Trúc Mã Quá Dính Người - Hàn Tuế

Chương 17: Tham dự hôn lễ



"Tiểu Thần, em nhớ anh nhiều lắm!" Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi chạy vội về phía Hứa Hiểu Thần, lao vào vòng tay anh.

 

"Nhớ người ta đến mức mập lên rồi à?" Hứa Hiểu Thần véo má tôi.

 

"Em mập lên á? Em thật sự mập lên sao?" Tôi nhéo cánh tay Hứa Hiểu Thần.

 

"Chỉ mập một chút thôi..."

 

"Vậy thì cũng là mập! Hừ, vừa gặp đã nói em mập, em sẽ không quan tâm tới anh nữa."

 

"Không được! Tiểu Uyển, đừng không quan tâm anh!"

 

"Vậy anh hôn em đi."

 

"Được, em muốn anh hôn má hay..." Tay anh chạm vào môi tôi, để lại một vệt lạnh.

 

"Tùy anh." Tôi nhìn anh với ánh mắt đáng thương.

 

Ngay khi anh sắp hôn lên môi tôi, tôi vội tránh đi, cười gian xảo: "Không cho anh hôn đâu!"

 

"Tiểu Thần, Tiểu Thần!" Tôi gọi đi gọi lại tên anh. Tôi ngồi trên ghế sofa, ngã vào lòng anh, nói ngắn gọn về chuyện của Dương Phong, có chút cảm khái: "Mặc dù mối quan hệ hồi cấp ba của em và cô ta cũng không quá tốt, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, quan hệ còn tốt hơn so với những người bạn cùng lớp khác. Em không ngờ, chỉ sau vài năm ngắn ngủi, cô ta lại trở thành như thế này."

 

"Em chịu thiệt thòi rồi, Tiểu Uyển..." Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Cô ta cầm bằng tốt nghiệp rồi rời đi luôn phải không? Sáu năm cũng không phải là ngắn, sáu năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện."

 

"Thật sao? Còn anh thì sao? Anh sẽ thay đổi chứ? Bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, nhưng sáu năm nữa, liệu chúng ta có còn ở bên nhau không?"

 

"Đương nhiên là có rồi." Anh chỉnh lại tư thế của tôi, nhìn tôi một cách nghiêm túc: "Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, mãi mãi không tách rời!"

 

"Haizz, giá như... anh bằng tuổi em thì tốt, chúng ta có thể cùng đi học, cùng đi làm."

 

"Lúc đầu là anh sai, anh đi quá chậm khiến em phải đợi lâu, nhưng giờ anh đã đuổi kịp em rồi, phải không? Con đường phía trước, hai chúng ta sẽ từ từ đi cùng nhau."

 

"Anh đang nói lời tỏ tình đấy à?" Tôi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt anh sáng như hai viên ngọc đen. Tôi đưa tay chạm vào má anh: "Tiểu Thần, em thích anh, rất rất thích anh."

 

"Tiểu Uyển, anh cũng thích em, rất rất thích em...!"

 

"Nếu anh thích em như vậy thì anh có thể nấu cho tiểu khả ái của anh một bữa ăn được không? Tiểu khả ái của anh đang đói."

 

"Em muốn ăn gì?" Anh nhéo mặt tôi.

 

"Hình như không còn thức ăn nữa. Chúng ta cùng đi siêu thị mua chút đồ ăn nhé?"

 

"Ừm!"

 

Buổi tối, siêu thị hơi vắng vẻ, không có nhiều người.

 

Hứa Hiểu Thần đẩy xe đi bên cạnh tôi.

 

"Đằng kia có thanh long, anh đi lấy hai quả." Hứa Hiểu Thần quay đầu nói với tôi.

 

Anh lấy hai quả thanh long, cân xong lại lấy một chùm nho to. Sau khi lấy nho xong, anh lại lấy hai chai sữa chua vị đào.

 

"Đều là cho em sao?"

 

"Ừm, em về từ từ ăn. Hơn nữa, dạo này thời tiết mát mẻ nên không cần cho vào tủ lạnh. Tiểu Uyển, tối nay em muốn ăn gì?"

 

"Em không biết..., anh chọn đi."

 

"Em thích ăn cà chua và thịt ba chỉ, vậy anh nấu một bát canh trứng cà chua, thịt xào ớt xanh, thêm đĩa măng xào nhé?"

 

"Được đấy! Em thích ăn món thịt ba chỉ anh làm nhất."



 

"À, ở nhà không còn giấy vệ sinh phải không?"

