Cố Ngâm Liên dẫn theo muội muội Cố Ngâm Hương cầm lấy một đĩa nhỏ thức ăn cho cá, nhìn thấy bọn người Ngâm Hoan đi đến bèn đem một đĩa thức ăn khác cho Ngâm Hoan, có lẽ vì màn khen ngợi trong thính đường khiến mắt nàng đầy ý cười khi nhìn nàng, "Hôm nay là đại thọ lão phu nhân nên trong hồ nước thả không ít cá chép."
Ngâm Hoan nhìn gạo nếp làm cá nhỏ thức ăn trong mâm, đây là thứ mà người bình thường còn không có ăn mà đến nơi này, lại thành chút thức ăn cho cá.
Ngâm Phỉ cầm một nắm ném vào trong ao, một đám cá chép bơi đi đến tụ tập tại một chỗ trên cướp đoạt thức ăn trên mặt nước, Ngâm Phỉ ở một bên vỗ tay cười, Ngâm Hoan thì đứng một bên cẩn thận trụ vững nàng.
"Ngâm Sương, tỷ làm sao vậy?" Cố Ngâm Nguyệt chứng kiến nàng thất thần, đem trà ngon mới pha đưa đến trước mặt nàng, "Tỷ suy nghĩ chuyện gì mà mất hồn vậy?"
"Không có đâu, ta chỉ nhìn nọ Thất muội đang chơi bên kia." Ngâm Sương hoàn hồn, ôn nhu cười, trong đình này còn có cháu gái của Nhị lão gia Cố gia, nghe nàng nói như vậy tất cả đều nhìn sang, Bành Sở Thu cũng nhìn sang khiến nàng lần đầu tiên nhỡ rõ một nữ nhi của Cố gia.
"Tỷ tỷ, nếu không chúng ta cũng qua đó chơi một chút?" Phạm Hạnh Nhiễm thấy các nàng chơi vui vẻ như vậy trong long có chút không yên, lôi kéo tay tỷ tỷ mình là Phạm Hạnh Yên làm nũng nói, Phạm Hạnh Yên yêu thương nhéo cái mũi nhỏ của nàng một cái, "Ngươi không phải là sợ phơi nắng sao, hôm nay trời rất nắng đó."
"Nếu không chúng ta cũng qua chơi một chút đi, tí nữa bọn Đại ca tới nữa." Cố Ngâm Nguyệt cầm lấy khăn che miệng khẽ cười, Bành Sở Thu gật gật đầu, coi như là đồng ý.
Trên mặt Cố Ngâm Sương hiện lên tia ảo não, nàng là cực không thích ra ngoài lúc trời nắng như thế này, ở trong đình này nàng còn thấy nóng nực. Nhưng mắt thấy bọn Bành Sở Thu đều đứng dậy, chỉ có thể tươi cười mà đi theo qua bên kia chơi, rất nhanh có một đám tầng tầng lớp lớp người tụ tập chơi xung quanh ao kia.
Ngâm Hoan thường phải kéo Cố Ngâm Phỉ về phía sau để tránh nàng ham vui mà rơi xuống nước, cho dù nàng hôm nay tại lễ chúc thọ của Cố lão phu nhân có chút ít tiếng tăm nhưng nàng tự biết thân phận của mình, Bành Sở Thu là thân phận gì, là đại tiểu thư con vợ cả của Bành quốc công phủ, mà Cố Ngâm Nguyệt cũng là cháu gái ruột của Cố lão phu nhân, Ngâm Hoan kiên quyết không chủ động tiếp xúc với các nàng.
Cuối cùng nàng dẫn Ngâm Phỉ lui ra sau rồi cầm một đĩa thức ăn khác đi sang hòn non bộ bên kia, cẩn thận dặn dò Ngâm Phỉ, "Đường này trơn vô cùng, muội đi cẩn thận chút."
Đứng phía dưới bóng cây, Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn sang hành lang bên kia, rốt cục cũng thấy được bóng dáng Cố Ngâm Phương, khóe miệng giương cao xẹt một tia vui vẻ.
Kiếp trước cũng tại bờ ao này, nàng đứng đây lén khóc vì cái vòng tay giả nhưng Cố Ngâm Phương lại mang theo một đám tỷ muội đi đến cười nhạo nàng, trong lúc tranh chấp nàng lỡ tay đẩy Ngâm Hoạ ngã vào ao.
Lúc ấy nàng còn nhỏ, không có bao nhiêu sức làm sao có thể đẩy Ngâm Hoạ rơi xuống nước chứ. Ngâm Hoan nhìn các nàng đến gần, trên mặt Cố Ngâm Phương cũng không vui vẻ gì.
