghĩ tới Long Ngạo Thiên cũng có một ngày phát sầu vì kiểm tra.

Liễu lão nhân ở cạnh hắn vỗ ngực cực kỳ tự tin đảm nhận nhiều việc: “Ngươi không cần lo lắng! Kiểm tra lý luận dưới Kim Đan mà thôi, còn có thể làm khó được lão đây à?”

Ánh mắt Tống Nam Thời nhìn về phía Liễu lão nhân giống như đang xem máy học.

Nhưng đạo đức của Giang Tịch rất cao, hắn phản bác: “Việc tu luyện, không biết thì là không biết. Cho dù ông làm thay ta, ta cũng vẫn không biết.”

Liễu lão nhân rất bất mãn lẩm bẩm gì đó, người đông quá, Tống Nam Thời không nghe rõ.

Nàng lại nhìn thoáng qua, xoay người rời đi.

Lúc này nàng nghe được một chữ từ trong miệng lão nhân kia.

Bí cảnh Bạch Ngô.

Bước chân Tống Nam Thời không khỏi dừng lại, sau đó nàng nghe được càng nhiều hơn.

“... Hai ngày sau, tin tức về bí cảnh Bạch Ngô sẽ được thả ra. Cơ hội 50 năm một lần, ngươi phải chuẩn bị cho kỹ!”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Đã hiểu! Là lão gia gia bàn tay vàng tự đưa cơ duyên cho Long Ngạo Thiên.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác Giang Tịch trải qua không ít bí cảnh, cũng không biết đây là cơ duyên nào.

Dù sao nàng không kiếm được tiền, nàng không cảm thấy quá hứng thú, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Sau đó chính là giọng nói dạt dào tình cảm của bàn tay vàng: “Cho dù ngươi không để bụng từng cụm linh thảo mọc tràn lan, linh thạch đầy sơn động, pháp khí không đếm được, nhưng ngươi còn không để bụng thực lực của mình à!”

Tống Nam Thời mạnh mẽ dừng chân!

Linh thảo mọc tràn lan, linh thạch đầy sơn động, pháp khí không đếm được...

Thế này mà không để bụng? Long Ngạo Thiên, rốt cuộc huynh có còn là con người không?

Cả người Tống Nam Thời chua lè chua lét, vặn vẹo tại chỗ.

Nhưng vì không để bọn họ phát hiện, cuối cùng nàng vẫn ôm tâm trạng chua lòm, nhẫn tâm rời đi.

Sau khi nàng rời đi, Liễu lão nhân như có cảm giác nhìn thoáng qua phía sau, nói: “Hình như ta thấy tam sư muội của ngươi.”

Giang Tịch thấy rất bình thường: “Hôm nay là ngày kiểm tra, có lẽ cũng đến báo danh.”

Liễu lão nhân không nghĩ nhiều, tiếp tục phổ cập khoa học chỗ tốt của bí cảnh Bạch Ngô cho hắn.

...

Bên kia, Tống Nam Thời cưỡi lừa huynh lảo đảo lắc lư đi về phía trấn Tiên Duyên, trong đầu đều là bí cảnh Bạch Ngô.

Bạch Ngô, hai chữ tuyệt vời làm sao.

Bạch, là màu trắng của linh thạch tản ra; ngô (梧), chữ mộc (木) ở bên, tượng trưng cho linh thảo không đếm xuể.

Tống Nam Thời cảm thấy, có lẽ đây là cảm giác của tình yêu đấy.

Chỉ tiếc, đây là chỗ Long Ngạo Thiên lấy cơ duyên, còn chưa biết ai sẽ trở thành pháo hôi đâu.

Tống Nam Thời rối rắm không biết mình có cần phấn đấu quên mình vì “mỹ nhân” không.

Thế này đại khái chính là lo được lo mất trong tình yêu đấy.

Tống Nam Thời thở ngắn than dài, chuẩn bị sau khi trở về thì tìm người hỏi thăm về bí cảnh Bạch Ngô.

Lừa huynh hoàn toàn không cảm giác chủ nhân của mình lo được lo mất vì tình yêu. Nó chỉ cảm thấy Tống Nam Thời trong chốc lát thở ngắn than dài trong chốc lát cười hì hì không ngừng, quá nửa là có vấn đề.

Một người một lừa ôm tâm tư khác nhau đi tới trấn Tiên Duyên. Vừa đến, Tống Nam Thời đã cảm thấy không đúng.

Nàng híp mắt, nhìn quầy hàng bên cạnh mình.

Bên cạnh nàng, từng là đại thúc bán đồ chơi làm bằng đường, hòa ái dễ gần.

