Trừ Yêu Truyện - Thị Chúc Chúc A

Chương 127: Muốn hôn nàng



Vừa nghe Yêu hậu nhắc đến A Dung, trong lòng Thái Cửu bỗng trở nên hỗn độn. Mỗi ngày hắn đều cố làm cho bản thân trở nên bận rộn, cưỡng bách chính mình không được nghĩ tới A Dung, nhưng có lúc vẫn không tự chủ mà nhớ tới nàng. Đặc biệt là những đêm khuya tĩnh lặng, lúc thời tiết chuyển lạnh, nỗi nhớ trong lòng điên cuồng ào ra. Hắn lại nghĩ tới ôm nàng, cảm giác cùng nàng chìm vào giấc ngủ, ấm áp, mềm mại, thân mình tỏa ra mùi sữa thơm, mặc dù không làm gì, chỉ đơn thuần ôm nàng cũng khiến hắn cảm thấy thực thỏa mãn.
Từ sau khi nàng rời khỏi cung, đã thật lâu rồi hắn không có cảm giác yên bình ôm nàng. Có hôm hắn thật sự quá nhớ nàng, nhịn không được trộm đi thôn trang, vì để không bị ai phát hiện nên hắn ẩn thân bước vào. Lúc ấy vừa qua giờ ngọ, ánh nắng vẫn chiếu cao, dưới đình viện đặt một cái ghế bập bênh, A Dung nhắm mắt nằm ngủ trên ghế, người nàng đắp tấm thảm lông, trước ngực còn đặt một quyển sách. Nhìn bộ dáng này có lẽ là nàng đọc sách đến mệt cho nên mới trực tiếp ngủ quên ở đây.
Thái Cửu nhíu mày, thời tiết đang dần chuyển lạnh sao nàng lại có thể nằm ngủ ở ngoài này, cũng không có ai đến nhìn nàng, nếu bị cảm lạnh thì sao. May mà hôm nay mặt trời vừa đúng lúc chiếu nắng lên người nàng, khuôn mặt nhỏ thanh tú được chiếu lên ấm áp đến phấn nộn, cũng không đến nỗi lạnh. Nhưng dù sao nàng đang có thai, Thái Cửu sợ nàng mảnh mai, dễ cảm phong hàn nên có chút không yên tâm. Hắn chậm rãi đến gần nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng vận động linh lực truyền vào sưởi ấm cho nàng.
Xác định linh lực có thể giữ ấm cho nàng một ít thời gian, Thái Cửu mới dừng tay. Hắn yên lặng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của A Dung, trong lòng kích động không thôi, nhịn không được giơ tay vuốt ve mặt nàng, trong lòng âm thầm gọi tên A Dung. Hắn không dám gọi ra tiếng, sợ khiến nàng tỉnh dậy. Nếu nàng tỉnh lại nhất định sẽ né xa hắn ba thước, không muốn bị hắn đụng vào. Thế nên hắn chỉ có thể nhân lúc nàng đang ngủ mới có thể gần gũi với nàng hơn một chút.
Thái Cửu cúi người sát vào A Dung, muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng. Khi môi mỏng sắp dán xuống đôi môi đỏ mọng kia, một loạt tiếng bước chân truyền đến, Thái Cửu vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bay lên trốn trên cây đại thụ trong viện.
Giày đen dần dần xuất hiện trong tầm mắt, người tới mặc một bộ bạch y, mặt như ngọc, ôn hòa nho nhã, đúng là Yến Chi. Hắn thấy A Dung ngủ quên trên ghế bập bênh, mày nhíu lại chậm rãi đến gần nàng, vươn hai tay ôm nàng lên. A Dung ngủ đến mơ mơ màng màng, nàng vô thức cọ cọ trong ngực Yến Chi, miệng nhỏ ưm ưm lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Tầm mắt Yến Chi dừng trên cánh môi no đủ hồng nhuận của nàng, cổ họng lăn lộn, thân mình tự nhiên có chút khô nóng. Hắn ngơ ngẩn nhìn môi đỏ kiều diễm, nhịn không được khát vọng trong lòng, chậm rãi cúi đầu dán môi mỏng của mình lên.
Mềm mại, ấm áp, xúc cảm tốt đến khó tả.
Yến Chi ngơ ngẩn còn muốn thâm nhập vào hôn sâu hơn,"Viu" một tiếng, đạo phong sắc bén bổ tới xoẹt qua mặt hắn, chặt đứt một đoạn tóc trên trán hắn. Thần sắc Yến Chi căng thẳng nhìn quanh bốn phía, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm bên trái cây đại thụ. Nếu hắn đoán không sai, một chưởng vừa rồi bắn ra từ cây đại thụ đó. Hắn đi về phía trước hai bước định tìm tòi nghiên cứu, A Dung bị bước chân của hắn làm giật mình tỉnh dậy.
"Yến Chi ca ca, A Dung không cẩn thận ngủ quên sao?" A Dung xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mờ mịt hỏi Yến Chi.
Yến Chi gật đầu, nhẹ giọng nói:"Ừ, muội lúc nào cũng mơ hồ, mệt mỏi cũng không gọi ta, ở bên ngoài ngủ như vậy bị cảm lạnh, ta sẽ đau lòng."
A Dung ngáp một cái, uể oải nói:"Vốn định đọc thư xong sẽ trở về mà một hồi sau mệt quá, chắc là do đêm qua ngủ không ngon."
