Ngày hôm sau, thánh chỉ được ban xuống, Ngâm Hoan phải theo Tô Khiêm Mặc vào cung để tạ ơn, lúc quay trở về thì đã là xế chiều, sau đó đến chỗ Bát Vương Phi để bà ta biết mình đã về, rồi trở về viện Cẩm Tông, Thanh Nha đã đưa cho nàng vài tấm thiệp mời.
Ngoài trừ thiệp mời của Trình Bích Nhi ở Tưởng gia, còn có những thiệp mời của những phu nhân nhà khác đưa tới, chỉ là Ngâm Hoan không có quen ai trong đó cả.
Quả thật là khi người gặp chuyện tốt, thì những người kia cũng sẽ đến để tham gia náo nhiệt, là Bình Vương nha, trong mấy đời cũng chưa từng thấy những đứa con khác trong các Vương Phủ được phong vương, cùng lúc Ngâm Hoan lại mang thai, cho dù là con trai hay con gái thì cũng đều cao quý vô cùng, có gia gia và nãi nãi là Vương Gia và Vương Phi, phụ vương và mẫu phi cũng là Vương Gia và Vương Phi, khi ra đời là tiểu Thế Tử, tiểu Quận Chúa thì không nói, còn có bên nhà ngoại bao gồm hai nhà Cố - Mộc, ngay cả những người trong hoàng cung cũng không có được quan hệ như vậy.
Dĩ nhiên những người khác lại càng hy vọng cái thai của Ngâm Hoan là con trai, cưới một nàng dâu tôn quý như vậy về nhà sẽ phải cung phụng rất cực khổ, nhưng nếu gả con gái mình vào đó thì lại là chuyện khác, nếu sau đó sinh được con trai, con gái thì cả nhà cũng được nhờ phú quý rồi.
"Tiểu thư, đây chỉ mới là ngày đầu tiên thôi, thêm mấy ngày nữa, người tới càng nhiều hơn.” Điều Ngâm Hoan lo lắng nhất chính là cái này, thân phận của những người đưa thiệp mời đến đây cũng không phải thấp, nếu từ chối từ ngoài cửa thì có vẻ Bình Vương Phi là nàng đây cũng quá làm cao đi, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu bối, còn nếu ai đến cũng tiếp đón thì nàng sẽ mệt mỏi vô cùng.
Đến tối khi Tô Khiêm Mạc trở về đã chỉ cho nàng một cách, nàng có thể giả bệnh nằm trên giường, mà việc này cũng dễ nói với mẫu phi bên kia, (d.đ.l.q.đ) cứ lấy lý do vì phải đi từ Dương Quan về đây cho nên trong người không được khỏe, không thoải mái, đợi khỏe hơn một chút thì gặp khách cũng không muộn, dù sao thì đứa nhỏ vẫn là quan trọng nhất.
“Đây không phải là đang lừa gạt mẫu phi sao?” Ngâm Hoan đánh hắn một cái, ra chủ ý cùi bắp gì đây chứ, nếu như vậy, không chừng Bát Vương Phi còn nghĩ nàng nhiều bệnh.
“Làm sao lại tính là lừa gạt, vốn dĩ lần này lên đường, thân thể của nàng cũng không thoải mái, lại thêm nhiều người như vậy cứ đi vô đi ra, nếu hù dọa bảo bối thì phải làm sao? Không phải Tưởng Nhị phu nhân sẽ tới đây vào ngày mai à? Nàng cứ nói với nàng ta, để nàng ta truyền tới tai những người thích gây khó dễ cho nàng, chuyện này cũng không thể coi là cố ý.” Tô Khiêm Mặc nói năng hùng hồn, cần gì phải để ý nhiều đến việc người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần biết làm sao để bản thân mình thoải mái, cái đó mới là điểm quan trọng cần phải làm.
