Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi

Chương 10



Phó Ngọc lại lên cơn.

Vì lời phát biểu vừa rồi của Lộc Kim.

Năm phút sau, người gục xuống bàn cười đủ rồi, bò dậy lau khóe mắt, toàn là nước mắt. Nhưng tiếng cười vẫn không dừng được, khẽ rên một tiếng, thở hổn hển: "Này này, mười mấy điểm... Cậu đừng có quá đáng thế, rõ ràng là mấy chục điểm, mặc dù chữ giống nhau, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau."

Lộc Kim lạnh nhạt nói: "Với tôi thì như nhau cả thôi."

"Hừ..." Phó Ngọc gật đầu không mấy đồng ý, "Được, cậu thông minh, cậu đúng."

Mặc dù nghe lời này có vẻ không đúng, nhưng cũng không có thời gian để ý, đồ ăn đã mang lên, càng không muốn nghe hắn  tiếp tục nói nhảm, Lộc Kim cầm đũa lau sạch, sau đó cúi đầu húp xì xụp.

Mì vừa cho vào miệng đã rất thơm, mùi vị rất ngon.

Mắt Lộc Kim mờ đi vì hơi nước, ánh mắt trong veo, bát mì vừa mang lên vẫn còn nóng, cậu lại ăn vội, không tránh khỏi bị nghẹn ở cổ họng, quay đầu ho khan.

Phó Ngọc lập tức buông đũa, lấy giấy ăn đưa cho cậu, đứng dậy định vỗ lưng cho cậu, bị Lộc Kim giơ tay ngăn lại, "Không sao, tôi... tôi... cậu cứ ăn của cậu đi…”

"Được rồi, ho thì đừng nói nữa." Nói xong, Phó Ngọc ngồi xuống, cầm cốc trà của cậu rót nước, sau đó đưa đến bên tay cậu, "Nào uống một chút cho trôi, vội gì chứ, từ từ ăn."

Tiếp đó lại nói thêm một câu, "Lại chẳng có ai giành với cậu."

Lộc Kim ho đến mức nước mắt giàn giụa, cổ dần đỏ lên, nghe hắn nói xong thì ho càng dữ dội, bị chọc cười. Cậu ăn vội không phải vì sợ người khác giành, mà là vì đói đến mức bụng dính vào lưng.

Hơn nữa, cậu có hẹp hòi đến thế không chứ?

Bỗng nhiên, Phó Ngọc liếc cậu một cái đầy khinh thường, môi hơi hé mở, răng nghiến chặt vào nhau phát ra tiếng căm hận, "Cậu còn không hẹp hòi, đồ của cậu người khác không được đụng vào."

Lộc Kim uống nước làm dịu cổ họng, không nói gì, nhưng người đối diện lại phấn khích, "Hồi nhỏ tôi mua đồ chơi mang đến cho cậu chơi, thế là thành của cậu, còn đồ chơi của cậu thì tôi đụng vào cũng không được, cậu bá đạo thật."

Lại là "chuyện cũ", Lộc Kim cau mày: "Chẳng lẽ cậu không đụng vào sao?"

Phó Ngọc nghẹn họng, định nói là đụng, nhưng giọng điệu lập tức chuyển hướng, "Nhưng mà... sau này không được đụng nữa rồi, cậu lại chê tôi bẩn, tôi... tôi bẩn chỗ nào chứ, chính cậu vừa trèo tường xong còn cầm kem ăn, đổi lại là tôi trèo tường xong cầm kem ăn thì không được, cậu đúng là... đúng là nghĩ đến thôi cũng thấy tức."

Để thể hiện sự tức giận, hắn cầm đũa gõ vào đĩa, leng keng, rất ồn. Không lâu sau, có những ánh mắt không mấy thân thiện từ xung quanh nhìn sang.

Lộc Kim đặt cốc xuống, nhặt đũa lên, thong thả nói: "Cậu ăn kem còn liếm ngón tay.”

Tiếng gõ dừng lại, người đối diện trán nổi đầy dấu chấm hỏi, "Hả?"

Lộc Kim lắc đầu, chậc lưỡi, "Bẩn quá."

Phó Ngọc:...

