Trong Lục vương phủ, Kỳ Tố Như lại bởi vì quyết định của Lục thế tử, liên tục mấy ngày tâm tình đều rất tối tăm. Hai ngày trước khi định ra hôn sự, theo ý của Lục thế tử, dù sao Hứa Tình U cũng đi ra từ Mộc phủ cho dù là biểu tiểu thư cha mẹ đều mất nhưng cũng không thể quá uỷ khuất được
Mà chuyện này sao có thể tính là uỷ khuất, cho dù nàng ta vào cửa chỉ là quý thiếp nhưng sau này chắc chắn sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất với mình, du sao hiện tại nàng vẫn chưa có con trai đâu.
Kỳ Tố Như không khỏi có chút khổ sở, sau khi gả vào Lục vương phủ nàng tận tâm tận lực chăm sóc phụng dưỡng vương gia cùng vương phi, mà nàng tự nhận bản thân không hề có lỗi gì, ngay cả hai nha đầu thông phòng của thế tử nàng cũng an bài thật tốt. Trong quá khứ nàng đã đánh đổi tình cảm của mình để có được vị trí như hiện tại thì làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn mối đe doạ đang từ từ xuất hiện chứ
"Thước Nhi, có thư cho ta không?" Kỳ Tố Như quay đầu hỏi nha hoàn sau lưng, nha hoàn kia trên mặt thoáng hiện lên một cái ngượng nghịu, "Tiểu thư, không có phong thư nào cả."
Sắc mặt của Kỳ Tố Như lại lần nữa có biến hóa, nàng viết cho hắn hơn mười phong thư, nhưng không có một lá nào hắn hồi âm cho nàng, hắn vẫn còn giận nàng sao.
"Chuẩn bị giấy bút."
"Tiểu thư." Thước Nhi thấp giọng khuyên đến, "Tưởng công tử sắp thành thân, tiểu thư à việc trước mắt là ngài sinh được con trai trưởng a." Một người là Lục vương phủ thế tử phi, một người là Tưởng công gia Đại thiếu gia, nếu để cho người khác biết thì làm sao tiểu thư nàng sống nổi a.
"Còn không mau đi!" Kỳ Tố Như trầm giọng nói ra, Thước Nhi không dám nói gì thêm, thay nàng đi lấy giấy bút.
Sau thời gian một chung trà, Kỳ Tố Như viết xong thư giao vào trong tay Thước Nhi, "Người đừng đưa thư cho người giữ cửa kia nữa, cầm ít tiền đưa cho Lý bà tử đi." Thước Nhi gật gật đầu đi ra ngoài, Kỳ Tố Như quay đầu nhìn ra phía ngoài đình viện, nếu như năm đó nàng không từ chối hắn thì liệu rằng mọi chuyện có giống như hiện tại không...
Hai ngày sau tại phủ thái tử, Tưởng Như Nhân miễn cưỡng dựa vào thành giường, một bên là chén thuốc còn đang bốc khói, nhũ nương phía sau lưng đang dặn dò nàng muốn phải nhanh chóng uống thuốc khi còn nóng, đem thân thể dưỡng tốt.
Nàng giả bộ bệnh là giả, kì thực là sẩy thai, phòng bếp trong phủ thái tử mỗi ngày đều hầm thuốc mang qua, mà trong phòng bếp nhỏ của viện tử nàng cũng sẽ hầm cách thủy một nồi thuốc nhằm che dấu việc sẩy thai này. Thái tử phi đã tới vài lần, hoàng hậu cũng phái người tới hỏi thăm, thấy mặt nàng sắc tái nhợt cũng đưa không ít đồ bổ nói để nàng dưỡng thân thể, bồi dưỡng cho tốt.
"Tiểu thư, Tưởng phủ đưa thư tới." Một nha hoàn vội vã đi đến, nói nhỏ vào tai nàng mấy câu, đem thư trong ngực đưa cho nàng, Tưởng Như Nhân chỉ mới nhìn nét chữ bên ngoài, cũng liền lười mở ra, hỏi nha hoàn "Đây là bức thư thứ mấy?"
"Tiểu thư, là bức thứ mười." Nha hoàn kia đem bức thư kia thu vào ngực, Tưởng Như Nhân mở mắt ra, "Mười bức thư rồi sao, cũng là một người kiên nhẫn đấy."
"Hôm nay bức thư này không phải đưa cho gã sai vặt bên cạnh thiếu gia mà đưa cho Lý bà tử, cũng đút không ít tiền đâu." Nha hoàn đưa thư tiến đến thì thầm vài câu vào tai Tưởng Như Nhân, Tưởng Như Nhân đưa tay ra hiệu nha hoàn kia, "Lấy ra cho ta xem một chút."
Nàng ta đã gả cho người khác rồi mà còn hy vọng có thể vươn tay vào Tưởng phủ sao, Tưởng công gia cũng không phải toàn người ngốc. Tưởng Như Nhân mở lá thư này ra, hơi nhíu lông mày, lá thư này còn mang theo một ít mùi thơm, mười phong thư trước Tưởng Như Nhân một phong cũng không có xem, nửa năm trước Kỳ Tố Như không hề viết thư rồi sai người mang đến Tưởng phủ nàng còn tưởng rằng nàng ta đã bỏ qua rồi.