Tô Khiêm Mặc cũng kéo tay nàng, chỉ có chút thời gian này vào buổi tối, vừa đến giờ thì Điền ma ma chắc chắn sẽ xuất hiện, lúc đó thì hắn phải đi tới phòng bên cạnh để ngủ. Từ lúc Ngâm Hoan mang thai được bốn tháng đến bây giờ thì ngực đã bắt đầu căng lên, khi Tô Khiêm Mặc ôm nàng, từ góc độ này nhìn xuống, dưới cổ áo hơi mở ra của Ngâm Hoan có thể thấy được rất đầy đặn, chỉ trong nháy mắt hắn đã có phản ứng, còn mấy tháng không thể đụng vào nàng, thêm vào mấy tháng đi trên đường trở về, nhất thời Tô Khiêm Mặc cảm thấy ấm ức.
“Ngâm Hoan.” Giọng nói của Tô Khiêm Mặc trở nên trầm thấp hơn, Ngâm Hoan ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt kia của hắn, liền hiểu được là chuyện gì, khẽ đẩy hắn ra, nói: “Điền ma ma sẽ tới liền bây giờ đó.”
“Vẫn còn sớm mà, nàng cứ nói đi, ta chỉ ôm nàng, sờ sờ một chút thôi.” Trong giọng nói của Tô Khiêm Mặc vẫn còn chút uất ức, ngay lập tức mặt của Ngâm Hoan đã đỏ ửng, cũng đã lên đèn từ lâu rồi, đám nha hoàn đều đang đứng ở bên ngoài đó.
“Nói bậy bạ gì vậy?” Ngâm Hoan nhỏ tiếng quát hắn, cảm thấy thứ đang chống đỡ dưới hông của mình, mặt càng đỏ hơn nữa.
“Vậy nàng giúp ta đi.” Tô Khiêm Mặc đưa tay kéo xuống màn che, ôm Ngâm Hoan vào trong phòng, vừa kéo chăn, lại nhanh chóng cởi quần, sau đó kéo tay của Ngâm Hoan đặt lên vật đang căng trướng của mình ở phía dưới, nói như năn nỉ: “Nàng giúp ta đi.”
“Chuyện này... Làm sao giúp?” Ngâm Hoan cũng cảm thấy cổ họng mình khô khốc, trong tay nàng đang nắm vật nóng kia, khi nàng vừa chạm vào thì hình như nó càng đứng thẳng, giọng nói của nàng hơi run rẩy, tỏ vẻ không biết làm sao. Từ cuối giường, Tô Khiêm Mặc lấy ra một miếng vải gấm, cầm trong tay, cái tay còn lại nắm tay của Ngâm Hoan, để cho nàng bao lấy nó, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
“Làm như vậy.” Giọng nói của Tô Khiêm Mặc đã nặng nề hơn vài phần, Ngâm Hoan làm theo lời hắn nói, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, động tác hơi trúc trắc nhưng Tô Khiêm Mặc híp mắt lại, nhìn qua rất hưởng thụ.
Giống như được khích lệ, Ngâm Hoan nhớ lại mấy hình vẽ trong sách mà ma ma đã cho nàng xem trước kia, ma ma có nói qua, (d/đ/l/q/đ) một cô gái bên ngoài thì phải tỏ vẻ hiền huệ, nhưng đây là chuyện phòng the, có lúc phải chủ động một chút, có kỹ thuật một chút thì mới giữ nổi người đàn ông của mình, nếu chỉ biết nằm đó thì người đàn ông sẽ nhàm chán, không còn hăng hái nữa.
Bất chợt, Tô Khiêm Mặc trợn to hai mắt, một tay của Ngâm Hoan chuyển động lên, một tay lại thăm dò xuống xưới, rơi vào trên hai trái cầu nhỏ, thấy được phản ứng mãnh liệt như thế của hắn, Ngâm Hoan càng tự tin là mình đã làm đúng, chỉ là một lát sau, nàng lại cảm thấy tay mình thật mỏi.