Liếm ngón tay thì sao?

Tôi! Không! Phí phạm!

Phó Ngọc miệng tiện, rất được lòng mọi người, nhưng gặp phải Lộc Kim, vẫn phải chịu thua.

Ông trời luôn công bằng, không thể cho một người tất cả mọi thứ, cho một khuôn mặt đẹp thì phải lấy lại một chút chỉ số thông minh, nếu không thì dễ bị người khác ghen tị.

Nhân vật hoàn hảo là giả, là do con người tưởng tượng ra, không tồn tại trong thực tế.

Lộc Kim đã uống hết cả canh, xem ra là đói lắm rồi, Phó Ngọc gọi ba món, mỗi món ăn một ít, cơm thì ăn nhanh, có vẻ như sắp thừa đồ ăn.

Nhưng Lộc Kim không cho phép tình trạng này xảy ra, cậu tuy kén ăn nhưng chưa bao giờ lãng phí, cho dù là đồ không thích, khi đã vào miệng thì cậu cũng có thể cố nuốt xuống.

Điều này đều nhờ công của mẹ Lộc, hồi nhỏ nuông chiều cậu quá mức, sau đó mới biết "kéo ngựa dừng cương", dù có muộn cũng phải kéo về. Kén ăn thì được, nhưng không được lãng phí, đây là quy tắc. Lộc Kim sau khi đồng ý mới phát hiện ra mình bị lừa, mẹ Lộc cố tình chọn những món cậu không thích để làm, còn để cậu không nhận ra nhưng vẫn có thể ăn được.

Nếu là đứa trẻ khác, chỉ cần há miệng khóc ầm lên là xong, nhưng Lộc Kim từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thật thà đến phát ngốc, đã hứa thì nhất định nhớ, rồi thực hiện.

Từ "hối hận" không tìm thấy trong từ điển của cậu.

Phó Ngọc bên này buông đũa, rút hai tờ giấy lau miệng, Lộc Kim ngoan ngoãn lên tiếng hỏi hắn: "Cậu ăn xong rồi à?"

"Ừ, xong rồi." Phó Ngọc thỏa mãn nói.

"Vẫn còn đồ ăn mà." Lộc Kim chỉ vào đồ ăn.

"Ừ, còn mà." Phó Ngọc ợ một cái, đưa tay rót một cốc trà, cầm lên uống một nửa, sau đó dựa người ra sau, thế mà lại nghỉ ngơi.

Lộc Kim không chớp mắt, nói như lẽ phải: "Thế thì ăn đi."

"Á--" Phó Ngọc hơi ngạc nhiên, nhìn cậu rồi lại nhìn đồ ăn, đột nhiên mặt lộ vẻ khó xử, nói: "Nhưng mà... tôi no rồi."

"Cậu no rồi, nhưng đồ ăn vẫn còn."

"..."

Phó Ngọc híp mắt nhìn cậu, nhìn nhau mười mấy giây, búng tay một cái, quay đầu gọi phục vụ: "Xin chào, ở đây gói đồ mang về."

Hai người ra khỏi quán, bên ngoài trời đã tối đen như mực, ngẩng đầu không thấy nửa ngôi sao nào, có lẽ đều đã trốn hết vào trong mây.

Lúc chia tay, Lộc Kim dừng lại định chào tạm biệt, nhưng phát hiện Phó Ngọc không dừng lại, còn tăng tốc vượt qua cậu, quay đầu cười hì hì nói: "Chú Lộc không phải bảo tôi ở lại sao."

Lộc Kim nhìn hắn đi xa khỏi mình, từng bước tiến gần đến tòa nhà chung cư, đột nhiên bước nhanh đuổi theo, "Ông ấy chỉ đề nghị thôi, với điều kiện là tôi phải sợ, nhưng mà tôi không sợ."

Phó Ngọc liếc cậu, "Cậu chắc chứ?"

Lộc Kim mặt lạnh tanh, "Chắc chắn."

Phó Ngọc giả vờ gật đầu, nhưng lại quay người tiếp tục đi, tranh thủ nói trước khi cậu kịp lên tiếng, "Sách vở của tôi vẫn ở nhà cậu, bài tập vẫn chưa làm xong..."