Hiện giờ, một thanh niên đang ngồi ở nơi đó, treo một lá cờ vải mà nàng rất quen thuộc.

Quẻ sư.

Vô Lượng Tông không có Quẻ sư khác, người này chắc chắn đến từ bên ngoài.

Gặp phải cướp việc làm ăn trên địa bàn của mình.

Vân Chỉ Phong không biết đến bên cạnh nàng từ lúc nào, bình tĩnh nói: “Người nọ tự xưng Quyết Minh Tử, cũng là Quẻ sư.”

Tống Nam Thời khựng lại, nói với điệu bộ quái lạ: “Quyết Minh Tử?”

Vân Chỉ Phong: “Làm sao vậy?”

Tống Nam Thời: “...”

Không có gì! Chẳng qua Quyết Minh Tử(*) là vị thuốc, thanh nhiệt giải độc, còn trị táo bón.

(*) Quyết Minh Tử: còn gọi thảo quyết minh, hạt muồng..., là hạt quả chín phơi khô của cây quyết minh [Cassia tora L., thuộc họ Vang (Caesalpiniaceae)].

Cũng không biết cha mẹ người này ôm tâm trạng thế nào mà lại lấy tên dược liệu này cho gã.

Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là đời trước Tống Nam Thời có một cái gối đầu bằng quyết minh tử.

Cho nên bây giờ vừa nghe thấy tên này, nàng nghĩ ngay đến cái gối đầu.

Nhưng nàng rất tự tin, vỗ ngực nói: “Tống bán tiên ta kinh doanh ở chỗ này nhiều năm, có thế nào cũng sẽ không bị một cái gối đầu cướp việc làm ăn. Ngươi cứ yên tâm đi!”

Nói xong, sắc mặt nàng như thường dọn quầy hàng của mình, lấy ra mai rùa cũ dự phòng.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn nhìn vẻ tự tin của Tống Nam Thời, muốn nói lại thôi.

Tuy rằng không biết vì sao nàng gọi Quyết Minh Tử là gối đầu, nhưng ở trong mắt hắn, thanh niên cười tủm tỉm hiền lành này, không phải nhân vật dễ đối phó.

Vân Chỉ Phong nhìn Quyết Minh Tử một lát với vẻ nghiền ngẫm rồi xoay người về quầy hàng của mình, nét mặt lạnh nhạt.

Lúc này, Tống Nam Thời đã lên tư thế, chuẩn bị mở hàng.

Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua gối đầu huynh.

Gối đầu huynh vừa hay quay đầu lại, đối diện với nàng.

Gã cười tủm tỉm gật đầu với nàng.

Tống Nam Thời híp mắt.

Cả buổi chiều, Tống Nam Thời âm thầm phân cao thấp với gối đầu huynh.

Sau đó nàng phát hiện công lực xem bói của vị gối đầu huynh này có thể so được với nàng không thì chưa biết, nhưng vị huynh đài này nhất định đã học nhuần nhuyễn một khóa “Nghệ thuật nói chuyện”.

Ví dụ như, Tống Nam Thời vừa hay gặp phải một vị đồng môn cũng muốn tham gia kiểm tra tối nay.

Vị huynh đệ này muốn tính xác suất tối nay hắn có thể qua kiểm tra.

Tống Nam Thời: “...”

Người khác nước đến chân mới nhảy, ngươi còn lười cả nhảy, dứt khoát đi theo còn đường huyền học.

Nàng gần như đã có thể xác định vận mệnh của vị đồng môn này.

Nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, nàng vẫn tính cho tròn chức trách.

Sau đó phát hiện xác suất huynh đệ này qua bài kiểm tra bằng không.

Cái này...

Tống Nam Thời cảm thấy nói ra lời này có vẻ khó cho cả hai bên.

Nhưng không sao, dầu gì nàng đã học nghệ thuật nói chuyện.

Tống Nam Thời đắn đo một lát, hòa ái hỏi: “Sư đệ, lần này kiểm tra độ hiểu biết về điển tịch, ngươi thích môn học này không?”

Sư đệ này không thích cũng không thể nói rõ, chỉ có thể ấp úng nói thích.

Tống Nam Thời lộ ra một nụ cười vui mừng.

Nàng nói: “Vậy chúc mừng ngươi! Tháng sau, ngươi còn có cơ hội tiếp tục học môn học này!”

Vị sư đệ này: “...”

Sư đệ này cũng là người EQ cao, nháy mắt đã hiểu.

Nói cách khác, tháng sau hắn còn phải thi lại.

Sư đệ im lặng rất lâu trước quầy hàng của nàng, bỏ linh thạch xuống, bước chân nặng nề rời đi.