Tốc độ của Ngâm Hoan chậm, cho nên Tô Khiêm Mặc liền đưa tay xuống dưới để hướng dẫn nàng, phải qua một lúc sau mới buông vũ khí đầu hàng, Ngâm Hoan cảm thấy cái kia trong tay mình phun ra từng đợt nóng hổi, lấy vải gấm từ tay Tô Khiêm Mặc bao phủ lại, trên giường tỏa ra một mùi hương mị hoặc bao trùm trong không khí.
Tô Khiêm Mặc cúi đầu hôn từng cái, từng cái lên tai nàng, rồi miệng nàng, ở bên ngoài Nhĩ Đông cũng lên tiếng: “Tiểu thư, Điền ma ma đang tới.”
Tô Khiêm Mặc mặc quần áo lại chỉnh tề, kéo màn trướng ra, treo lên, để cho Ngâm Hoan nằm lên giường, tự mình cầm vải gấm lên, đi ra ngoài sau khi căn dặn Nhĩ Đông bưng nước vào cho Ngâm Hoan rửa tay.
Ngâm Hoan vẫn còn đỏ mặt, suy nghĩ cũng biết lần này Tô Khiêm Mặc đã nếm được đồ ngon rồi, chắc chắn sẽ tính toán trong trong lòng, có khi lần sau còn muốn nữa. Nhĩ Đông ngửi được mùi hương kỳ lạ thoang thoảng, trong lòng cũng hơi thấp thỏm, nhưng bên ngoài lại không nghe được tiếng của tiểu thư, nhìn thấy mặt của Ngâm Hoan hơi đỏ, vắt khăn lông thật khô lau tay cho nàng, trong lòng cũng rất vui mừng cho tiểu thư.
Cho dù là thân thể tiểu thư đã nặng nề, nhưng cô gia cũng chưa từng đến phòng ở của hai di nương kia, càng thêm chăm sóc lo lắng cho tiểu thư.
“Dùng một chút nước mật hoa đi.” Nhĩ Đông đi ra ngoài, khi quay vào thì trong tay đã bưng một cái chén, lấy một chút mật hoa ở trong hộp đào từ người bên cạnh, bỏ vào trong chén nước hòa tan ra, một mùi hương thơm ngát lan tỏa ra ngoài, Nhĩ Đông cầm lấy một cành liễu ngắn, nhúng vào trong chén cho dính nước, miệng thì nhắc nhở: “Tiểu thư, người chịu đựng một chút nha.”
Chờ cho Ngâm Hoan che mũi lại, Nhĩ Đông đã rẩy cành liễu dính nước mật hoa lên trên giường nệm mấy lần, che mất mùi hương đó.
Lúc Điền ma ma đi vào chỉ ngửi được mùi hoa thoang thoảng trong không khí.
Ngày hôm sau, khi Trình Bích Nhi tới đây thì Ngâm Hoan tựa người vào bên cửa sổ, lộ ra một dáng vẻ mệt mỏi. Cuối năm ngoái, Trình Bích Nhi sinh được một đứa con gái, đây là trưởng nữ đầu tiên của Tưởng gia, Tương Công rất vui mừng, ở Tưởng gia, sinh ra con trai còn chưa chắc được phong quang như là sinh ra con gái đâu, Trình Bích Nhi nghỉ ngơi nửa năm, bây giờ mới có thời gian rãnh rỗi đi ra ngoài một chút.
“Ngươi cũng đừng nằm mãi như thế, nếu rảnh rỗi thì vận động đi lại nhiều hơn một chút, chắc chắn ma ma đã nói với ngươi rồi mà.” Những lời không may mắn thì không thể nói ra miệng, nghe đề nghị của Trình Bích Nhi, Ngâm Hoan gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nếu cứ nằm như vậy thì đến lúc sinh con sẽ nếm được mùi đau khổ, mà đây lại là thai đầu tiên.