Kết quả là, đợi làm xong bài tập thì cũng gần đến giờ đi ngủ, đến lúc đó Lộc Kim cũng không đuổi người, vì cậu đã buồn ngủ đến mức lảo đảo, còn chút tinh thần để thúc giục Phó Ngọc đi tắm.

Giường của Lộc Kim là giường đôi tiêu chuẩn, một người ngủ thì rộng rãi thoải mái, còn có thể lăn qua lộn lại trên đó. Hai người thì hơi chật, duỗi người cũng không dám, sợ vô tình đụng vào người bên cạnh, đánh thức người ta dậy.

Mà vị Phó thiếu gia này ngủ rất không an phận, cái giường hai mét ở nhà cũng không đủ cho hắn quậy, sáng dậy gối chăn rơi xuống đất, tình trạng này gần như ngày nào cũng xảy ra.

Nhưng từ khi ngủ chung với Lộc Kim, Phó Ngọc đã có một phát hiện bất ngờ, phát hiện ra mình ngủ rất an phận, không phải cố ý, mà là tiềm thức của hắn, có một giọng nói nhắc nhở hắn, bên cạnh là Lộc Kim.

Hắn có thói quen cáu kỉnh khi vừa ngủ dậy, hay đạp người.

Đúng 11 giờ, đèn trong phòng tắt, Phó Ngọc từ bên ngoài bước vào, cảm thấy như vào hang chuột, từng bước mò lên giường, tay chạm vào bắp chân Lộc Kim, hắn lập tức rụt lại, phản ứng như con nhím bị dọa.

Hắn cố nén tiếng cười, nằm xuống đối diện với Lộc Kim, rèm cửa sau lưng không quá dày, không che được ánh trăng bên ngoài, trong phòng có chút ánh sáng lọt vào.

Phó Ngọc dựa theo ánh sáng lờ mờ để nhìn cậu, không rõ lắm, chỉ thấy mơ hồ hình dáng khuôn mặt, định trêu chọc trước khi ngủ thì người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, hai chữ "chúc ngủ ngon" truyền đến, sau đó cậu nghiêng người nằm thẳng, hai tay chắp lại ngay ngắn, đặt trên bụng.

Tiếng chúc ngủ ngon đó phát âm rõ ràng, không phải là tiếng lẩm bẩm khi ngủ.

Phó Ngọc bực bội rụt tay lại, vén tóc lên, lại tiến lại gần cậu, má cọ vào mép gối của cậu, cảm giác mềm mại, nhắm mắt lại một cách thỏa mãn.

Sáng sớm xuống tầng, trên mặt đất, trên ô tô, trên bãi cỏ phủ một lớp trắng xóa, Phó Ngọc nhìn đến ngây người, một lúc sau mới kêu lên: "Chết tiệt, tuyết rơi rồi, hôm nay! Cậu xem tuyết rơi..."

"Đừng có hét nữa, đó là sương, không phải tuyết." Lộc Kim đi vòng qua hắn đi ra trước, quay đầu nhìn chiếc xe đạp để bên ngoài, yên xe cũng phủ một lớp sương trắng.

"Đây... là sương?" Phó Ngọc không tin hỏi, dùng ngón tay chùi một ít "sương", đưa lên trước mắt nhìn kỹ, "Nhưng mà trắng thế này."

"Bột mì còn trắng hơn ấy.”

Lộc Kim trợn mắt, xuống bậc thềm, tự mình đi.

Phó Ngọc vẫn còn đang ngây người nhìn, hồi thần thấy cậu đã đi, liền lau sạch "sương" đã tan thành nước, chạy theo, giọng mũi nặng nề nói: "Thật mất hứng, hóa ra không phải tuyết, bao nhiêu năm nay không ai nói cho tôi biết."

Lộc Kim nghe vậy nhíu mày, giây tiếp theo đưa tay lên trán thở dài, trong lòng thầm nói: Tại cậu ngốc thôi, ai mà biết được lại có người không phân biệt được "tuyết" và "sương" chứ.