... Sau đó hắn chưa từ bỏ ý định ngồi ở quầy hàng của vị gối đầu huynh kia.

Tống Nam Thời chán nản.

Dù sao kết quả tính đến tính đi đều là vậy, nàng muốn xem gối đầu huynh có thể tính ra một đóa hoa không.

Sự thật chứng minh, gối đầu huynh không tính ra một đóa hoa, gã nói ra một đóa hoa.

Thời gian tiếp đó, gã triển lãm cho Tống Nam Thời xem bản nâng cấp của “Nghệ thuật nói chuyện”.

Chỉ thấy gã nhìn thoáng qua quẻ tượng, cười một cái, há mồm chính là một nồi súp gà cho tâm hồn. Gã nói cho sư đệ này bừng tỉnh hiểu ra, nước mắt và nước mũi giàn giụa, không đợi gã nói xong, cũng đã khóc rống tiếc thời gian đã mất của mình.

Đến tận đây, Tống Nam Thời đã cực kỳ chấn động, nhưng mà đối phương còn chưa xong, chỉ thấy sau khi gã an ủi sư đệ một phen... thì thuận tiện bán lớp học.

Tống Nam Thời: “...”

Tống Nam Thời: “???”

Ngươi làm xem bói hay là bán hàng đa cấp?

Tống Nam Thời khiếp sợ nhìn sư đệ này bị nói đến bỏ tiền mua lớp, cuối cùng còn kích động mà nói phải làm cờ thưởng cho gã.

Tống Nam Thời muốn báo công an!

Chờ sau khi sư đệ đi rồi, gối đầu huynh vừa quay đầu, nhìn thấy ngay Tống Nam Thời còn chưa ngậm được miệng.

Gối đầu huynh hơi mỉm cười, gật đầu với nàng nói: “Tại hạ Quyết Minh Tử, đến từ Thương Ngô Phái.”

Tống Nam Thời lập tức rụt rè ngậm miệng, gật đầu nói: “Tống Nam Thời, Vô Lượng Tông.”

Gối đầu huynh liếc nàng một cái, nói: “Vô Lượng Tông quả nhiên địa linh nhân kiệt.”

Tống Nam Thời còn chưa rõ lời này có ý gì, Vân Chỉ Phong cũng đã đứng cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Đó là đương nhiên.”

Gối đầu huynh cười cười, cũng không để ý, đứng dậy dọn đồ rời đi.

Lúc gã đi, trên người rơi ra một tờ giấy, Tống Nam Thời còn chưa kịp gọi thì gã đã đi mất dạng.

Tống Nam Thời cúi người muốn nhặt, Vân Chỉ Phong đã nhặt lên trước nàng một bước, chau mày.

Tống Nam Thời vừa định xem thì cảm thấy trong tay áo mình có động tĩnh, cúi đầu nhìn, không biết khi nào con rùa đã bò ra, đang lén lút bò về phía gối đầu huynh rời đi.

Nàng tiện tay túm con rùa lên.

Rồi lại nhìn đồ trong tay Vân Chỉ Phong, Tống Nam Thời phát hiện đây là một thứ giống với poster tuyên truyền, phía trên viết Thương Ngô Phái mới phát hiện một bí cảnh, nhưng bởi vì tông môn ít người, chiêu mộ tu sĩ khai hoang.

Bí cảnh tên bí cảnh Hắc Ngô.

Tống Nam Thời nháy mắt nghĩ đến bí cảnh Bạch Ngô.

Đây là bí cảnh ké fame gì thế!

Nhưng không đợi nàng nhíu mày, đã thấy điều kiện chiêu mộ tu sĩ.

Mỗi ngày 1500 linh thạch, đồ lấy được trong bí cảnh, không lấy thứ nào.

Tống Nam Thời: “!”

Nàng lẩm bẩm: “Vân Chỉ Phong, ta lại yêu rồi...”

Vân Chỉ Phong - đang trầm ngâm: “!”

Hắn kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Bạch Ngô, Hắc Ngô, này nào phải ai ké fame ai, đây rõ ràng là hoa hồng trắng hoa hồng đỏ! Là thiên đường!

Không đợi nàng tỉnh lại từ thiên đường thì nghe Vân Chỉ Phong nói với giọng là lạ: “Lại? Yêu?”

Tống Nam Thời phiền não nói: “Ta không phải nữ nhân duy nhất trên đời này động lòng với “hai người” một lúc chứ?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn chậm rãi, chậm rãi gập tờ giấy trong tay lại, nhìn Tống Nam Thời với vẻ khiếp sợ.

Hắn cảm thấy mình vẫn coi thường Tống Nam Thời.

Nàng, thật sự có thứ gì đó trên người.