Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 9



Mặc dù cảm thấy bộ đôi Long Ngạo Thiên này trông rất kỳ lạ, nhưng việc Linh Thú Các mở cửa đúng là một chuyện tốt, đặc biệt là đối với các đệ tử còn chưa Trúc Cơ.

Dưới Trúc Cơ không thể ngự kiếm, thực lực cũng yếu kém, chính là kiểu phế vật mỏng manh cần di chuyển không có di chuyển, cần tấn công cũng chẳng có tấn công.

Cho nên một con linh thú hữu dụng đối với bọn họ mà nói là quan trọng nhất, bất kể là thú cưỡi có thể dùng thay đi bộ hay linh thú có thể chiến đấu hoặc đỡ đòn.

Ở Tu Chân Giới, những thế gia tu chân có gia cảnh tương đối khá giả sẽ chuẩn bị sẵn linh thú thích hợp khi thế hệ tiếp theo của gia tộc được sinh ra. Trẻ con và linh thú cùng nhau lớn lên, ăn ý khăng khít, đây là vũ khí giữ mạng sắc bén khi thực lực của bọn họ còn kém.

Mà Linh Thú Các do Vô Lượng Tông mở ra chính là những linh thú do các đệ tử của Ngự Thú Phong đào tạo ra trong quá trình tu hành, sau đó đưa tới Linh Thú Các cho những đệ tử không có gia tộc chống lưng chọn lựa.

Cho nên, vào Linh Thú Các chọn linh thú đương nhiên không có gì gọi là thích hợp cả, chủ yếu là xem ấn tượng đầu tiên.

Nói chính xác ra là xem ngươi có hợp mắt của linh thú không.

Nói thẳng ra là linh thú nhìn ngươi có thuận mắt hay không.

Ngươi cho rằng ngươi vào Linh Thú Các để chọn linh thú sao? Không, ngươi là phiếu cơm cho linh thú chọn.

Linh thú mà đệ tử của Ngự Thú Phong một tay đào tạo ra, một đám mẹ nam mẹ nữ(*) đứng bên cạnh như hổ rình mồi nhìn ngươi, muốn nhìn trúng con nào thì mang đi con đó? Tưởng bở!

(*) Mẹ nam: Chỉ người đàn ông nhưng giống một người mẹ.

Mẹ nữ: để phân biệt với mẹ nam.

Lần trước lúc Linh Thú Các mở cửa Tống Nam Thời mới bảy tuổi, bởi vì tò mò nên chạy tới xem náo nhiệt. Nàng tận mắt nhìn thấy một mẹ nam của Ngự Thú Phong chân trước mới hung thần ác sát uy hiếp một sư huynh nói phải đối xử tốt với bảo bối nhà hắn, chân sau vị sư huynh kia vừa đi, một hán tử cao lớn thô kệch như hắn đã khóc nức nở.

Nhìn tư thế kia, không giống như đưa linh thú đi mà giống gả con gái hơn.

Khiến Tống Nam Thời chấn động cả năm.

Từ đó về sau Tống Nam Thời có một ấn tượng tương đối trực quan về Ngự Thú Phong- một phong toàn mẹ.

Sau mười năm, cuối cùng cũng đến lượt mình, trong lòng Tống Nam Thời vừa chờ mong linh thú lại vừa có loại lo lắng khi gặp mặt nhạc phụ.

Ôi, sắp phải cưới vợ… à chọn linh thú, lo lắng quá.

Bởi vì sự lo lắng này, hai ngày này Tống Nam Thời cũng không bày hàng, bắt đầu điên cuồng áp bức con rùa, dắt nó bò thiếu đều hết cả cái Lan Trạch Phong.

Con rùa mệt thành rùa chết không muốn nhúch nhích, Tống Nam Thời tận tình khuyên bảo: “Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của ta đó. Hiện tại ngươi giúp ta tích cóp tiền cưới vợ, sau này ta giúp ngươi cưới một em rùa xinh đẹp!”

Bốn chữ em rùa xinh đẹp vừa vang lên, con rùa đang nằm quay đơ đột nhiên rùng mình, lập tức bò dậy, muốn dùng sự chăm chỉ của mình để dập tắt ý tưởng đáng sợ của đối phương.

Tống Nam Thời ở sau lưng nhìn mà lắc đầu.

Chậc, nam nhân.

Quả nhiên, bất kể là nam nhân hay nam rùa đều không qua được cửa ải này.