Hôm nay danh tiếng toàn bộ danh tiếng dành cho Thất muội hết, không chỉ có tỷ tỷ lúng túng liền ngay cả hạt châu của mình cũng bị Bành gia đại tiểu thư chiếm trước cơ hội, không thấy được trò hay, tỷ tỷ còn bị mẫu thân nói vài câu.
"Đây không phải là Thất muội sao, sao lại có hứng thú cho cá ăn vậy, cũng đúng, hôm nay ngươi được lão phu nhân khen cho nên không cần phải trốn ở một bên khóc a." Cố Ngâm Phương âm thanh không lớn không nhỏ vừa vặn là làm cho bọn người Cố Ngâm Nguyệt đang đứng một bên nghe thấy được.
Ngâm Hoan đến gần một bước, sau lưng nhìn sang chính là rất gần bờ ao, không biết nàng nói cái gì khiến Cố Ngâm Phương thần sắc đột nhiên đại biến, thậm chí xô đẩy Ngâm Hoan một chút, "Ngươi không cần phải quá đắc ý!"
"Lục tỷ, ngươi..." Ngâm Hoan trên mặt xẹt cái ủy khuất, thân thể lảo đảo lui về sau một cái ngã xuống đất.
Cố Ngâm Phương nhìn ngã xuống, sững sờ một chút, rõ ràng mình không dùng nhiều sức, nàng nhất định là cố ý ngã xuống!
"Thất tỷ tỷ, Lục tỷ, tỷ nói chuyện là được rồi sao còn dùng tay chân nữa." Thân thể nho nhỏ Ngâm Phỉ chạy tới rất nhanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tức giận, trợn to mắt trừng Cố Ngâm Phương, "Lục tỷ tỷ ăn hiếp người khác!"
Hài tử chính là như vậy, ngươi đối nàng tốt thì nàng sẽ thành tâm thành ý tốt với ngươi thậm chí sẽ sùng bái mù quáng ngươi, Ngâm Phỉ xoay người nâng Ngâm Hoan đứng lên, hiện trạng quái dị có chút khiến người khác phải cười .
"Nàng rõ ràng là cố ý ngã xuống!" Cố Ngâm Phương tức đến đỏ mặt, hiện tại mọi người đang nhìn các nàng với đủ thái độ trách cứ có, xem kịch vui các loại đều có, Cố Ngâm Phương chưa từng chịu qua uất ức này, cúi đầu nói với Ngâm Hoan, "Ngươi diễn đủ chưa, còn chưa chịu dậy hả."
Cố Ngâm Phương la lên một tiếng, ánh mắt của mọi người đều có chút biến hóa, tiểu thư thứ xuất của Tam phòng Cố gia thật là uy phong a, Phạm Hạnh Yên đi ra khỏi đám người, giúp nâng Ngâm Hoan một tay, ôn nhu nói, "Ngươi không sao chớ?"
Ngâm Hoan lắc lắc đầu, một tay che lấy khuỷ tay, vừa rồi té có chút nặng, cả khuỷu tay va vào đá xanh đến bây giờ còn đau nhức khó chịu.
"Ối, Thất muội ngươi chảy máu!" Cố Ngâm Họa đứng sau lưng Cố Ngâm Phương đột nhiên hô to một tiếng, bàn tay Ngâm Hoan bị trầy khẽ chảy máu.
Cố Ngâm Nguyệt vội vàng gọi nha hoàn, mang nước rửa cùng vải sạch đến "Nào chúng ta qua đình kia ngồi để xử lí vết thương, nếu không sẽ để lại sẹo mất."
"Mọi người đừng vì muội mà mất hứng chơi đùa, Tam tỷ, phiền tỷ thay muội phân phó người tìm Nhĩ Đông, vết thương này nhỏ, ta tự mình xử lý một chút liền không sao, các tỷ muội cứ tiếp tục chơi đi." Ngâm Hoan thấy các nàng muốn đi theo, gấp rút nói lời từ chối.
"Như vậy đi, ta đi cùng muội, Ngâm Sương, muội thay ta dẫn bọn Sở Thu các nàng đi bộ ngắm cảnh nha , ta đi giúp Ngâm Hoan bôi thuốc."
Cố Ngâm Nguyệt dừng một chút lập tức nói ra, Cố Ngâm Sương gật gật đầu, có thể đi cùng Bành Sở Thu đối với Cố Ngâm Sương mà nói chính là không thể tốt hơn, có cơ hội cùng nàng tiếp xúc để tăng tiến tình cảm làm sao có thể bỏ qua được .
