Ngày mồng một đầu năm, Ngâm Hoan dẫn Hạo Ca Nhi trở về Bát Vương phủ để chút tết, ở lại Bát Vương phủ mấy ngày, ngày mùng bốn tết thì Ngâm Hoan phải về Cố phủ, Bát Vương Phi cho phép nàng để con ở lại Bát Vương phủ, bình thường đứa bé còn chưa tròn tuổi cũng không có dẫn về nhà mẹ, Ngâm Hoan trở về phủ Bình Vương, thu dọn chút đồ đạc, buổi chiều xuất phát đi Cố phủ.
Đầu năm mới, khách khứa ở Cố phủ cũng không ít, các tiểu thư của Cố gia được gả ra ngoài cũng sẽ trở về thăm hỏi. Không ít xe ngựa dừng lại tại cửa lớn của Cố gia. Thanh Nha đỡ Ngâm Hoan xuống xe ngựa, cầm lò sưởi cho nàng từ trong xe, mấy ma ma đón tiếp đang đứng ở cửa.
Mới vừa vào cửa chính của Cố phủ thì đã thấy từ xa Mộc Thị đang dẫn theo Tư Kỳ đi tới.
“Mẫu thân.” Ngâm Hoan tiến lên đỡ nàng ta, mẹ con hai người vừa nói vừa đi qua viện Tử Kinh, Bành lão phu nhân dẫn theo Nhan Thị và Bành Mậu Lâm cùng đến đây để chúc tết Cố lão phu nhân, hiện giờ đang ở trong sân của Cố lão phu nhân trong sân. Ngâm Hoan ngồi lại viện Tử Kinh một lúc, sau đó đi cùng Mộc Thị đến viện của Cố lão phu nhân.
Nhan Thị đã là mẹ của hai đứa nhỏ, đi theo bên cạnh của Bành Mậu Lâm, nhìn thấy Ngâm Hoan thì gật đầu, nở nụ cười, Bành Mậu Lâm vẫn là một người đàn ông ‘ngọc thụ lâm phong’, dù đã qua nhiều năm nhưng trên người hắn ta vẫn tỏa ra sức thu hút, hấp dẫn một đám cô nương đang đợi gả, làm cho bọn họ nhộn nhạo cả lên, chắc chắn Nhan Thị không thể lọt được vào mắt Bành Mậu Lâm, đối với Bành Mậu Lâm mà nói, những người vặt vãnh như thương nhân cả ngày chỉ hôi mùi tiền, không xứng với hắn ta chút nào.
Vì vậy sau khi trưởng tôn của Bành gia ra đời thì thiếp thất cũng lần lượt vào cửa, () Nhan Thị sanh ra hai đứa con trai, địa vị của nàng ta ở Bành gia cũng ổn định, đối với chuyện trượng phu luôn theo đuổi những chuyện phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nàng ta cũng không còn bị ảnh hưởng gì nữa.
Ngâm Hoan chỉ nhớ được, mặc kệ Bành Mậu Lâm nạp bao nhiêu tri kỷ, cũng không có ai trong các nàng ấy sinh được một người con trai hay con gái nào cả, không có con cái, cuối cùng thì thiếp thất cũng sẽ có ngày già nua, sau đó tất cả đều trở thành quá khứ rồi.
“Cháu ngoan.” Cố lão phu nhân vỗ vào vị trí bên cạnh mình, muốn Ngâm Hoan qua đó, cười nói với Bành lão phu nhân: “Đã làm mẹ người ta, nhưng ở trong mắt ta và Vãn Đình vẫn còn là một đứa bé.”
“Đứa nhỏ này vừa nhìn là biết có phúc khí rồi.” Ấn tượng của Bành lão phu nhân đối với Ngâm Hoan vẫn còn dừng lại vào thời điểm đại thọ năm mươi tuổi của Cố lão phu nhân, nàng đã đưa tới một tấm bình phong, hiện giờ đứa nhỏ này so với bất kỳ vị tiểu thư đã gả ra ngoài nào của Cố phủ đều tốt hơn.
“Nàng còn nhớ tới chúng ta quả thật là hiếm có, thỉnh thoảng còn phái người đưa vài thứ tới đây, bây giờ ta cũng đã già rồi, còn không biết có thể sống được bao nhiêu năm nữa đâu.” Cố lão phu nhân thở dài, nhớ lại năm đó khi con trai qua đời, bà ấy cũng không bao giờ nghĩ đến Cố phủ có thể một lần nữa hưng thịnh giống như bây giờ, không cần phải đi đánh giặc, trưởng tôn ở triều đình cũng rất có tương lai.