Ngày cuối cùng, nàng đi trấn trên mua chút điểm tâm linh thú thích ăn.

Lúc trở về lại đi ngang qua sạp hàng của Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong vẫn ngồi chợp mắt trước sạp hàng như cũ, nhưng lần này trước sạp của hắn vậy mà có khách hàng!

Khách hàng kia hỏi: “Đây là răng nanh của Mộc Lang à?”

Vân Chỉ Phong không mở mắt: “Ừm.”

Khách hàng: “Bao nhiêu tiền?”

Vân Chỉ Phong: “30 linh thạch.”

Khách hàng định mặc cả: “25 được không? 50 linh thạch ta lấy cả hai cái.”

Vân Chỉ Phong: “Không được.”

Khách hàng đang chờ định mặc cả với hắn, bị một câu của hắn chặn cứng họng.

Khách hàng dùng thủ đoạn mặc cả thường thấy: “Không được thì ta đi đây, cái giá này không phải ta trả ít cho ngươi, ngươi nhìn nhà bên cạnh…”

Dựa theo lẽ thường, lúc này nên nhường hai phần rồi.

Sau đó thấy Vân Chỉ Phong mở mắt ra, vô cùng hoang mang nói: “Ngươi muốn đi, vì sao còn phải hỏi ta?”

Khách hàng: “...”

Hắn ta tức đến nỗi bỏ đi thẳng.

Vân Chỉ Phong nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt.

Tống Nam Thời thấy thế vô cùng chấn động.

Người khác đều coi khách hàng là thượng đế, không quỳ kiếm tiền đã là có cốt khí. Vị huynh đài này thì ngược lại, không chỉ muốn đứng kiếm tiền, còn muốn làm thượng đế của khách hàng.

Nàng không nhịn được đi qua, nói: “Vân huynh đệ, ngươi làm như vậy là không kiếm được tiền đâu.”

Vân Chỉ Phong mở mắt ra, có vẻ cũng không kinh ngạc khi thấy nàng tới, chỉ nói: “Ta biết.”

Tống Nam Thời đang định truyền thụ cách buôn bán: “...”

Thế này còn nói gì được nữa.

Vân Chỉ Phong: “Rùa đen của ngươi thế nào rồi?”

Tống Nam Thời nghe hắn nhắc rùa đen mới nhớ tới, vội vàng nói: “À đúng rồi, ta muốn hỏi một chút, trong tay ngươi còn con rùa nào khác nữa không?”

Nàng dừng lại một chút, bổ sung: “Tốt nhất là con cái.”

Vân Chỉ Phong hơi nhỏm dậy: “Con rùa kia của ngươi đâu? Lột mai rồi?”

Thế thì thú vị lắm…

Sau đó hắn nghe thấy Tống Nam Thời nói: “Không, nuôi ra tình cảm luôn rồi.”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát, hỏi: “Vậy ngươi lại muốn mua thêm rùa…”

Tống Nam Thời thẹn thùng nói: “Con rùa kia nhà ta già đầu rồi, cũng nên có gia đình.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Sắc mặt hắn ngơ ra trong chốc lát hiếm có.

Tống Nam Thời còn ở bên cạnh bổ sung: “Không có con cái cũng được, tình yêu chẳng phân biệt giới tính!”

Vân Chỉ Phong im lặng rất lâu.

Sau đó hắn bình tĩnh nói: “Hai ngày sau tới tìm ta, tặng miễn phí rùa cái cho ngươi, con rùa kia của ngươi thích con nào thì cưới con đó đi.”

Tống Nam Thời vui sướng!

Người tốt!

Nàng sướng rơn nói: “Vậy cảm tạ huynh đệ!”

Vân Chỉ Phong bình tĩnh gật đầu.

Hắn lại nhìn điểm tâm linh thú trong tay Tống Nam Thời, hỏi: “Định đi Linh Thú Các?”

Tống Nam Thời vui rạo rực gật đầu.

Vân Chỉ Phong như suy tư gì: “Linh Thú Các… ta biết rồi.”

Nói xong hắn lại nhắm mắt, làm Tống Nam Thời nhìn không hiểu mô tê gì.

Thấy hắn không có ý muốn nói chuyện, Tống Nam Thời xoay người rời đi.

Thật là một người kỳ lạ.

Rõ ràng thoạt nhìn thực lực không tồi, thế mà mỗi ngày lại ngồi ở đây bán da lông dã thú bình thường, hơn nữa còn ế hàng.

Thôi, có liên quan gì tới nàng đâu.