"Ta cùng đi với tỷ, khỏi sợ nắng nóng." Phạm Hạnh Yên không có buông tay đỡ Ngâm Hoan, Cố Ngâm Nguyệt gật gật đầu, "Cũng được, vậy chút nữa ta với muội cùng trở về."
Ngồi ở trong đình Cố Ngâm Sương nghe được tiếng cười, quay đầu nhìn thoáng qua thấy Ngâm Hoan cúi thấp đầu đang cùng Ngâm Phỉ đang nói gì đó, chỉ thấy Ngâm Phỉ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trông cực kì vui vẻ.
Trong long nàng xuất hiện tia khác thường, nàng cảm thấy Ngâm Hoan hôm nay cùng với trước bất đồng nhất là thời điểm hôm nay chúc thọ cho lão phu nhân, vẻ mặt trầm ổn kia khiến nàng thật nghi ngờ. Hiện tại nàng phải xem xét thật kĩ cái người mà từ trước giờ nàng không them để mắt tới.
Cố Ngâm Phương nhìn tỷ tỷ nhanh chóng dẫn bọn người Bành Sở Thu rời đi, một chút cũng không có ý tứ muốn giải vây cho nàng, gấp đến mức giậm chân, Cố Ngâm Họa sau lưng nhìn các nàng đều rời đi, "Không bằng chúng ta cũng qua đó nhìn một chút đi."
Cố Ngâm Phương quay đầu lại lườm nàng một cái, "Ta lại không biết mắt ngươi tinh tường như vậy, một chút vết thương nhỏ mà cũng có thế nhìn ra."
Cố Ngâm Họa chê cười, "Làm sao được, muội vốn dĩ thấy sắc mặt Ngũ tỷ có chút trắng nên mới để ý thấy”.
Cố Ngâm Phương nhìn về hướng phía đình nhỏ bên kia, ánh mắt rơi vào bóng lưng của Ngâm Hoan, cho dù có mẫu thân làm chỗ dựa thì sao, cũng không phải ruột thịt, con gái của một nha hoàn thấp kém mà dám kiêu ngạo như vậy sao.
Ngâm Hoan vốn tại bên tai nàng nói một câu, lão phu nhân chính là khen ta, như thế nào, Lục tỷ tỷ có hâm mộ không?
Cố Ngâm Họa cố ý chỉ rõ vết thương của Ngâm Hoan, nàng vốn rõ miệng vết thương trên tay Ngâm Hoan rất nhỏ, chỉ là trầy một chút da, mà khuỷu tay cũng chỉ là sưng lên một chút, bôi qua nước thuốc là đỡ rất nhiều rồi.
"Thất tỷ, ngươi có đau hay không?" Ngâm Phỉ nằm ở đó một chút cũng không dám cựa quậy, chỉ là mở to mắt nhìn, ngay cả Cố Ngâm Nguyệt cũng nở nụ cười, "Thập muội, Thất tỷ của muội có đau không thì ta không chắc nhưng ta chắc là muội rất đau a."
Ngâm Phỉ đỏ mặt thẹn thùng, ấp úng nói, "Vậy nếu là muội đau thì Thất tỷ là không phải có thể đau ít một chút sao."
Cố Ngâm Nguyệt nhìn nàng vẻ mặt nghiêm túc, tay dừng một chút, lập tức nụ cười trên mặt chân thành rất nhiều, "Muội ngoan ngoãn như vậy, Thất tỷ muội rất nhanh sẽ không đau."...
Sauk hi xử lí đơn giản, phòng trước đã bày tiệc xong, Ngâm Hoan mang theo Ngâm Phỉ tiến đến, các nàng là tiểu bối cho nên được phân ngồi hơi xa so với chủ bàn, cũng là tự tại, trước mặt mọi người Cố Ngâm Phương chính là không dám gây chuyện, yên lặng ngồi ăn cơm trưa, buổi chiều chính là đi nghe kịch.
Trải qua tiếp xúc từ trưa tới giờ, Cố Ngâm Sương cùng Bành Sở Thu cũng nói nhiều hơn, hai người đều là tiểu thư khuê các, giơ tay nhấc chân đều cực kì hấp dẫn người, nha hoàn dẫn các tiểu thư đến lầu hai xem kịch.
Sau khi thỉnh an Cố lão phu nhân, một đám người được an bài trong phòng lớn, vị trí gần cửa sổ cũng sắp xếp không ít bàn ghế, vị trí này có tầm mắt đối diện sân khấu, tiếng chiêng trống mở màn vang lên.
