Tiếng hò reo,tung hô vang rộ khắp không gian.Vừa rồi,sau 100 năm chiến đấu với trùng tộc thì cuối cùng chiến thắng đã thuộc về liên minh.Giờ đây,trên gương mặt của những người lính đều tràn ngập nụ cười vui sướng,cuối cùng....sau bao cố gắng....sau bao sự hy sinh...bọn họ đã đánh lui được trùng tộc.
“Hầy,ta nói mà,chúng ta nhất định sẽ chiến thắng”
Một vị quân nhân lấy mũ an toàn xuống,lộ ra một khuôn mặt đẹp mắt và trẻ trung,nở một nụ cười chiến thắng cùng với đồng đội của mình.Bọn họ là Tinh Anh quân đoàn,chuyên chấp hành các nhiệm vụ thăm dò,giờ đây,họ đang kiểm tra cung điện cuối cùng của trùng tộc,cung điện La Á Điệt.
“Chậc,thật xa hoa”
Một vị quân nhân khác nói.
Trùng tộc độ xa hoa quả thật không chê vào đâu được.Nhìn nền gạch được lát bằng hồng ngọc này,nhìn chậu hoa được chát vàng kia,còn những tượng kia cương chói lóa đầy đường đi kia.........các chiến sĩ quanh năm chỉ làm việc với máu và bụi không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ.....xa hoa thế nào thì bây giờ cũng thuộc về liên minh chúng ta”
“Đúng vậy”
Các chiến sĩ tự an ủi nhau,tiến vào hành cung.
“Cơ mà...lần này chỉ có trùng cấp tham chiến...các Trùng Vương lại không có một ai xuất hiện,...liệu việc này....có gì không a?”
“Đừng để ý lung tung....cho dù thật có trá...không phải có Bố La Mã đại nhân đấy sao?!!”
“Cũng đúng,Bố La Mã đại nhân là tuyệt nhất”
Nhắc đến Bố La Mã đại nhân,trên khuôn mặt của các chiến sĩ Tinh Anh đoán không khỏi nở ra sự tự hào cùng kĩnh ngưỡng.
Tiến vào trong cung điện,các chiến sĩ không khỏi ngạc nhiên.Trái lại với sự xa hoa bên ngoài cung điện,thì trong này hoàn toàn trống không,chỉ có một chiếc giường trị liệu nằm đơn độc giữa phòng.
Các chiến sĩ ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh giường trị liệu,một người đưa tay chọc lên bề ngoài giường:
“Giường trị liệu sao?Chỉ sợ trong này là một vị Trùng Vương nào đó?!!Thảo nào vừa rồi,có vô số trùng cấp thấp liều mạng cũng không cho chúng ta vào đây.Các ngươi đi thông báo cho quan chỉ huy”
“Rõ”
Chiến sĩ mau chóng đi thông báo.Chỉ một lúc sau,hắn đã quay trở về cùng với quan chỉ huy cùng quân đội.
Nhìn thấy quan chỉ huy đã đến,Tinh Anh đoàn các chiến sĩ liền làm một cái quân đội chào:
“Quan chỉ huy”
Người đến khẽ gật đầu.Đó là một tuấn tú thanh niên.Nhìn qua hắn như là một thiếu niên 18 tuổi(Tác giả:ứ ừ em chưa 18 =w=.....tác giả não bổ =.= đừng để ý:),hắn có một khuôn mặt trời cho,từng ngũ quan đều được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.Màu hôi tóc cùng mắt làm cho hắn có vẻ lạnh lùng.
Leon Bố La Mã đang giải quyết các công việc hậu kỳ của chiến tranh thì được thông báo tìm được một giường trị liệu kỳ lạ ở La Á Điệt cung điện liền tức tốc giao nhiệm vụ cho Đô đốc Y Tây Tử rồi chạy vội đến đây.Bước vào cung điện,khẽ gật đầu với các chiến sĩ Tinh anh đoàn,đây chính là các chiến binh mà hắn tự hào nhất,thiện chiến,mạnh mẽ và trung thành.
Không để Leon Bố La Mã đặt câu hỏi,một chiến sĩ tự động đứng ra khỏi hàng,nghiêm người báo cáo:
“Quan chỉ huy,tìm thấy một giường trị liệu kỳ lạ ở đây,Tinh Anh đoàn nghi ngờ nó chính là của một vị Trùng vương nào đó.Mong quan chỉ huy đưa ra mệnh lệnh”
“Ta đã biết” Leon Bố La Mã gật đầu,dây tua trên vai của hắn theo động tác gật đầu này mà rung nhẹ,tạo nên một tiếng leng keng dễ nghe,vang vọng trong cung điện.
“Quân đội vào vị trí” Leon Bố La Mã trầm mặt,uy nghiêm hạ lệnh.
“Rõ”
Lập tức các chiến sĩ dàn trận quanh giường trị liệu vớ vẻ mặt phòng bị cùng tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Để cho quân lính vào vị trí chiến đấu,Leon Bố La Mã bước từng bước đến trước giường trị liệu nằm ở giữa phòng.Trong cung điện vang lên những tiếng “lộp bộp” của đế giày,các chiến sĩ vẻ mặt chăm chú nhìn theo quan chỉ huy của mình.