 

"Ôi, anh không nói thì em cũng quên mất! Sao anh biết ở nhà không còn giấy?"

 

"Em đấy, em là người hay dùng giấy mà, trên bàn ăn lúc nào cũng đặt một cuộn giấy, nhưng hôm nay anh về lại không thấy, chắc chắn em đã dùng hết rồi."

 

"Tiểu Thần, anh cẩn thận quá đi!"

 

"Ai bảo anh có một cô bạn gái vụng về chứ? Vậy em nghĩ xem còn thiếu thứ gì nữa rồi mua về luôn."

 

"Ừm, hình như không còn gì nữa."

 

——

 

"Tiểu Thần, em quyết định thi nghiên cứu sinh."

 

"Anh ủng hộ em. Em định thi ở đâu?"

 

"Em muốn vào Đại học N."

 

"Em thi để gần anh hơn à?"

 

"Ai thi vì anh chứ? Đừng có tự mãn nhu vậy! Thôi được, em muốn gần anh hơn, nhưng lý do chính vẫn là vì em thích Đại học N. Em muốn học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."

 

"Ừm. Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."

 

"Được! Bây giờ em bắt đầu tìm tài liệu đây."

 

——

 

Nửa năm trôi qua rất nhanh, trải qua kỳ thi sơ khảo và sau đó là lần thi lại, thời gian chờ đợi luôn rất dài.

 

Khoảnh khắc kết quả được công bố, tôi cảm thấy hơi buồn. Chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Pháp tại Đại học N chỉ tuyển hai người, và tôi lại đúng là người thứ ba.

 

Dù vậy, tôi đã mơ hồ đoán trước được kết quả này, bởi vì tôi vẫn còn rất nhiều kiến ​​thức chưa ôn tập.

 

Lúc Hứa Hiểu Thần trở về, anh nhẹ nhàng để đồ, đi tới ôm tôi: "Hôm nay chúng ta đi ăn món gì ngon nhé? Đi ăn lẩu uyên ương em thích nhất."

 

"Được đấy. Vậy thì em phải ăn nhiều mới được."

 

Sau khi nằm dài trên sofa một lúc, tôi lại đổi ý: "Tiểu Thần, em không muốn ăn nữa, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé? Ngày mai đi ăn lẩu sau."

 

"Được, vậy em ăn món gì, để anh đặt."

 

"Em muốn ăn mì, anh chọn đại cũng được."

 

"Được."

 


"Tiểu Thần, cậu biết không? Hôm nay bạn cùng phòng của em gửi thiệp mời cho em, cô ấy sắp kết hôn rồi! Phản ứng đầu tiên của em là: Có phải là quá sớm không? Phản ứng thứ hai của em là: Thực ra cũng không sớm, cô ấy đã 25 tuổi rồi, hóa ra, chỉ trong chớp mắt, em cũng sắp 25 tuổi rồi."

 

Hứa Hiểu Thần trầm mặc một lát: "Anh có thể đi cùng em không?"

 

"Được chứ. Mang theo người thân chắc cũng không sao đâu nhỉ? Hơn nữa, bạn cùng phòng của em đều là người nhà, chắc chắn cô ấy sẽ không để ý đâu, còn vui mừng nữa là khác."

 

"Vậy thì tốt. Cô ấy là bạn cùng phòng của cậu ở Sơn Tây đúng không?"

 

"Ừm. Sao anh biết?"

 

"Em từng nhắc về cô ấy rất nhiều." Hứa Hiểu Thần cười nhẹ nhàng.

 



Tôi đã mua một chiếc váy màu hồng, định mặc nó trong đám cưới của Triệu Chiêu.

 

Tôi và Hứa Hiểu Thần mua hai vé tàu. Khi đến Sơn Tây thì đã là buổi tối, chúng tôi nghỉ lại một đêm ở khách sạn, sáng hôm sau liền đến khách sạn tổ chức đám cưới.

 

Có lẽ còn khá sớm, cô dâu chú rể còn chưa đến, nhưng Lâm Thanh đã có mặt, cô ấy cũng mặc một chiếc váy màu hồng, đây là điều mà ba người chúng tôi đã bàn bạc từ trước.

 

"Thanh Nhi."

 

"Tiểu Uyển." Lâm Thanh làm biểu cảm rất khoa trương, lao tới ôm lấy tôi, sau đó ngẩng đầu chào Hứa Hiểu Thần.

 

"Thanh Nhi, tớ nhớ cậu quá!"

 

"Tớ cũng nhớ cậu lắm! Nhìn này, tớ nhớ cậu đến nỗi giảm cân luôn."