Đảo mắt một cái đã tới ngày Linh Thú Các mở cửa.

Tống Nam Thời theo thường lệ mỗi ngày bói một quẻ.

Nhưng mà không biết hệ thống bói toán hôm nay bị làm sao, chuyển động nửa ngày mà lại không có gì bắn ra.

Trước đây nàng cũng từng gặp tình huống này hai ba lần, nàng nghi ngờ không biết có phải hệ thống bị lỗi hay không.

Nhưng đang vội đi Linh Thú Các, nàng cũng không rảnh miệt mài theo đuổi, vội vàng chạy đi tìm Giang Tịch.

Tới chỗ hẹn, bước chân Tống Nam Thời khựng lại.

Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi đang đứng bên cạnh Giang Tịch, trên khuôn mặt tuyết trắng là biểu cảm không biết nên theo ai.

Lúc nhìn thấy Tống Nam Thời, thiếu nữ lập tức bày ra sắc mặt “được cứu”, vội vàng nói: “Tiểu sư tỷ.”

Tống Nam Thời âm thầm thở dài.

Nàng đi tới: “Sư muội.”

Thiếu nữ lập tức đi tới, đi sát theo bên cạnh nàng, sự mờ mịt trên mặt lúc này mới mờ nhạt hơn chút.

Tống Nam Thời nhìn Giang Tịch một cái.

Đúng lúc Giang Tịch cũng nhìn qua, hai người vừa chạm mắt nhau, đều là cười khổ.

Vị sư muội này…

Liễu lão nhân thay bọn họ nói ra lời trong lòng: “Sư muội này của ngươi cũng mười lăm, mười sáu rồi đúng không? Tại sao còn sợ người như vậy?”

Tống Nam Thời thầm nói còn không phải sao?

Úc Tiêu Tiêu, nữ chính văn ngọt sủng đè tường hôn.

Trong toàn bộ sư môn, vai chính này coi như có cảm giác tồn tại thấp nhất.

Bởi vì nữ chính văn ngọt sủng này mắc hội chứng sợ xã hội(*) cấp độ nặng.

(*) Hội chứng sợ xã hội (hay rối loạn lo âu xã hội hoặc ám ảnh xã hội) là một loại rối loạn lo âu gây ra sự sợ hãi tột độ khi một người ở trong môi trường xã hội. Những người mắc chứng rối loạn này gặp khó khăn khi nói chuyện, gặp gỡ những người mới và tham gia các hoạt động cần phải tiếp xúc với xã hội. Họ sợ bị người khác đánh giá hoặc soi mói dù có thể biết rằng nỗi sợ hãi của họ là vô lý nhưng lại không thể vượt qua cảm xúc này.

Tống Nam Thời còn có chút ấn tượng về quyển sách này, nhớ rõ tính cách của nữ chính rất mềm mại, có thể xem như nữ chính mềm mại yêu kiều điển hình.

Nhưng đặt vào thực thế mới biết, đây mà mềm mại cái gì, là sợ xã hội mới đúng.

Thiếu nữ một tháng ra ngoài hai lần, một lần lãnh lương tháng, một lần mua sắm vật tư, bảo con bé đi chỗ đông người giống như giết nàng vậy.

Tống Nam Thời đã từng tận mắt nhìn thấy thiếu nữ đứng trong quần thể xã giao sợ xã hội đến nỗi chỉ thiếu đào cái hố chôn mình vào trong. Nàng không đành lòng bèn gọi thiếu nữ ra ngoài, từ đó về sau nàng trở thành người tốt chưa từng có trong lịch sử trong lòng nữ chính.

Hơn nữa thiếu nữ không chỉ sợ xã hội mà tính cách còn quá ỷ lại người khác.

Giống như bây giờ, thiếu nữ và Giang Tịch không thân, còn với Tống Nam Thời cũng coi như quen biết, cho nên Tống Nam Thời vừa tới, thiếu nữ theo bản năng sát lại gần nàng.

Trước kia Tống Nam Thời còn cảm thấy kỳ lạ, người sợ xã hội như vậy thì yêu đương như thế nào.

Cuối cùng tưởng tượng, à, nam chính trong quyển sách kia là Thái tử Yêu tộc, vừa ra sân đã dùng nguyên hình, người sợ xã hội chỉ sợ người chứ đâu có sợ động vật.

Nàng cảm thấy, nếu như Thái tử Yêu tộc kia ban đầu dùng hình người, mặc hắn trông đẹp đến mức nào, mối tình này cũng không thể tiếp tục được.