Đứng trước giường trị liệu,Leon Bố La Mã khẽ hít một hơi,từ trong không gian triệu hồi bảo mệnh kiếm của mình,tụ tập năng lực,vung tay,một kiếm chém đứt vỏ bảo hộ của giường trị liệu.Chỉ nghe thấy một tiếng “uỳnh”,vỏ bảo hộ bị chém làm đôi từ từ nứt sang hai bên.
“Chuẩn bị chiến đấu”
Đội trưởng Tinh Anh đoàn khẽ hô,trong tay kiếm nắm chặt hơn.
Một giây,hai giây,ba giây sau......im lặng.
Các chiến sĩ nghi hoặc nhìn giường trị liệu,.....ế.....không có gì xảy ra là sao?!!!(Tác giả:các ngươi muốn có gì xảy ra sao =.=?)
Leon Bố La Mã nhíu mày,tiến gần đến giường trị liệu hơn.
“Quan chỉ huy...cẩ....”
Chưa để binh sĩ kia nói hết câu,Leon Bố La Mã đã đưa tay tách ra vỏ bảo hộ bị chém ra,lộ ra ở bên trong một cái cực kỳ xinh đẹp thiếu nữ đang ngủ say.
Leon Bố La Mã khẽ hít một hơi,trong đôi mắt màu hôi lạnh lùng chợt lóe một tia kinh diễm,hắn sống 18 năm nay,chưa từng thấy một nữ nhân nào có thể đẹp như cô gái này....hơn nữa.....hắn hít vào một hơi,....thật thơm a~
Cô gái thoạt nhìn vẫn còn vị thành niên,ngũ quan tinh xảo....không phải vượt qua cả tinh xảo,mỗi một thứ của nàng dường như là món quà tốt đẹp nhất mà các vị thần gìn giữ.Trong lúc này,tuy nàng không mở mắt nhưng ngữ quan kia lại tựa như có ma lực hút hồn,vững vàng hấp dẫn quan chỉ huy trẻ tuổi và các chiến sĩ xung quanh.Nhường bọn hắn căn bản không chuyển ánh mắt đi được là cực kỳ tinh khiết màu đen mái tóc,màu tóc đặc chưng của châu Á nhân loại mấy vạn năm về trước.Có rất nhiều người nhân tạo bắt chước nhuộm tóc màu đen,nhưng so sánh với nàng thì tựa như là một thất bại tàn phẩm vậy.
“Trời ơi?!!!Đây là một nữ hài?Là trùng tộc vương sao?”
Một vị chiến sĩ không kiềm được lòng,bật thốt.
“Ngu ngốc”
Bên cạnh hắn,một vị chiến sĩ khác nhắn mày,trong mắt là khinh thường,đập lên đầu của chiến sĩ kia.
“Chậc,cho dù tiến hóa đến mức nào đi nữa thì trùng vương vẫn giữ một nét đặc trưng của trùng tộc.Hơn nữa...làm gì có trùng vương nào có thể tinh xảo,hoàn mỹ như nàng*.”
* Chỗ này tác giả xin được giải thích một chút:Ý ở đây không phải là vì vẻ ngoài xinh đẹp của thiếu nữ, mà nó chỉ là độ hoàn mỹ về hình thể.Trùng tộc dù cao cấp thế nào vẫn không thể hoàn toàn chuyển hóa thành người được.Chúng vẫn giữ từ 1 đến 2 bộ phận của trùng tộc.
Leon Bố La Mã không để ý đến đang nghị luận rôm rả các thuộc hạ,hắn tiến lên,ôm thiếu nữ vào lòng.
“A....quan chỉ huy”
Cảm nhận trong ngực ấm áp cùng mềm mại,màu hôi đôi mắt lóe lên một quang mang khó xác định.
“Trở về”
“Quan chỉ huy...thiếu nữ này....”
Một sĩ quan lo ngại nhìn trong ngực Leon Bố La Mã thiếu nữ.
“Không có việc gì.Trước quay về chiến hạm,ta cần kiểm tra xác nghiệm nàng”
“Rõ”
Nói rồi,Leon Bố La Mã ôm thiếu nữ,dẫn đầu rời khỏi La Á Điệt cung điện.
Vừa đi vừa quan sát người trong ngực,khóe miệng của Leon Bố La Mã vẽ lên một ôn hòa ý cười.Lúc nãy,khi đang chiến đấu,hắn gửi được một hương thơm cực kỳ mê người,không có cách nào diễn tả,...hóa ra là từ người này sao?!!
Leon Bố La mã không nhịn được mà hít hà vài hơi,thật là một quyến rũ mùi hương a~
“...” Leon Bố La Mã cố gắng chế trụ thân thể đang muốn biến thân về hình dạng thật của mình,không màng đến bất mãn ánh mắt của toàn thể các thuộc hạ.
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Giới thiệu nhân vật:
Tên:Leon Bố La Mã
Tuổi:18
Thân phận:Cháu trai trưởng của Bố La Mã gia chủ,thiên tài 100 năm có 1 của ngân hà.18 tuổi,trung giai Hậu thiên cao thủ,trong quân đội nắm binh quyền khá lớn,là quan chỉ huy của Tử Tinh Quân.