 

"Chậc, rõ ràng cậu sống rất tốt, sao có thể nhớ tớ được!" Tôi nắm tay cô ấy: "Thanh Nhi, gần đây bạn trai cậu không làm cậu tức giận chứ?"

 

"Ôi, tớ không muốn nhắc đến anh ấy nữa. Anh ấy ngốc như heo, lúc nào cũng không hiểu lời tớ nói, thật sự chọc tớ phát điên. Thôi, đừng nói về anh ấy nữa! Nói về cô đi." Giọng cô ấy chợt dịu xuống, cười ranh mãnh: "Cậu và Hứa Hiểu Thần đã ở bên nhau được ba năm rồi, có định phát triển thêm không? Nhưng mà, hình như cậu ấy vẫn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp nhỉ."

 

"Thanh Nhi, nói chuyện này có phải là quá sớm không? Anh ấy còn quá trẻ! Còn chưa tốt nghiệp nữa. Ngoài ra, chúng tớ đều chưa ổn định."

 

"Cũng đúng, nhưng tớ nghĩ hai người sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, tốt nhất là sớm lên kế hoạch cho tương lai."

 

...

 

"Cô dâu đến rồi."

 

Đột nhiên, một tiếng hô nhẹ vang lên từ xa. Triệu Chiêu đang mặc bộ lễ phục truyền thống, khoác tay một người đàn ông cũng mặc lễ phục truyền thống, từ từ đi tới. Người đàn ông có mái tóc bóng mượt, dáng người cao ráo, nhưng bụng hơi phình ra.

 

Đây là lần đầu tiên tôi gặp chú rể. Tôi không biết nhiều về anh ấy, chỉ biết anh ấy tên là Tề Lam, hơn Chiêu Chiêu bốn tuổi, có sự nghiệp thành công.

 

Chiêu Chiêu nhìn thấy Lâm Thanh và tôi, mỉm cười chào chúng tôi.

 

Lễ cưới còn chưa bắt đầu, chú rể và các phù rể đang hút thuốc ở cửa sau nhà vệ sinh, còn Chiêu Chiêu đứng trong sảnh chụp ảnh, trò chuyện với hai chúng tôi.

 

Cô ấy thường xuyên sờ bụng, mỉm cười dịu dàng.

 

"Chiêu Chiêu, khi em bé của cậu ra đời, chúng ta lại có thể gặp nhau." Lâm Thanh cười nói.

 

"Ừm, đến lúc đó hai cậu phải chuẩn bị thật nhiều tiền mừng nhé." Triệu Chiêu cũng cười.

 

"Được, nhưng không phải cho cậu, mà là cho em bé. Cậu đừng có mà chiếm dụng nhé!" Tôi vừa cười vừa sờ bụng cô ấy, chắc giờ này em bé đã ngủ, không thấy động đậy.

 

Chúng tôi trò chuyện một lúc thì hôn lễ bắt đầu, chú rể dẫn cô dâu đi, Lâm Thanh bận rộn bên cạnh cô dâu, tôi kéo Hứa Hiểu Thần đến bàn ăn.

 

Một bản nhạc êm dịu vang lên, ba của Triệu Chiêu từ từ dẫn cô ấy bước lên sân khấu, ông có vẻ già đi một chút, tóc đã bạc hơn một chút, mắt hơi đỏ nhưng trên môi lại nở nụ cười.

 

Ông đặt tay cô dâu vào tay chú rể rồi bước sang một bên.

 

Sau khi cô dâu và chú rể trao nhẫn, ông đứng trên sân khấu cùng ba mẹ chú rể.

 

Sau khi dâng trà, ba chú rể bắt đầu phát biểu.

 

Giọng ông vang và đầy nội lực: "Cảm ơn tất cả người thân và bạn bè đã đến đây. Rất nhiều vị khách ở đây đã chứng kiến ​​hai đứa trẻ này lớn lên..."

 

"Ba, hai, một, xem ai..."

 

Tôi đang ngẩn người thì chợt thấy mọi người bên cạnh đứng dậy ầm ầm, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một bó hoa đang bay về hướng tôi và Lâm Thanh đang ngồi, đầu óc tôi chợt trống rỗng, không tự chủ được mà lao về phía trước, chụp được bó hoa, nhưng do quán tính, tôi cũng ngã về phía trước.

 

Vào khoảnh khắc tôi sắp ngã xuống đất, có ai đó bất ngờ kéo tôi lại, kéo tôi đi thêm vài bước.

 

"Tiểu Thần..."