Từ một góc độ nào đó, nam chính không phải người cộng với nữ chính sợ người đúng là một cặp trời ban.

Cũng là nàng sơ ý, Úc Tiêu Tiêu chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi, bây giờ cũng đến lúc nên chọn linh thú rồi.

Nhưng nàng cảm thấy lần này nữ chính chọn không thành công.

Nếu không nữ chính có linh thú khế ước, vậy còn cần nam chính trong trạng thái nguyên hình làm gì chứ.

Cũng không biết xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Lúc này, một người sợ xã hội bị kẹp trong đám người, Tống Nam Thời và Giang Tịch đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.

Úc Tiêu Tiêu rất thích nghi với bầu không khí im ắng tốt đẹp này.

Nàng ấy gần như nắm ống tay áo Tống Nam Thời đi theo bên cạnh nàng, cách Giang Tịch một khoảng khá xa.

Tống Nam Thời thở dài, mở miệng hỏi: “Sư muội, muội chuẩn bị điểm tâm linh thú thích ăn chưa?”

Úc Tiêu Tiêu ngẩn người một lát mới phản ứng lại, mờ mịt nói: “Hả? Còn phải chuẩn bị những thứ đó á?”

Tống Nam Thời thầm nói quả nhiên, nhìn khuôn mặt mờ mịt của tiểu sư muội, nhất thời không nỡ, xót ruột chia cho tiểu cô nương một nửa số điểm tâm nàng mua.

Ánh mắt nữ chính nhìn nàng khiến nàng cảm thấy mình như là người tốt nhất thế giới.

Tống Nam Thời: “...” Chả trách dễ lừa như vậy.

Cuối cùng cũng tới Linh Thú Các, Giang Tịch nhẹ nhàng thở ra, gần như là gấp không chờ nổi đưa các nàng vào.

Tống Nam Thời hiểu cảm giác của hắn.

Nàng thở dài: “Đi thôi.”

Trong Linh Thú Các.

Đám người Tống Nam Thời tới coi như khá muộn, lúc đi vào một đám mẹ nam mẹ nữ nghiêm khắc nhìn chằm chằm các nàng, giống như đang trách các nàng vô tâm.

Tống Nam Thời hơi chột dạ, lập tức đứng tử tế.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng người cũng đã tới đông đủ, một mẹ nam dẫn đầu không tình nguyện ra lệnh cho người mang linh thú vào.

Tống Nam Thời nhón chân mong chờ.

Sau đó nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện đằng sau đám người.

Tống Nam Thời sửng sốt.

Kia không phải Vân Chỉ Phong à?

Nàng đẩy đám người ra tiến lên phía trước hai bước, khiến đám người rất bất mãn, nhưng lúc nhìn sang không còn thấy bóng người nào cả.

Nhìn nhầm rồi?

Tống Nam Thời suy tư.

Mà lúc này, linh thú đã được mang tới.

Thôi, linh thú quan trọng nhất!

Sau khi được đưa vào linh thú bắt đầu phân tán khắp nơi, nhìn bên này một chút, ngửi bên kia một tẹo, dương dương tự đắc chọn lựa phiếu cơm của mình.

Cơ hội có được trái tim của linh thú tới rồi.

Tống Nam Thời lập tức quay đầu đang định chuẩn bị dạy sư muội: “Sư muội, muội cứ như vậy, đút điểm tâm cho…”

Còn chưa nói xong, nàng đờ ra.

Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh sư muội sợ xã hội kia của nàng nhanh chóng có một đàn linh thú vây quanh, có những con còn làm nũng cọ váy nàng ấy, hoàn toàn trái ngược với những con linh thú vẻ mặt kiêu ngạo chọn lựa phiếu cơm khác.

Nàng ấy thậm chí còn chưa cả lấy điểm tâm ra.

Sư muội quay đầu, mờ mịt hỏi: “Sư tỷ, sao vậy?”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng bình tĩnh nói: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Các nàng có lẽ không ở cùng một thế giới.

Tống Nam Thời đờ đẫn quay đầu, đưa điểm tâm trong tay cho linh thú đi ngang qua.

Linh thú kia trên cao nhìn xuống ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ chạy đi.

Ở bên cạnh, giọng nữ chính mềm mại nói: “Đừng cọ chân ta, ngứa quá đi.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng bình tĩnh nhét điểm tâm vào trong miệng mình.