Mấy ngày sau Ngâm Hoan nhận được tin từ Cố Phủ và Bát Vương Phủ, hỏi thăm nàng cùng với tướng công, trong thư của nhà họ Cố nói sau trận bệnh của Ca Nhi thì mọi người đều gầy đi rất nhiều, Ca Nhi có gầy đi, nhưng lại thông minh cơ trí hơn, cái miệng nhỏ nhắn cũng trơn tru hơn, mà bên Bát Vương Phủ cũng có mấy tin tốt, một phong thư từ Bát Vương Phi, một phong thư từ Thế tử, còn có một phong thư của Thanh Nha.
Ngâm Hoan để hai phong thư kia sang một bên, đọc lá thư của Thanh Nha, sắc mặt cũng trầm xuống, nhìn thấy tin tức có giá trị do Đông Di Nương truyền tới, những người khác bị bệnh đều đã khỏe trở lại, trong Lục Phủ chỉ có Lục phu nhân là vẫn còn bệnh, bởi vì Tôn Thị phải chăm sóc con trai mình còn yếu ớt, do đó tạm thời nhà họ Lục do Nhị tỷ quản lý.
So với kiếp trước không giống nhau, tuy Tôn Thị không thể sinh con, nhưng Lục Phủ vẫn do nàng ấy trong coi, bây giờ đứa bé của nàng ấy lại yếu ớt nhiều bệnh, cho nên nàng ấy cũng không còn lòng dạ nào mà trông coi việc nhà, ngược lại đây là một cơ hội cho Nhị tỷ.
Bệnh của Lục phu nhân cũng thật kỳ quái. (dđlêquýđôn) Ngâm Hoan lẩm bẩm nói một mình: “Chẳng lẽ Tôn tỷ tỷ không phát hiện ra sao?”
Không phải Tôn Thị không phát hiện, mà khi phát hiện thì đã trễ rồi, vốn Lục Phu Nhân mắc chứng bệnh phong hàn, uống thuốc chẳng những không hết mà thân thể càng bị tổn hại hơn nữa, đại phu đến kiểm tra, bảo nàng ta phải điều dưỡng thật tốt, không thể để tinh thần mệt nhọc, cho nên chuyện quản gia đành phải tạm thời giao cho đệ muội.
Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng do chứng cứ không có, Tôn Thị cũng không thể nói được gì, bởi vì dịch phong hàn đến bất ngờ, cũng đã có người chết, trường hợp của Lục Phu Nhân chỉ có thể nói rằng thân thể không đủ khỏe để chống đỡ mà thôi.
Đối với chuyện vợ mình quản lý việc trong nhà, Lục Trong Nham rất ủng hộ, trong mắt hắn ta, trước sau gì thì cái nhà này cũng là của hắn ta, làm quen sớm một chút cũng tốt, Tôn Thị đưa mắt lạnh mà nhìn tình huống như vậy, chỉ muốn điều dưỡng con mình khỏe mạnh trước rồi nói tiếp.
Mà đang ở thời điểm xuân về hoa nở này, trong Lục Vương Phủ, Tô Khiêm Doanh nhìn người phụ nữ của hắn ta, tay đã giơ lên cao, nhưng lại không có hạ xuống, Kỳ Tố Như cười lạnh: “Sao vậy, đau lòng sao?”
“Kỳ Tố Như, ngươi là một người phụ nữ ác độc!” Tô Khiêm Doanh mắng lớn tiếng, nhưng Kỳ Tố Như cười càng lớn tiếng hơn: “Tô Khiêm Doanh à, Tô Khiêm Doanh, ngươi thật hồ đồ, ngươi có chứng cứ gì mà nói đứa nhỏ của Hứa Di Nương bị mất đi là do ta làm, ngươi đi hỏi tất cả mọi người chứng kiến lúc đó thử xem, thật sự ta không có đẩy nàng ấy.” Kỳ Tố Như cười đến chảy cả nước mắt, (d/đ/l/q/đ) trên gương mặt đầy vẻ khổ sở biểu hiện ra tất cả đau đớn trong lòng vì bị vu oan.
Tô Khiêm Doanh nhìn dáng vẻ của nàng ấy khóc, lòng cũng chợt bình tĩnh hơn một chút, hắn mới vừa trở lại phủ, vốn dĩ có chút chuyện bực bội trong lòng, lại nghe được chuyện Hứa Di Nương sảy thai, đi tới thăm nàng ấy, lại nghe nói là do bị Thế Tử Phi đẩy nàng ấy, vì vậy mới nổi giận đùng đùng đi tìm Thế Tử Phi để tính sổ: “Còn không phải mọi người ở đây đều nghe lời của ngươi sao? Nếu không thì làm sao nàng ấy lại bị té?”