Bên tai là tiếng lẩm bẩm không dứt của hắn, suy nghĩ của Lộc Kim đột nhiên bay đến nơi khác, cậu nhớ khi mình 6, 7 tuổi, có một năm tuyết rơi rất lớn, đúng như một chiếc áo bông vậy, đến bản tin thời sự cũng đưa tin là "bão tuyết". Lúc đó cậu đang ở nhà ông bà ngoại ở quê, sáng sớm mở cửa ra, trước mắt là một màu trắng xóa, tuyết trước cửa dày đến một thước, không dọn thì căn bản không thể ra ngoài. Hôm đó cậu phải về thành phố, nhưng bão tuyết khiến giao thông bị gián đoạn, đường lên núi cũng bị phong tỏa, người không vào được cũng không ra được. Có mấy đứa trẻ cố đi học, đi được vài bước, chưa đến đầu làng đã phải quay về.

Lộc Kim lần đầu tiên nhìn thấy tuyết lớn, có chút kinh ngạc, sau đó chỉ còn thấy khó chịu. Cậu không thích tuyết lắm, vì tuyết quá trắng, quá lạnh, không cẩn thận sẽ bị ngã, giày dép và quần áo đều bẩn, cậu không thích. Trong ấn tượng mơ hồ của cậu, những trận tuyết trước đây đều không lớn, chỉ cần mặt trời lên, nửa ngày là tan, rồi nửa ngày nữa là khô. Nhưng lần đó tuyết rơi cả tuần vẫn chưa tan, quê cậu nhiều núi cao, ánh nắng ít, lại thêm thời tiết cả tuần đó đều là trời âm u, đến thứ sáu mới hơi hửng nắng, nhưng cũng không chắc chắn, dù sao thì cũng là chuyện của một tuần sau.

Không về nhà được, Lộc Kim đi đi lại lại trong nhà, sốt ruột đến nỗi đầu bốc khói.

Lúc này, bà ngoại mang khoai lang khô đến, bảo cậu đừng đi lại nữa. Lộc Kim trừng mắt, do dự mãi mới nhận lấy, giọng non nớt nói: "Bà ơi, bà đừng có lúc nào cũng trêu chọc cháu như vậy, mama không cho cháu ăn nhiều."

Mặc dù nói rất nghiêm túc, nhưng mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khoai lang khô, không kìm được mà nuốt nước miếng.

"Không sao đâu, mama nghe lời bà." Bà ngoại bảo cậu cứ yên tâm ăn, phá lệ quy định của mẹ Lộc, đồ ngọt không nên ăn nhiều.

"Thật ạ?" Lộc Kim mặt đầy vẻ ngây thơ.

"Thật mà, đứa cháu ngoan của bà." Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu, bà ngoại không kìm được mà xoa xoa, cảm giác mát lạnh dưới ngón tay khiến bà đau lòng, nói: "Trời lạnh rồi, vào giường nằm đi.”

Lộc Kim nâng khoai lang khô đi vào trong, từng bước cẩn thận, chỉ sợ làm rơi xuống đất, đến trước bàn ăn mới đặt hết xuống, thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay, quay đầu thấy bà ngoại đang mặc quần áo, đột nhiên hỏi: "Bà đi đâu thế? Ông đâu rồi?"

"Ông ra ngoài xúc tuyết rồi, bà đi xem ông thế nào, cháu ngồi đó đọc sách, đừng ra ngoài, bà về ngay." Giọng bà ngoại dịu dàng, mặt mày tươi cười, dặn dò Lộc Kim nhỏ.

Lộc Kim ngoan ngoãn gật đầu, cầm một miếng khoai lang khô, nhìn bà ngoại ra khỏi cửa.

Sau đó, mỗi mùa đông, Lộc Kim đều nhớ về trận tuyết lớn năm đó, nhớ về khoai lang khô, nhớ về chiếc giường sưởi ấm, nhớ về bà ngoại và... ông ngoại.

Nếu ngày đó cậu đi theo ra ngoài, có lẽ có thể ngăn cản được, người đó sẽ bình an vô sự, sẽ đưa cậu ra sông câu cá bắt tôm, sẽ chuẩn bị cho cậu món khoai lang khô mà cậu thích.

Nhưng mà, không có nếu như.

___