Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 179: Ngoại truyện 3—Cố Ngâm Phương



Edit: quynhle2207—diễn đàn

Nàng tỉnh dậy từ trong mộng, ở bên ngoài tiếng sấm sét vang dội, tiếng nước mưa đang đập vào bệ cửa sổ ở bên ngoài, mà thỉnh thoảng ở phía chân trời, từng tia chớp hiện lên chiếu sáng cả căn phòng, làm cho cảnh vật bày biện trong phòng cũng hiện lên rất rõ ràng, chỉ đơn giản một cái giường lớn, hai cái ghế một cái bàn, còn có mấy ngăn tủ, trên vách tường lại treo mấy bức tranh vẽ, nhưng tia chớp chỉ vụt sáng qua, không để cho người ta kịp nhìn rõ được mọi thứ.

Lại một loạt tiếng sấm sét vang lên, nàng mới vừa nhắm mắt lại đã phải mở ra lần nữa, nằm nghe tiếng động của trận cuồng phong bên ngoài mà trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên, mưa xuân mà cũng có thể kéo tới mưa to gió lớn vậy sao?

Cố Ngâm Phương dứt khoát đứng lên, khoác lên người một cái áo choàng đơn giản, đi ra mở cửa. Một trận gió lớn thổi qua, suýt chút nữa thì nàng cũng không đứng vững, đồ đạc trong sân bị thổi lật tới lật lui, trên bầu trời ở xa xa lại xuất hiện tia chớp trong nháy mắt, dường như muốn chẻ đôi nơi xa xa kia, nàng cảm thấy  hơi lạnh, đóng cửa lại, trở về trên giường, nằm xuống nhưng không thể nào ngủ được.

Ngày hôm sau thức dậy, quả thật ở trong sân rất là lộn xộn, mấy ni cô đã bắt đầu dọn dẹp lại từ sớm. Vài loại thuốc đang phơi từ mấy ngày trước giờ đây đã bị gió thổi bay đầy trên mặt đất. Cố Ngâm Phương đi tới giúp đỡ, người ni cô bình thường vẫn luôn chăm sóc nàng cũng không từ chối nữa, mỗi lần trời mưa gió như vậy, thì cuộc sống trong núi làm cho người ta phải sợ hãi, gió lớn thì không nói, mưa to cứ đập trên mái nhà giống như lúc nào cũng có thể đập vỡ mái ngói để chảy xuống. Cố Ngâm Phương bưng cái sàn bỏ lên trên kệ, trụ trì dẫn người tới xem xét, kiểm tra tình hình tổn thất như thế nào.

Sau khi mưa gió sấm sét đi qua thì ngày hôm nay cũng đẹp hơn bình thường, bầu trời quang đãng, sau khi ăn điểm tâm lúc sáng sớm xong thì chuyện thứ nhất mà nàng phải làm chính là đọc kinh buổi sáng, ngồi trong đại điện đọc kinh buổi sáng cùng với mấy người ni cô, sau khi ngủ trưa, thì buổi chiều đi theo mấy vị ni cô đến sau núi hái thuốc, còn không thì trồng rau, hái rau, có lúc thì nghe tụ trì giảng giải kinh văn, buổi tối còn phải tự mình thêu thùa, những ngày sống ở am ni cô này, nàng cũng không có rảnh rỗi.

Lúc mới tới nơi này, nàng không muốn chút nào, cũng không chịu cam lòng, náo loạn, cãi vả ầm ĩ, chỉ muốn trốn về mà thôi. Sống thêm một khắc ở cái nơi khô khan này cũng muốn chết rồi, nhưng dần dần, nàng tự nhiên thích cuộc sống như thế. Ở chỗ này tràn ngập không khí yên tĩnh, làm cho lòng người cũng yên tĩnh. Nàng từ từ hiểu ra, cả một đời người, cầu mong lớn nhất chính là làm sao để có cuộc sống yên ổn mà thôi, chứ không phải là những ngày tháng không lúc nào yên, luôn phải tính toán ở trong Cố phủ kia.