Yến Chi có chút tự trách:"Đều do ta, đêm qua không nên quấn lấy A Dung, lặn lộn muội như vậy nên A Dung cũng không được nghỉ ngơi tốt."
A Dung lắc đầu, mỉm cười nói:"Không sao đâu, ca ca không cần tự trách, A Dung rất vui mà."
Thái Cửu ẩn thân đứng trên cây, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn A Dung với Yến Chi, mày nhăn đến gắt gao, khí áp trên người thấp đáng sợ. Hai người trước mắt này không chỉ có hôn mà còn lên giường với nhau, lần đầu của A Dung hẳn là cho nam nhân này. Vừa rồi hắn còn làm hành động buồn cười đến cỡ nào, hiện tại ngăn cản Yến Chi hôn A Dung thì có ý nghĩa gì? Vào lúc hắn không ở đây, bọn họ không biết đã từng hôn bao nhiêu lần rồi, ban đêm nhất định cũng đã từng thân mật không ít. Đêm qua chắc là A Dung bị hắn lăn lộn đến thảm nên hôm nay mới có thể mệt mỏi rã rời như vậy. Nhưng nàng lại vui vẻ chịu đựng, còn nói rất vui mừng.
Nghĩ đến bộ dáng thở gấp của A Dung ở dưới thân Yến Chi, tim Thái Cửu như bị đao cắt, đau đến mức cả người run rẩy, hít thở không thông. Thật là châm chọc, trong lòng nàng căn bản không có hắn, hà tất gì hắn lại tới đây xem bọn họ tình chàng ý thiếp, hành hạ chính mình. Thái Cửu tức giận đến tức ngực khó thở, hắn không nhìn nổi nữa, nhẹ nhón chân khiến nhành cây lung lay một chút rồi biến mất không còn bóng dáng. Thái Cửu đi rồi, Yến Chi như suy tư gì đưa mắt nhìn cành cây đang đong đưa.
A Dung không nhận thấy được dị thường, còn tiếp tục nói về chuyện đêm qua,"Yến Chi ca ca, đêm qua huynh đã vẽ xong rồi sao?"
"Ừ." Yến Chi gật đầu, ôm A Dung đi vào trong.
Kỳ thật đêm qua Yến Chi chỉ năn nỉ A Dung làm mẫu vẽ cho hắn mà thôi.
Tài vẽ của Yến Chi thanh cao, tinh xảo. Đêm qua A Dung vừa mới tắm gội xong, tóc mái vẫn còn hơi ướt, da thịt trắng nõn như tuyết, mặc váy áo rộng thùng thình vừa không mập mạp mà lại trông xinh đẹp tinh tế. Yến Chi nhìn đến ngây ngốc, nhất thời có linh cảm nên muốn hạ bút phác lại bộ dáng mê người này của A Dung. Vì thế liền động bút vì A Dung vẽ nên một bức họa. A Dung cũng biết Yến Chi đối với vẽ tranh có bao nhiêu yêu thích si mê nên liền nửa nằm lên nệm an tĩnh cho hắn vẽ.
Thái Cửu nghe xong bọn họ nói chuyện, nhầm tưởng rằng đêm qua bọn họ kết thân, tức giận hoảng hốt rời đi, từ đó về sau hắn cũng không đến nhìn A Dung nữa.
*
Hai ngày này nhoắng cái trôi qua, ngày A Dung sinh hài tử, Thái Cửu và Yêu hậu cùng xuất hiện ở thôn trang.
Đã một thời gian Thái Cửu không nhìn thấy A Dung, hôm nay nhìn nàng, trong lòng cảm khái mấy lần, nhưng lại chỉ nhìn nàng từ xa chứ không dám tiến lên nói chuyện với nàng, sợ chọc nàng không vui làm ảnh hưởng đến tâm tình nàng, không tốt cho lúc sinh.
Đến khi bụng nàng bắt đầu đau muốn sinh, hắn vốn định tiến lên ôm nàng, nhưng nàng gọi một tiếng "Yến Chi ca ca", bước chân của hắn liền cứng lại.
Đúng vậy, nàng còn có Yến Chi ca ca, đâu còn cần đến hắn.
Thái Cửu mất mát lùi lại hai bước, tùy ý để Yến Chi ôm A Dung vào phòng, bà mụ theo sát phía sau cũng đi vào theo. Chỉ chốc lát sau, Yến Chi bước ra, cửa phòng bị đóng lại.
Đối với Thái Cửu và Yêu hậu, Yến Chi là hạ thần nhưng hắn lại không lộ ra tư thái hèn mọn, cử chỉ phù hợp lễ nghi, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Hắn hướng về Yêu hậu bẩm báo thân phận của mình rồi yên tĩnh đứng bên trái cửa, mà Thái Cửu đứng bên phải, hai người liếc nhìn nhau một cái, dù chưa ai nói chuyện với nhau nhưng lại có thể nhìn ra địch ý từ trong mắt đối phương.
Thái Cửu nghe Yến Chi xưng hô thân phận thì khịt mũi coi thường, cái gì mà con nuôi Hồ Vương, tam ca của A Dung. Hai người ngầm làm chuyện mờ ám, chỗ nào có thể xưng là huynh muội, căn bản chính là tình ca ca, tình muội muội.