"Nhị tỷ, chúng ta tìm người thật dễ a." Tiếng của một nam đồng vang lên, cửa xuất hiện một bóng dáng, Bành Tùng An nghịch ngợm thăm dò xuất hiện, sau lưng còn đi theo nhiều người khác.
"Đại ca, tại sao các huynh cũng tới." Cố Ngâm Nguyệt thấy bọn Cố Dật Tín, liền hỏi "Các huynh cũng đi nghe kịch hả?"
"Nghe kịch có gì vui đâu, toàn là hát y y nha nha." Cố Dật Dạ năm tuổi không cho là đúng nói, thấy Ngâm Phỉ núp ở trong ngực Ngâm Hoan, đột nhiên cao giọng nói, "Ê, nha đầu kia, lúc này ta bắt được ngươi rồi, xem ta dám tháo hai bím tóc của ngươi không."
Ngâm Phỉ bị hoảng trốn thẳng trong ngực Ngâm Hoan, trong miệng hô không muốn không muốn, Cố Ngâm Nguyệt nhéo một bên tai Cố Dật Dạ, "Nha đầu cái gì, là thập muội muội, ngươi lại ăn hiếp muội ấy phải không, xem ta đi nói với mẫu thân hay không!"
"Tỷ a, đệ biết rõ đệ sai rồi, đệ chỉ là thấy ghẹo nàng thật vui thôi chứ không có ăn hiếp muội ấy mà." Cố Dật Dạ gấp rút trốn tránh sau lưng Cố Dật Tín, tỷ tỷ phát uy, thật là dọa người.
Cố Ngâm Phỉ từ Ngâm Hoan trong ngực ló ra một cái đầu nhỏ, hài tử ba tuổi phấn điêu ngọc trác rất đáng yêu, nếu không phải toàn bộ tâm tư của La di nương đặt tại lần mang thai này, Ngâm Phỉ cũng sẽ không liên tục đi theo sau lưng Ngâm Hoan, Ngâm Hoan cười nắm tay nàng, "Không có việc gì, đệ ấy đang cùng muội nói giỡn thôi."
Cố Dật Dạ thật đúng là rất muốn xoa bóp khuôn mặt thịt đô đô đang tươi cười của Ngâm Phỉ, nhưng bắt gặp ánh mắt của đại tỷ liền giả bộ nghe lời đứng một bên của Đại ca, không dám trái ý Cố Ngâm Nguyệt.
Trước cửa xuất hiện bóng người Bành Sở Thu hô một tiếng "Đại ca", Cố Ngâm Sương theo tầm mắt nàng nhìn sang, ánh mắt liền bị thu hút.
Không biết nhìn được bao lâu, Cố Ngâm Sương đột nhiên đỏ mặt thu hồi tầm mắt, cúi đầu vò cái khăn tay, lần đầu tiên luống cuống như vậy.
Ngoại trừ Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Phương, không có ai chú ý tới gương mặt đột nhiên đỏ ửng cùng động tác khẩn trương của nàng, Bành Mậu Lâm, con trai trưởng của Bành gia, bất quá mới chừng mười tuổi, cũng đã hấp dẫn một đám cô nương
So với Cố Dật Tín trầm ổn đẹp trai, Bành Mậu Lâm chính là một cơ gió xuân, ôn ôn nhu nhu, chỉ với ánh mắt cũng có thể làm người ta say mê, nhìn ai cũng làm cho người khác cảm thấy chuyên chú, không chỉ là Cố Ngâm Sương, ngay cả Cố Ngâm Nguyệt cũng có chút thẹn thùng. ( Bạn còn nhỏ mà đã phóng điện tùm lum ( =_= )
Đối với Cố Ngâm Sương mà nói, Bành Mậu Lâm là sinh mạng của nàng, hắn là người đầu tiên khiến tim nàng đập nhanh như vậy, hắn đối với nàng là duy nhất nhưng hắn đối với rất nhiều người khác mà nói đều là đối tượng mang lại cảm giác như vậy.
Ngâm Hoan quay đầu nhìn sân khấu , con hát trang điểm thật đậm uyển chuyển vừa hát bài Bát tiên quá hải vừa vung tay áo, tay áo thật dài vung vẩy trong không khí, một bên cửa sổ còn nghe thấy tiếng cười của Cố lão phu nhân truyền sang.
Có một ngày nàng sẽ đứng ở một nơi khiến nàng không xấu hổ khi sống lại, nhưng để đến ngày đó thì nàng cũng sẽ không ngồi yên mà chờ người khác dẫm dạp dưới chân...