Bành lão phu nhân nhìn Ngâm Hoan thì nhớ lại cháu gái ngoan của mình, Bành Sở Thu, những ngày tháng sống trong cung làm sao được tự do như ở bên ngoài, cho dù là chỉ về thăm người thân một lần thì việc xuất cung ra ngoài cũng đã làm rình rang như vậy rồi, cả nhà còn phải ở tại cửa ra vào nghênh đón, hướng về phía nàng hành lễ.
Cuộc sống như thế mới nhìn qua thì có vẻ làm cho người ta ghen tị chết đi được, nhưng Bành lão phu nhân tình nguyện gả nàng nàng ta cho một người đơn giản, dựa vào địa vị của Bành gia để tìm một nhà môn đăng hộ đối.
Cũng may là Bành Sở Thu vào cung mới được mấy năm đã sinh ra một tiểu hoàng tử, tuổi nhỏ như vậy chắc chắn là không có duyên với ngôi vị hoàng đế rồi, chỉ có thể chờ đến khi Thái Tử lên ngôi, là nàng ta có thể theo con trai được Phong Vương rời khỏi Hoàng cung, mặc dù nửa đời sau đều phải sống phí hoài như vậy.
“Đều giống như nhau thôi.” Bành lão phu nhân thở dài một tiếng, Ngâm Hoan ở một bên an ủi: “Làm sao có thể như vậy, sức khỏe của tổ mẫu và bà cô đều rất tốt, còn phải nhìn thấy Hạo Ca Nhi thành thân nữa.”
“Đứa nhỏ ngốc, làm sao chúng ta có thể sống nổi đến tuổi đó chứ.” Cố lão phu nhân và Bành lão phu nhân nhìn nhau rồi cười, giọng nói của Bành lão phu nhân hơi lớn một chút, cố ý nói to: “Đại tẩu, Ngâm Hoan nói không sai, chúng ta vẫn còn một vài năm nữa đó.”
Trong phòng đang cười nói, thì ngoài phòng có nha hoàn tới thông báo, (dđlequyđon) nói là Nhị tiểu thư và Nhị cô gia tới chúc tết.
Vẻ mặt của Cố lão phu nhân lóe lên, nhưng nhanh đến nỗi không ai có thể nhìn thấy, sai Mộc Thị đi coi thử một chút, dù sao thì cũng nên do Tam phòng đi ra đón tiếp mới đúng.
“Tổ mẫu, con tới chỗ đại tẩu thăm một chút.” Ngâm Hoan cũng không muốn đối mặt cùng với Cố Ngâm Sương, Cố lão phu nhân phất tay để cho nàng đi. Ngâm Hoan đi ra khỏi viện, đi vòng qua hoa viên rộng lớn, dẫn theo Thanh Nha đến viện của Cố Dật Tín.
Mạnh Thị ra đón: “Lão phu nhân nói ta phải chăm sóc hai đứa bé, cho phép ta được nghĩ mấy ngày, không cần phải đi thăm hỏi.” Ngâm Hoàn nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt nàng ta, ân cần nói: “Tương Tương khá hơn chút nào không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, sáng nay đã hết sốt.” Mạnh Thị kéo tay nàng vào phòng, hai đứa bé đều không ở trong phòng hai đứa bé, chắc chắc Nghiêm Thị đang chăm sóc Hành Ca Nhi. Ngâm Hoan đi đến phòng bên cạnh để nhìn Cố Dư Tương đã hơn một tuổi, vốn là một tiểu nha đầu bụ bẫm, bây giờ cũng đã gầy đi rất nhiều.
“Bỗng nhiên buổi tối mùng hai không thoải mái, vừa ói vừa tiêu chảy, quá nửa đêm thì phát sốt cao, sáng nay mới hạ sốt thôi.” Mạnh Thị đau lòng vuốt tóc của đứa nhỏ, trong giấc ngủ say đứa nhỏ vẫn còn nỉ non gọi mẹ.
“Do ăn đồ không tiêu.” Thời điểm mừng năm mới, sau khi ăn cơm trưa, đứa nhỏ được đặt ở trên giường nệm, chỉ mới được hơn một tuổi, cho nên đứa nhỏ thấy cái gì cũng đều thích nhét vào miệng, lúc đó trên bàn cũng vừa vặn đặt một đĩa bánh đậu dành cho Hành Ca Nhi, đứa nhỏ này lấy được thì liền nhét vào miệng, nó nhỏ như vậy làm sao mà tiêu hóa được, tối đó liền cảm thấy không khỏe.
“Tẩu cũng đừng để mệt mỏi quá.” Ngâm Hoan nói như an ủi nàng ta, Mạnh Thị cười nói: “Làm mẹ chính là phải quan tâm đến những thứ này, có lúc cứ phải lo lắng đứa nhỏ ăn không ngon, ngủ không yên, lớn lên rồi lại phải lo lắng nàng ta không thể gả ra ngoài, tương lai không tốt.”