“Không biết tại sao bị té thì nói là do ta đẩy sao?” Trong lòng của Kỳ Tố Như, sự thất vọng đối với người đàn ông này càng ngày càng nhiều, cho dù nàng ấy sinh được con trai thì như thế nào, cho dù có làm bất cứ chuyện gì thì người đàn ông này không thể nào dựa vào được, nếu Hứa Di Nương sinh ra đứa nhỏ, trái tim của hắn còn một chút nào lưu luyến ở chỗ này sao?!
“Dạo gần đây, Nhạn Nhi đã bị bệnh, ngươi có tới xem con lần nào chưa, trong lòng ngươi chỉ nhớ đến Hứa Di Nương cùng đứa nhỏ trong bụng nàng ta, rốt cuộc, ngươi có từng để mẹ con ta ở trong lòng không vậy?” Kỳ Tố Như mới vừa nói xong, Thước Nhi cũng chạy tới, trên gương mặt là vẻ nóng nảy: “Phu Nhân, không xong rồi, tiểu thiếu gia, ngài ấy….”
Kỳ Tố Như muốn đi ra ngoài nhưng bước chân lảo đảo, không thể đứng vững, Tô Khiêm Doanh đỡ lấy nàng ta, giọng nói của Kỳ Tố Như run rẩy hỏi: “Ngươi mới nói cái gì? Nhạn Nhi bị sao?”
“Tiểu Thiếu Gia, ngài ấy vừa mới uống sữa xong, ngủ chưa được bao lâu thì….Thì…” Thước Nhi không nói được thành lời Kỳ Tố Như đẩy Tô Khiêm Doanh ra, chạy về hướng phòng ở của đứa bé, Tô Khiêm Doanh cũng bước thật nhanh theo sau (d/đ/le/quy/đon). Trong phòng có một bà vú và hai nha hoàn đang quỳ, mà đứa nhỏ non nớt thì nằm yên lặng ở đó, sắc mặt đã xanh mét.
Kỳ Tố Như quỳ xuống trước nôi em bé, run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở trước lỗ mũi đứa bé, ngay lập tức nàng ta ôm đứa con bé nhỏ của mình vào lòng, muốn chạy ra ngoài, đụng vào trong ngực của Tô Khiêm Doanh đang đi vào.
“Tránh ra, ta muốn tìm thái y, ngươi mau tránh ra đi!” Kỳ Tố Như hung hăng hét to với hắn, Tô Khiêm Doanh ngăn nàng ấy lại, mặt đứa bé trong ngực nàng đã xanh mét, giống như là đã chết.
Tô Khiêm Doanh đưa tay sờ gương mặt đứa bé, đã lạnh ngắt rồi, mà Kỳ Tố Như lại cố sức đẩy hắn ra, lầm bầm trong miệng: “Nhạn Nhi đừng sợ, mẹ đưa con đi tìm thái y, đừng có sợ.”
“Tố Như, nàng bình tĩnh một chút đi, đưa con cho ta.” Mặc dù Tô Khiêm Doanh khiếp sợ, nhưng nhìn những hành động của nàng ấy như một người điên, cố gắng ngăn cản nàng ấy, đoạt lấy đứa bé từ trong ngực nàng, thấy hắn như vậy, Kỳ Tố Như càng giãy giụa mạnh hơn để thoát khỏi tay hắn, hai người giằng co, đứa bé từ trong ngực nàng ta văng ra ngoài, rơi xuống đất.
Kỳ Tố Như nhanh chóng ngồi xổm xuống, ẵm con mình lên. Trâm cài đầu và tóc cũng rối loạn theo: “Ngoan, đừng khóc nha, mẹ ở đây.” Kỳ Tố Như nhẹ giọng dỗ dành, chợt ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Doanh: “Ngươi thật tàn nhẫn, chẳng lẽ ngươi muốn con ta cùng chôn theo con của nàng ta sao?!”
Vốn hắn chỉ nghi ngờ, nhưng bây giờ, đứa nhỏ ngã trên mặt đất cũng không phát ra một tiếng kêu nào, không cần tìm thái y, Tô Khiêm Doanh cũng hiểu rõ đứa nhỏ này đã chết.
“Nàng tỉnh táo lại đi, Nhạn Nhi đã chết rồi!” Tô Khiêm Doanh nắm hai vai nàng ta, lay thật mạnh, dường như Kỳ Tố Như cũng không nghe thấy lời của hắn ta.