"Người cầm lá thư này cùng vỏ bên ngoài, không được bỏ thứ gì hết, toàn bộ đem kiểm tra cho ta rốt cuộc mùi thơm này là gì." Tưởng Như Nhân cũng sẽ không khinh thường nữ nhân đã làm ca ca nàng thần hồn điện đảo, Kỳ Tố Như người này, nhìn như nhu nhược, nhưng nàng ta là người có tham vọng và biết nắm bắt cơ hội.
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền giọng hô to của nha hoàng, "Thái tử điện hạ cát tường."
Nha hoàn rất nhanh đem thư giấu lại trong ngực, Thái tử đi đến, Tưởng Như Nhân đứng dậy thỉnh an hắn, Thái tử vội vàng đỡ nàng, "Thân thể nàng còn khó chịu cũng đừng có hành đại lễ như vậy, mau nằm xuống."
"Đa tạ Thái tử điện hạ." Tưởng Như Nhân dựa trở về giường êm, Thái tử ngồi xuống tại bên cạnh nàng, sờ sờ mặt của nàng, "Sắc mặt nàng tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi."
"Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm." Tưởng Như Nhân nhìn thoáng qua nha hoàn bên cạnh, vài người đều lui ra ngoài, chỉ có một nha hoàn canh ngoài ngoại thất, trong nội thất chỉ để lại hai người bọn họ.
"Nàng đừng cứ một tiếng Điện hạ hai tiếng Điện hạ." Tô Khiêm Dương cầm tay của nàng, "Chờ thân thể nàng tốt hơn thì cho người mời hảo tỷ muội của nàng vào phủ chơi với nàng, cho khuây khoả."
"Nếu như Điện hạ đồng ý thì Như Nhân muốn xin Điện hạ cho Như Nhân về nhà, cũng lâu rồi Như Nhân chưa về thăm nhà." Tưởng Như Nhân trên mặt vui vẻ, ung dung nói ra.
"Mấy ngày gần đây chính sự bận rộn, không thể cùng nàng trở về. Khi nào nàng đi thì sai người đến nói với ta một tiếng để ta bảo Cừu Đông cùng đi với nàng về nhà" Tô Khiêm Dương thấy nàng lộ ra dáng vẻ thắng lợi tiểu mưu kế liền nở nụ cười, Tưởng Như Nhân lắc lắc đầu, "Vậy cũng không được, Cừu Đông là cận vệ của ngài, làm sao để hắn đi theo thiếp trở về Tưởng gia, vậy ngài làm sao bây giờ."
Tưởng Như Nhân tự nhiên sẽ không để tâm câu nhà mẹ đẻ của hắn, tư cách này chỉ có Thái tử phi mời có thể hưởng thụ đến, chỉ là dù vậy, khi nghe hắn nói như vậy cho dù là ai cũng sẽ cao hứng thôi.
"Tất nhiên là còn những hộ vệ khác, nàng còn lo lắng nữa không." Tô Khiêm Dương trong ngày thường sau khi trở lại Thái tử phủ đều dành chút ít thời gian mà ngồi trong sân Tưởng Như Nhân, so với những phi tử đón ý nói hùa kia của hắn, khoảng thời gian hắn chung đụng với Tưởng Như Nhân tự nhiên hơn rất nhiều, "Nàng mau dưỡng thân thể cho tốt lên, chúng ta còn chưa phân thắng thua đâu."
"Thần thiếp chính là không muốn mau khoẻ đấy." Tưởng Như Nhân khóe miệng giương cao xẹt một nụ cười tinh quái, giả bộ ôm đầu, ra dáng không muốn cùng hắn chơi cờ.
"Nguyện thua cuộc sao, nàng thích ăn vạ như vậy thì Điện hạ ta cũng chiều nàng vậy." Tô Khiêm Dương nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng ha ha phá lên cười, đứng dậy vuốt ve bả vai của nàng một chút, "Nghỉ ngơi thật tốt."
Cho đến lúc hắn đi xa, Tưởng Như Nhân mới thu hồi nụ cười, mỗi lần đối đáp với Thái tử nàng cảm thấy như đánh trận vậy. Từ trước kia bác đã từng nói qua với nàng, Hoàng gia vô tình, hôm nay hắn có thể cùng ngươi tình thâm nghĩa trọng, nhưng ngài mai nếu vì xã tắc hắn cũng có thể bất chấp mà hy sinh người. Ngươi không thể trách cứ hắn vì sao không giữ lời hứa, bởi vì hắn là hoàng đế, hắn là người không phải sống vì một mình ngươi, hắn là vì mọi người, ngươi phải cùng hắn san sẻ trách nhiệm vì muôn dân mà đem tư tình nhi nữ để ở một bên.
Ngươi nhất định phải có thể có cùng hắn đứng chung một chỗ phải là người có tư cách, xinh đẹp, tài tình, hợp ý, gia thế.
Nữ nhân dù xinh đẹp mấy nhưng làm sao có thể chống lại thời gian, mà tài tình thì trong cung bất cứ cô gái nào, không người nào là không tinh thông cầm kỳ thư hoạ, không người nào gia thế không hiển hách chứ, chỉ có người nào có thể nói chuyện hợp khẩu vị hắn thì mới là người có thể cùng hắn đi tới cuối con đường thôi
"Chuẩn bị một chút, ngày kia chúng ta sẽ trở về Tưởng gia." Tưởng Như Nhân nói với nha hoàn đang đi tới, "Chuẩn bị quần áo cho ta, ta muốn sang chỗ Thái tử phi."...