“Tẩu làm sao mà hết lo lắng được, đợi đến lúc nàng gả vào nhà người ta làm con dâu thì tẩu chẳng phải còn đi theo để lo lắng coi cháu trai cháu gái của tẩu ăn ngon hay không, hay ngủ được yên hay không sao?” Ngâm Hoan kéo tay của nàng ta, cười nói trêu chọc: “Con cháu có phúc của con cháu, tẩu cứ lo lắng cho bọn họ, còn đại ca thì phải làm sao?”
“Quỷ nhỏ này!” Mạnh Thị chọc vào trán nàng một cái: “Ta còn đang muốn hỏi thăm vài chuyện với muội đây, bên nhà Tả Thừa Tướng không phải có tới ba con trai sao? Phu nhân của Tả Thừa Tướng vốn là Tam tiểu thư đích nữ của Tần gia, sau này bởi vì Tần lão Quốc Công nghĩ dưỡng mà cả nhà rời khỏi thành Lâm An, Trưởng tử của Tần gia có hai đứa con trai.”
“Mạnh phu nhân đồng ý đem con gái gả xa như vậy sao?” Mặc dù Tần gia giàu có và đông đúc, nhưng mà phải rời xa Lâm An như vậy, một đứa con gái đã đi xa, Mạnh phu nhân còn đồng ý gả một đứa con gái khác tới nơi xa hơn nữa sao.
“Nếu tốt thì sao lại không thể bỏ được, dầu gì cũng là chuyện lớn cả đời của nàng ta.”
"Vậy muội sẽ hỏi thăm một chút giúp tẩu.” Ngâm Hoang hé miệng cười tỏ vẻ đồng ý.
Ở trong sân của Mạnh Thị cho đến lúc trời tối, lúc này Ngâm Hoan mới đi tới Tam Phòng, (d.đ.l.q.đ) không thể tránh khỏi chuyện phải gặp vợ chồng Cố Ngâm Sương, chính là lúc ở phía bên ngoài viện Lan Tâm, mấy người Cố Ngâm Sương đi ra, Ngâm Hoan lại đi vào.
“Tại sao chỉ có một mình Thất muội muội vậy? Muội phu đâu?” Vẻ phong tình trên mặt của Cố Ngâm Sương cũng không thua kém Tiền Di Nương năm đó, chính là khi giơ tay nhấc chân cũng không quên làm cho người bên cạnh phải chú ý: “Đều nghe nói vợ chồng của Thất muội rất ân ái, tại sao lại không thấy muội phu đi cùng với muội tới đây.”
“Tướng công có chuyện nên không tới được, Nhị tỷ muốn về rồi sao?” Ngâm Hoan bước ngang qua bon họ, bất chợt Lục Trọng Nham mở miệng hỏi: “Có phải Tô huynh đã trở về Dương Quan rồi không? Vì tuyết ở Phong Sơn lớn qua cho nên không về kịp.”
“Chuyện trong quân doanh ta cũng không biết nhiều lắm, nếu Nhị tỷ phu có chuyện gì thì phải chờ tướng công trở về vậy.” Lục Trọng Nham nhìn nàng một lúc, không hỏi thêm gì nữa, dẫn Cố Ngâm Sương rời khỏi đó, Ngâm Hoan quay đầu nhìn bọn họ, chẳng lẽ hắn ta phát hiện ra chuyện gì sao?
Lúc Ngâm Hoan đi thăm Tứ thúc Tứ thẩm thì nhìn tâm tình của Cố Vũ Thừa dường như cũng không tệ, ở trước mặt Phương Thị và Ngâm Hoan nhiều lần nhắc đến người con rể Lục Trọng Nham này.
Những năm này, nhờ phúc của phủ Lục tướng quân, mặc dù quan chức cũng không có tiến triển gì nhiều, nhưng cũng nắm được không ít chuyện tốt, phàm con người cũng không thể rời khỏi một chữ lợi, Lục Trọng Nham cũng cố gắng hết sức cho ông ta không ít cơ hội kiếm tiền, so với những đứa con gái được gả ra ngoài, hiển nhiên Cố Ngâm Sương rất được lòng ông ta cũng chính vì lý do này.
“Hình như Tứ thúc rất là vui vẻ.” Chờ Cố Vũ Thừa đi ra ngoài, Ngâm Hoan làm bộ như vô tình hỏi tới, Phương Thị sai người mang trà tới, Ngâm Hoan đang cầm ly trà để uống, vừa uống một hớp mới giật mình để ly xuống, không uống nữa.