“Ta hiểu được, cái người này hôm nay tới đây, ta còn có chuyện phải nhờ ngươi đó.” Ngâm Hoan kể cho nàng ta nghe về chuyên giả vờ không được khỏe, trong một lúc, trên mặt của Trình Bích Nhi để lộ ra vẻ ‘mọi thứ đã sáng tỏ’: “Lúc trước khi ta mới mang thai cũng có người đưa thiệp tới, chắc chắn của ngươi cũng nhận được không ít rồi, đâu biết làm thế nào, ta cũng không biết nhiều lắm, có gì thì mẫu thân sẽ nói với ta những người đó là người nhà ai, người nào không từ chối được, bị bệnh thì mọi thứ đều giải quyết xong xuôi, tránh được cũng tốt.”
Ngâm Hoan gật đầu, ý của nàng ta và nàng cũng giống nhau, Trình Bích Nhi gặp nàng thì mới có thể nói một chút về những việc mà bình thường nàng ta không nói. Mặc dù nhìn bề ngoài Tưởng gia giống như rất hòa thuận, nhưng cũng không có người nào để nàng ta có thể thổ lộ cảm xúc chân thật của mình, bất cứ chuyện gì thì cũng phải làm một cách tốt nhất, lúc trước Trình Bích Nhi thoải mái đã quen, đến khi vào Tưởng phủ, phải trải qua nhiều năm như vậy mới hoàn toàn thích ứng với chuyện này.
“Nếu không như vậy, ngươi cho rằng ban đầu làm sao Tưởng tỷ tỷ có thể rèn luyện ra được bản lãnh như vậy?” Cách thức đối đãi người của Tưởng Như Nhân như vậy, hết lần này đến lần khác từ từ tích tụ mà thành, vì mình là thu hút hết sự chú ý của mọi người, còn không phải là từ trong hoàn cảnh kia của Tưởng gia mà luyện thành hay sao?
“Nếu con gái của ta giống như ta thì làm sao bây giờ?” Trình Bích Nhi chợt cảm thấy phiền não, Ngâm Hoan nhịn không được bật cười ra tiếng: “Ta thấy ngươi cũng rãnh rỗi quá đi, buồn chuyện gì không buồn, lại đi phiền não chuyện này.”
“Nhưng ta nói có sai đâu chứ.” Trình Bích Nhi nghiêm túc phân tích cho Ngâm Hoan nghe một chút, Ngâm Hoan cười rất không nể mặt nàng ta, Trình Bích Nhi lườm nàng một cái: “Được, được, ngươi cứ cười đi, mai mốt khuê nữ nhà ta sẽ làm cho con trai của ngươi…., ngươi cứ đợi đến lúc đó rồi khóc nha.”
“Ta nói ngươi cứ lo lắng vớ vẩn, cứ nói làm như lúc nào bản thân mình cũng sai.” Ngâm Hoan không cười nữa, Nhĩ Đông đi vào đổi một ly trà nóng, Trình Bích Nhi mím mím môi cũng đổi lại một ly trà rồi nói: “Không phải nói là hai người được ban cho phủ đệ khác sao? Chừng nào thì dọn ra?”
“Chờ sinh xong đứa bé đã, đến lúc đó cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.” Ngâm Hoan sờ sờ bụng mình, dạo gần đây đứa nhỏ này hoạt động nhiều hơn, có lẽ là thời gian thức dậy trong bụng cũng nhiều hơn, giống như thỉnh thoảng muốn nhắc nhở nàng về sự tồn tại của mình vậy.
“Vị kia có đồng ý không?” Trình Bích Nhi hỏi một câu đầy ẩn ý, Ngâm Hoan cũng gật đầu: “Vốn dĩ cũng không thể ở chung với nhau, nếu không như vậy thì hoàng thượng cũng sẽ không ban thưởng phủ đệ rồi.” Chuyện này cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không làm sao Bát vương Phi chịu để bọn họ dọn ra.