Ở phía ngoài phòng lại truyền tới tiếng gào thét, một nha hoàn vội vã chạy vào, vừa bước tới cửa đã nói: “Phu nhân, bà vú đã nhảy hồ tự sát rồi.”
Những chuyện như vậy liên tiếp xảy ra, Lục Vương Phủ cũng chấn động, trước tiên là chuyện di nương xảy thai, kế tiếp là đứa cháu đích tôn bị chết, sau đó là bà vú chăm sóc cho đứa cháu này cũng nhảy xuống hồ tự sát, sau khi cứu lên đã không còn hơi thở, cả người đầy nước, cho dù khám nghiệm tử thi cũng không khám ra được gì hết, mà nguyên nhân cái chết của đứa bé lại là bị trúng độc mà chết.
Kỳ Tố Như ngồi ngơ ngác trong phòng, không để cho bất kỳ ai mang đứa bé ở trong lòng mình đi đâu hết, thời gian chỉ trong nháy mắt thôi, (d.đ.l.q.đ) trước khi nàng ấy đi thì đứa nhỏ vẫn còn khỏe mạnh nằm ở trong nôi, sao bây giờ lại chết được.
Lục Vương Phi đau lòng vì mất đi cháu trai của mình, trên mặt cũng đầy khổ sở, nhưng không thể cứ tiếp tục ôm đứa bé như vậy, khuyên bảo: “Tố Như, đưa đứa nhỏ cho Khiêm Doanh đi, mang đến cho thái y kiểm tra kỹ lại.”
“Mẫu Phi, nhất định là có người muốn hại Nhạn Nhi, Nhạn nhi lại trúng độc, người nào độc ác như vậy chứ, có thể xuống tay với một đứa nhỏ như vậy, Mẫu Phi, người phải làm chủ cho Nhạn Nhi.” Kỳ Tố Như ôm đứa bé quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Lục Vương Phi, Lục Vương Phi nhìn thấy cảnh đó cũng đau lòng không dứt, vội vàng sai người đỡ nàng ấy dậy.
Kỳ Tố Như không phải bị điên, chỉ là nàng ấy khó có thể tiếp nhận nổi sự thật là con của mình đã chết, một tiếng gọi mẹ nó cũng chưa gọi được, mà cũng không thể tìm ra được tại sao con của nàng ấy chết, bà vú vì sợ tội đã tự sát, theo chứng cứ điều tra được, có thể là trong lúc bú sữa, bà vú đã động tay động chân, cho nên đứa bé mới bị trúng độc mà chết.
“Nhất định sẽ làm chủ cho Nhạn Nhi, trước hết, con hãy đưa đứa bé cho Khiêm Doanh, ngoan đi.” Kỳ Tố Như nước mắt như mưa, đưa con cho Tô Khiêm Doanh, lại không chịu buông tay, lại muốn ôm đứa bé vào lòng, hai nha hoàn sau lưng giữ nàng ấy lại, Kỳ Tố Như tê liệt ngã trên mặt đất, khóc đến nỗi suýt ngất đi.
Cho dù điều tra thế nào thì cũng không thể biết rõ nguyên nhân cái chết của bà vú, chỉ còn lại một chút dấu vết cho thấy nửa đêm hôm trước trong phòng bà vú có ánh đèn, sau đó thì không còn bất kỳ chứng cứ nào nữa.
Không biết ai lại muốn hại đứa nhỏ, chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, làm cho người ta không kịp chuẩn bị trước.
Kỳ Tố Như ngã bệnh, cả ngày chỉ nằm trên giường, (d/đ/l/q/đ) cho đến lúc đứa bé được chôn cất thì nàng ấy cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật là con mình bị hại chết, cũng không có chứng cứ, mà nguyên nhân của việc hạ độc, cho dù theo dõi căn phòng của bà vú cũng không thu được kết quả gì.
“Phu nhân, có tin.” Thước Nhi đi vào, gần đây bởi vì cảm xúc của Thế Tử Phi thay đổi thất thường, người dám hầu hạ nàng ta cũng chỉ có một mình Thước Nhi, toàn bộ nha hoàn đều sợ hãi, chỉ dám ở phòng ngoài, cho dù là nha hoàn cận thân, cũng đã có hai người bị thương.
Kỳ Tố Như ngơ ngác nhìn chiếc nôi, thật lâu mới đưa mắt nhìn về phía Thước Nhi: “Tin gì?”