“Ông ấy gặp chuyện tốt cho nên rất là vui mừng, còn nói đầu năm muốn đi tới thành trà một chuyến.” Trong giọng nói của Phương Thị có chút nhàn nhạt khinh thường, nàng ta đối với trượng phu của mình thật sự thất vọng nhiều hơn.
“Không phải Tứ thúc đang nhậm chức ở đây sao? Tại sao phải đi thành trà? Chỗ đó cách đây cũng rất là xa mà.” Một tay Ngâm Hoan cầm ly, nhẹ nhàng vuốt ve, Phương Thị lắc đầu: “Trong lúc vui mừng, vô tình nhắc tới thôi.”
“Chuyện này nên trì hoãn lại thêm vài ngày đi, Tứ thẩm, hiện giờ triều đình cũng không ổn định, người vẫn nên khuyên Tứ thúc một chút đi. Bởi vì trong mấy ngày này, cho dù Tứ thúc không làm gì thì người có lòng cũng sẽ đặt chuyện để gây khó dễ, hiện giờ Dật Triết mới là quan trọng, bị ảnh hưởng thì không tốt đâu.” Ngâm Hoan suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nói, đối với người cha thân sinh này của nàng, nàng không có bao nhiêu tình cảm,nhưng mà Ngâm Hoan cũng không hy vọng vì chuyện này mà dính líu đến những người khác.
Rời khỏi Cố phủ, ngồi trên xe ngựa, Ngâm Hoan rất hy vọng Tô Khiêm Mặc có thể trở về sớm một chút, nàng đã đánh giá thấp sự vô tình của mấy người Nhị tỷ rồi, không ngờ bọn họ lại muốn kéo Cố gia dính líu vào, lúc trước nàng còn nghĩ dù sao thì Cố gia cũng là nhà ngoại của nàng ta, nàng ta sẽ không đụng tới, nhưng hiện giờ, Lục Trọng Nham đã không tiếc kéo cả phụ thân mình xuống nước, chỉ là nhà mẹ mà thôi, tự nhiên Cố Ngâm Sương có thể xuống tay được.
Muốn Tứ thúc đi trà thành, nói gì mà đưa cho cơ hội tốt để kiếm tiền, đến lúc điều tra ra được cũng sẽ kéo theo Cố gia dính vào chuyện lần này, còn Lục Trọng Nham thì có thể phủi tay sạch sẽ, chuyện đáng sợ hơn nữa chính là có thể bị hắn đưa ra làm con chốt thí mạng để phản công lại, Ngâm Hoan hi vọng Tứ thẩm có thể thuyết phục được…
Vừa qua Nguyên Tiêu, đường núi đã thông suốt, quả thật y như dự đoán của Tô Khiêm Mặc, lúc này con đường đi qua núi có rất nhiều người, trên đường vào Dương Quan cũng đặt trạm kiểm soát như dự định để kiểm tra người lui tới, nếu là người khả nghi thì sẽ để đi sau cùng, cũng như phái người theo dõi, cho đến khi ra khỏi Dương Quan đi về hướng Bắc Đồ thì sẽ đuổi bắt.
Đến ngày mười sáu mười bảy, chỉ ngắn ngủn trong vòng ba ngày đã bắt được sáu người vào Dương Quan, sáu người này đều đi về hướng Bắc Đồ, Tô Khiêm Mặc lục soát thân thể của bọn họ, tìm thấy trong người bọn họ chừng khoảng hai mươi lá thư.
Lúc này, Tô Khiêm Mặc cũng không thể không bội phục mưu kế của Lục Trọng Nham, nếu hai mươi lá thư này được tách ra xem riêng rẽ thì không có bất cứ vấn đề gì, hai người trong đó còn không liên quan gì đến chuyện này, nhưng nếu xấp xếp những thư từ kia của bốn người còn lại với nhau thì sẽ có đầu mối, những lá thư bắt được ở ngày đầu tiên và ngày thứ ba ráp lại với nhau mới có tin tức.
Nói cách khác nếu bọn họ chỉ bắt được vào ngày thứ nhất và ngày thứ hai thì những thứ này cũng không dùng được, mà bên phía Bắc Đồ cũng vậy, bởi vì chỉ nhận được một nửa tin tức cũng sẽ sinh lòng cảnh giác.
“A Duy, chúng ta có thể trở về kinh rồi.” Toàn bộ trong năm ngày, Tô Khiêm Mặc nhìn những tin tức trên tấm da dê, khóe miệng nâng lên nụ cười.
Tác giả có lời muốn nói: bảy giờ rưỡi phải đi làm, không thể tiếp tục thức đêm rồi, Lương Tử đi ngủ, các bạn ngủ ngon.