Mở hộp cơm ra nhìn thấy thuốc giải rượu được để cùng với hộp cơm, Kiều Tri Trân vô cùng sửng sốt, chắc hẳn khi em trai cô đi đến nhà hàng Trung Quốc thì tiện đường ghé hiệu thuốc luôn.
Xét từ góc độ này, Lan cũng không quá phải là cậu bé vũ khí lạnh không hề biết giao tiếp tình cảm với người khác như mọi người vẫn nói, cậu còn biết mua thuốc giải rượu cho bạn của chị gái mình.
Mỉm cười.
Đôi mắt của Kiều Tri Trân lướt đến đôi giày thể thao nam xếp ngay ngắn ở cửa, mơ hồ nghĩ, đó có phải là của Lan không?
Còn có thể là ai nếu đó không phải là đôi giày của Lan?
Nhưng từ khi nào Lan cần đi đôi giày thể thao to như vậy?
Cô thử tự minh xỏ chân vào đôi giày thể thao đó, dư ra một khoảng lớn luôn, áo khoác nam treo trên tường cũng là cỡ người lớn, thậm chí nếu so với một người đàn ông trưởng thành có chiều cao bình thường thì còn lớn hơn một chút.
Đôi mắt của Kiều Tri Trân dừng thật lâu trên đôi giày thể thao kia.
Lúc này cô không thể không thừa nhận rằng Lan đang lớn rất nhanh với tốc độ mắt thường có thể nhận ra, thon dài cao thẳng, chẳng bao lâu nữa, vai Lan sẽ rộng và dày hơn, trở thành nơi các cô gái ao ước được dựa sát vào, lãng mạn và an toàn, giống như bến cảng tránh gió trước bình minh.
Lúc đó... Lan đã không còn là Lan của mình cô nữa.
Một chút u sầu nhàn nhạt nổi lên trong lòng Kiều Tri Trân.
Một bóng đen đứng chắn trước mặt cô, khi cô ngẩng đầu lên, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là một thân hình lả lướt tinh xảo trắng như tuyết, đứng ở nơi đó, Triệu Chi Liên chỉ đang mặc một chiếc áo lót, phàn nàn rằng cô không thể tìm thấy vòi nước.
Nơi này thực sự không có nước máy, chỗ kia chỉ là nơi thay để quần áo chứ không phải phòng tắm.
Kiều Tri Trân giải thích.
Lời giải thích này khiến nét mặt của viên chân châu quý trong lòng bàn tay của nhà phú ông dưới chân núi lộ đầy vẻ kinh hoàng.
Nhún vai bất lực.
Triệu Chi Liên làm động tác quạt tay hết lần này đến lần khác, đứng trước chiếc quạt máy để bàn, căn gác đã đến thời điểm nóng nhất trong ngày.
Từ khoảng cách rất gần, Kiều Tri Trân có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt mồ hôi mỏng nhỏ giọt trên làn da trắng như tuyết của Triệu Chi Liên, mái tóc đen dài của cô ấy được búi lên một cách lỏng lẻo, những sợi lông tơ mới mọc ướt đẫm mồ hôi mỏng dính vào thái dương và trán. Hình ảnh này mang đến cho người ta cảm giác ngây thơ non nớt như một đứa trẻ sơ sinh.