“Tin ở bên kia.” Thước Nhi nhỏ giọng nhắc nhở, Kỳ Tố Như cố gắng bình tĩnh, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy lá thư, lá thư viết đầy hai trang giấy, Kỳ Tố Như nắm chặt trang thư trong lòng bàn tay, hai tay không ngừng xé lá thư thành những mảnh vụn, đập mạnh trên giường làm cho những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên mặt đất: “Ta không tin, ta không tin!”
Thước Nhi vội vàng nhặt hết những mảnh giấy vụn có thể nhặt được, bỏ vào chậu than đốt sạch, Kỳ Tố Như hai mắt đỏ ửng, suy nghĩ trong chốc lát rồi bật khóc.
Hắn ta lại muốn nàng dùng sự đau lòng vì cái chết của đứa bé, ép Tô Khiêm Doanh phải đem chuyện Đàm Hồ giao lại cho phụ thân của nàng, hắn ta còn nói nếu đứa bé không chết, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm, một khi Lục Vương Phủ biết đứa bé không phải của Thế Tử, danh dự của nàng ấy sẽ bị hủy hoại. Tại sao hắn ta lại có thể nhẫn tâm độc ác như vậy? (dđlêquýđôn) Không bàn bạc trước với nàng một tiếng, đã cho người hạ độc đứa bé rồi.
“Tiểu thư.” Thước Nhi gọi thử nàng ấy một tiếng, Kỳ Tố Như ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra tia ác độc: “Thế tử sao rồi?”
“Buổi sáng, sau khi rời khỏi đây thì Thế Tử đã đi thăm Hứa Di Nương, nói là lát nữa sẽ quay lại.”
Kỳ Tố Như hừ lạnh, cháu đích tôn của Lục Vương Phủ đã chết, vậy mà hắn ta còn có thể đi an ủi con tiện nhân kia: “Đi nói là ta đã ngất xỉu, gọi hắn quay về nhanh.”
Ngay lập tức, Kỳ Tố Như nằm xuống, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới nội dung trong thư.
Bên kia Hứa Tình U chỉ có thể đưa mắt nhìn Thế Tử rời đi, uất nghẹn trong lòng đè nén thể nào cũng không thể nuốt trôi được, nàng ta muốn ngồi dậy, nha hoàn một bên vội vàng lấy nệm lót sau lưng nàng ta: “Ma ma, chuyện kia tra tới đâu rồi?”
“Tiểu thư, chuyện người bị đẩy, Vương Phi cũng không nói gì, hôm nay tiểu thiếu gia đi rồi, trong phủ đều vội vàng bận rộn, chuyện kia, cũng …….”
“Cũng không có ai nói ra phải không?” Trong lòng Hứa Tình U càng uất ức, cũng đều là cháu của Vương Phi, tại sao đứa bé trong bụng nàng ta lại không được ai quan tâm, cũng bởi vì nàng ta là một tiểu thiếp sao, nhưng đứa bé là vô tội, cho dù hôm này cháu đích tôn của Vương Phi chết, nhưng đứa nhỏ của nàng ta cũng không còn.
“Tiểu thư, người cố gắng bớt u buồn, trong lòng Thế Tử có người, sớm muộn gì cũng có thể mang thai một lần nữa.” Ma ma ở một bên an ủi, Hứa Tình U cũng không biết ‘sớm muộn’ là tới khi nào, có một ngày nàng ta cũng già đi, người mới lại tiến vào phủ, Thế Tử sẽ còn thích nàng ta nữa hay không …..
Đợi đến lúc bên ngoài biết những chuyện xảy ra ở Lục Vương Phủ thì đã qua mười ngày, người nào có lá gan lớn như vậy, có thể hại người ở Lục Vương Phủ. (d.đ.lê.quý.đôn) Đa số mọi người đoán dây là chuyện tình bên trong của Lục Vương Phủ, người bên ngoài ai lại đi muốn tính mạng của một đứa bé còn nhỏ như vậy.
Mà bởi vì áy náy đối với Kỳ Tố Như, rốt cuộc Tô Khiêm Doanh đã sử dụng chức quyền trong tay mình giao chuyện Đàm Hồ cho Kỳ lão gia đi làm. Chuyện cháu đích tôn của Lục Vương Phủ bị hại vẫn làm kinh động đến Thái Hậu, trong Vương Phủ bảo vệ đề phòng chặt chẽ, tại sao lại để một bà vú có thể xuống tay với một đứa bé, sau đó lại tự sát hủy diệt chứng cứ, nhưng lúc điều tra lại không ra, cho dù hôm nay có điều tra lại, chắc chắn cũng không kiếm ra được gì rồi.
Tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc cũng thay đổi, đi ngủ trước, có vấn đề gì thì ngày mai Lương Tử lại đổi nữa ~