Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 107: Đối tượng ảo tưởng



Bởi vì thân thể của mình nổi lên phản ứng, Thái Cửu sợ bị lộ, hắn vội vàng che lấp nên không tiếp tục thúc giục A Dung. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, A Dung nghẹn đã lâu không nhịn nổi nữa, một lát sau tiếng nước vang lên tí tách tí tách rồi lại yên tĩnh trở lại.
“Tiểu xong rồi sao?” Thái Cửu hỏi.
“Ừ.” A Dung rũ mắt nhìn xuống sàn nhà, thẹn thùng trả lời.
Thái Cửu rút giấy thay nàng lau khô nước tiểu ở huyệt khẩu, rồi hắn ôm nàng vòng qua bình phong đến bên mép giường. Hắn ngồi trên mép giường, A Dung ngồi trên đùi hắn, hắn nâng cái chân trắng nõn của nàng lên, mặc váy cho nàng.
Dường như mông bị thứ gì chọc vào, A Dung kinh ngạc vặn vẹo thân mình, hoảng loạng nói:"Đằng sau có cái gì đó chọc vào ta."
Thái Cửu lộ ra vẻ mặt xấu hổ, hắn thoáng lùi về sau một chút, lên tiếng trách cứ A Dung để che dấu sự chột dạ của mình:"Làm gì có thứ gì, đừng có hét lên như vậy.
A Dung lại vặn vẹo mông, muốn xác nhận lại xem có đúng là không có đồ vật gì không. Cái mông đầy đặn vặn vẹo cọ xát trên háng Thái Cửu, hô hấp Thái Cửu hơi thô nặng, cảm thấy cây đồ dưới thân lại sung huyết bành trướng lên vài phần, trương ngạnh lên khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Ngữ khí hắn không tốt gầm nhẹ một tiếng:"Nếu ngươi tiếp tục lộn xộn, ta sẽ lập tức ném ngươi xuống đất."
A Dung sợ tới mức cử động một cái cũng không dám, tính tình người này không có nổi một khắc tốt đẹp, hung dữ như vậy làm gì, cả ngày đều rống nàng.
Thái Cửu chịu đựng hạ thân trướng đau, nâng một chân khác của A Dung lên nhanh chóng giúp nàng mặc váy. Rồi hắn bế A Dung lên đặt nàng nằm ở phía trong giường, còn mình ngủ phía ngoài để ngăn nàng khi ngủ không cẩn thận lăn xuống.
Đồ vật giữa háng kia không chịu bỏ qua mà vẫn phồng cương cứng lên, Thái Cửu bất đắc dĩ thở dài, thật là cái thứ không biết cố gắng. Hắn duỗi tay về phía đũng quần, nắm lấy cự vật cứng rắn kia chuyển động vài cái, trong đầu ảo tưởng ra một thân thể tuyết trắng mỹ lệ. Hắn kéo cặp đùi đẹp thon dài ra, đưa dương v*t nóng hổi của mình vào mật huyệt ướt át, kích thích hông sung sướng đưa đẩy. Khi đang đưa đẩy tùy thích, tầm mắt hắn di chuyển lên trên, hắn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ thanh lệ thoát tục, phẫn nộ trừng mắt lại hắn.
Làm sao lại có thể là Đồ Sơn Dung?
Thái Cửu sợ tới mức giật mình, nháy mắt mở to, cự thú dưới thân đột nhiên phun ra tinh dịch bắn tung tóe, rồi lập tức mềm xuống.
Dùng tay xoa mồ hôi lạnh trên trán, Thái Cửu trở mình nhìn A Dung đang ngủ say, tâm tình có chút phức tạp.
Vì sao đối tượng trong ảo tưởng của hắn lại là Đồ Sơn Dung?
Bây giờ mới trôi qua không được bao lâu mà thứ đồ vật không biết cố gắng dưới thân hắn đã nhớ kỹ hương vị trên người nàng, bị nàng vô tình kích thích vài cái thì sẽ hùng hổ đứng dậy.
Không được.
Người hắn yêu chính là A Lê, sao có thể không có nguyên tắc như vậy, trong lòng nghĩ đến A Lê nhưng lại tham luyến thân thể nữ nhân khác. Như vậy là không đúng, hắn không nên dịu dàng với Đồ Sơn Dung, phải đối xử với nàng ác liệt hơn một chút, trong lòng tuyệt đối không thể sinh ra tâm tư khác với nàng được. Nàng chính là người tâm cơ sâu nặng, nữ nhân thích hư vinh, cố ý đóng giả thành A Lê lừa hắn, muộn mượn cơ hội mang thai, mẫu bằng tử quý* để gả vào hoàng tộc rồi hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nữ nhân dối trá như vậy, sao hắn có thể có ảo tưởng về nàng?
- Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con.
Không thể, về sau cũng không thể.
Nghĩ như vậy, cảm giác tội ác trong lòng Thái Cửu cũng biến mất đi nhiều, về sau hắn sẽ không có bất kì tình ý gì với nữ nhân dối trá này, dù nàng có dùng tất cả mọi loại thủ đoạn thì hắn cũng sẽ không mắc mưu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thái Cửu thở phào, cả người đều nhẹ nhàng hơn, hắn rửa sạch sẽ tinh dịch dưới hạ thân, đổi một cái quần lót mới rồi nằm lại trên giường, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.
Một đêm dài không mộng, nắng sớm mờ mờ xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào nhà, một đôi nam nữ thân mật ôm nhau say ngủ trên giường. Cánh tay nam nhân vòng qua ôm lấy nữ nhân nhỏ xinh, gắt gao ôm nàng vào ngực, hai chân dài kẹp vào hai chân của nữ nhân kia tạo ra một loại tư thế giam cầm, vây cả người nàng lại. Khuôn mặt nhỏ của nữ nhân dán trên vòm ngực rộng lớn của nam nhân, hai má trắng nõn lộ ra một màu hồng nhạt, có lẽ là do bị hơi thở phả vào.
Người đầu tiên tỉnh dậy chính là Thái Cửu, hắn vô ý thức cọ cọ lên chiếc cổ thơm tho kia, môi mỏng dán lên da thịt mỏng manh trên cổ A Dung, một đường hít lên trên, tìm được vành tai mượt mà liền nhẹ nhàng liếm láp.
“A…” A Dung cảm thấy tai ngứa ngứa, nàng rên rỉ một tiếng, không thoải mái vặn vẹo thân mình, đánh qua một cái.
“Hừ…” Thái Cửu bị đau hừ nhẹ một tiếng, tỉnh táo lại trong nháy mắt, khi thấy rõ tình cảnh trước mặt, hắn sợ tới mức vội vàng buông A Dung ra, đột nhiên lui lại, lảo đảo rồi ngã rầm xuống đất.
Thái Cửu xoa cái mông bị ngã đau, vẻ mặt ảo não đứng lên từ dưới đất, sao hắn lại có thể ôm lấy nữ nhân này? Vừa rồi hắn đã làm như vậy với nàng sao? Thật là khiến người ta khiếp sợ!
Vì sao hắn sau khi ngủ lại luôn không nhịn được mà hành động thân mật với nàng? Cũng còn may hắn tỉnh lại trước, nếu bị nàng nhìn thấy, chắc chắn hắn lại bị nói là đồ lưu manh.