“Phải dọn ra ngoài mới được, ngươi cũng được tự do thoải mái hơn, nói tóm lại ở nơi này chính là bực bội.” Trình Bích Nhi nhỏ giọng nói ra: “Ta thấy tướng công của ngươi còn cao hứng hơn cả ngươi đó.”
“Làm sao ngươi biết được?” Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn nàng ta, trên mặt Trình Bích Nhi lộ ra vẻ hài lòng: “Là tướng công của ta nói, bọn họ đó, đã cùng hứa hẹn với nhau, chờ dọn ra ngoài, sẽ tới phủ của các ngươi uống một lần cho đã.”
Ngâm Hoan dở khóc dở cười, nếu chuyện này truyền tới tai của Bát Vương Phi, lại không biết phải khóc thêm bao nhiêu lần: “Vậy ngươi phải mang theo tiền mừng thật dày đi, nếu không ta sẽ không cho ngươi vào đâu.”
“Được, chờ ngươi sinh con xong, qua mấy tháng thì chúng ta sẽ đi phủ Thái Tử để thăm Tưởng tỷ tỷ, ta chỉ mới gặp hai đứa bé kia một lần lúc tròn tháng, những đứa nhỏ bình thường thì có thể dẫn về Tưởng gia để thăm một chút, chỉ có bọn họ thì không được.” Nói xong, Trình Bích Nhi dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Hai năm này sức khỏe của Thái Tôn khá hơn nhiều, đi học trong cung cũng không tệ, chỉ có điều tuy là nói sức khỏe đã tốt hơn, nhưng nếu so với những đứa trẻ bình thường khác thì vẫn suy yếu hơn một chút.” Sau khi Tưởng Như Nhân sinh ra đứa nhỏ khỏe mạnh, ưu thế của Thái Tôn cũng bị so sánh theo.
“Thái Tử Phi lại có thai rồi.” Cũng đã qua sáu bảy năm rồi, rốt cuộc Thái Tử Phi cũng đã có tin vui, phải nói nàng ta chờ đợi đứa bé này chờ đến không kịp rồi, đứa nhỏ của Tưởng Như Nhân đang dần dần trở thành sự uy hiếp đối với nàng ta, thừa dịp nàng ta còn chưa lớn tuổi, phải sinh ra một đứa con trai trưởng khỏe mạnh, lúc đó mới có thể làm cho vị trí trưởng tử càng vững vàng hơn.
“Đây là chuyện vui mà.” Ngâm Hoan nhàn nhạt bình luận, Thái Tử Phi lại có thai, trong lòng của mọi người đều hy vọng sự ra đời của đứa bé này, nhưng mà còn phải dựa vào số mệnh nữa, không phải muốn là được.
“Ngược lại, ta thật sự hi vọng Thái Tử Phi có thể sinh đứa bé được bình an, Thái Tôn cũng thật khỏe mạnh.” Bọn họ cũng không muốn một đứa bé còn nhỏ như vậy đã bị đẩy lên vị trí kia để tranh đoạt đấu đá, ngồi ở càng cao thì càng dễ dàng bị ngã xuống, phía trước luôn có người nhắm vào, vậy thì ít nhất phía sau cũng phải được an toàn một chút.
“Sẽ được, Thái Tử Phi sẽ sinh con thuận lợi.” Ngâm Hoan an ủi nàng ấy, theo cách thức làm việc của Tưởng gia, tương lai đứa con đầu của Trình Bích Nhi rất có thể đã được mấy người Tưởng Công định đoạt rồi, cũng giống như Tưởng Như Nhân, đứng ở vị trí có lợi nhất, vì Hoàng gia mà dốc sức làm việc.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mặc Tử bày tỏ rồi, bị nghẹn ở trong lòng rất khó chịu nha.