Ăn xong bữa cơm trưa đơn giản, () Cố Ngâm Phương đi theo hai ni cô ra phía sau núi. Ở khu vực trồng rau, nước cuốn những cây trồng ở đây lên tận gốc, đường đi không dễ tí nào, đến lúc trở về thì giày đã dính đầy bùn đất, Cố Ngâm Phương múc nước, ngồi trong sân rửa sạch đôi giày. Ngoài cửa có hai ni cô đi vào, có chuyện tìm nàng.

Sau khi Cố Ngâm Phương đi ra, thì một người ni cô trong đó bước lên chào nàng, rồi đưa cho nàng một phong thư, sau đó nói tới chuyện chính của Cố gia, Cố Ngâm Phương vẫn yên lặng lắng nghe, cho đến khi nghe được nàng ta nói lúc này chính là thời điểm thuận lợi, thì ngẩng đầu lên, người ni cô này cười nói: “Cố tiểu thư có thể giả bệnh để được về nhà.”

“Còn chưa ở đây tới hai năm mà.” Cố Ngâm Phương nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của ni cô kia, thì hiểu được nhất định nàng ta đã nhận được không ít bạc rồi.

“Bên kia nói là Di Nương và tỷ tỷ của tiểu thư đều nhớ người.” Sau đó ni cô nói thẳng với nàng toàn bộ câu chuyện phải giả bệnh như thế nào. Ở trong am ni cô này, chỉ cần có tiền thì rất dễ dàng mua chuộc người khác.

Trở về phòng,  nàng mới mở thư ra, là thư của tỷ tỷ, Di Nương cầu xin với cha để nàng có thể trở về sớm hơn, trong mỗi lời nói đều tỏ ra sự quan tâm và nhớ thương nàng. Cố Ngâm Phương xem thư xong, đưa lên ngọn nến, dùng lửa đốt, rồi ném xuống đất.

Nhìn ngọn lửa đang từ từ lụi tàn, Cố Ngâm Phương vẫn còn nhớ rất rõ ràng chuyện xảy ra trong phòng của mẫu thân nàng ngày hôm đó. Chính là người tỷ tỷ ruột thịt mà nàng luôn luôn ỷ lại, đã quay ngược lại tố cáo nàng trộm cây trâm, rồi sau đó cố ý giá họa cho Thất muội, bản thân nàng ta phủi sạch sẽ quan hệ, làm như chính mình cũng là người không biết chuyện bị hại mà thôi.

Một mình nàng phải gánh chịu mọi chuyện để đi tới nơi này, bây giờ chắc là trong phủ lại xảy ra chuyện gì. Ở nơi này hơn một năm, Cố Ngâm Phương đã học được rất nhiều thứ, ít nhất nàng đã có thể nhìn rõ được một số chuyện, mặc dù con đường trước mặt còn mơ hồ, nhưng nàng đã hiểu được mình muốn gì.

Hôm sau, Cố Ngâm Phương giả bộ bị bệnh. Năm ngày sau, nàng đã yên ổn ngồi trên xe ngựa trở về Lâm An. Lúc ban đầu, nàng đã nghĩ mọi cách để có thể trở về, nhưng hiện tại lại không còn suy nghĩ như thế nữa.

Sau khoảng mười ngày, Cố Ngâm Phương đã trở về Cố phủ. Lâu ngày không gặp, Cố Ngâm Sương rất vui mừng, cuối cùng thì muội muội cũng trở về rồi, giống như chính mình có thêm một cánh tay, thậm chí còn muốn chị em hai người có thể ngủ chung với nhau.

“Muội muội, thời gian này muội phải cực khổ nhiều, trở về là tốt rồi.” Cố Ngâm Sương ôm người muội muội này, cảm giác được nàng có chút xa lạ, nhưng dù sao cũng đã hơn một năm không gặp, nàng ta không để ý đến cảm giác này, ngược lại kể cho nàng không ít chuyện, từ đầu tới cuối, Cố Ngâm Phương vẫn chỉ yên lặng lắng nghe.

Cuộc sống khi trở thành Lục tiểu thư thoải mái hơn nhiều so với cuộc sống ở am ni cô, nàng không cần phải làm nhiều việc phức tạp, chỉ cần làm tròn bổn phận Lục tiểu thư của nàng là được rồi, đi học tại thư đường, học xong thì thêu thùa. Cố Ngâm Sương thỉnh thoảng có ghé qua, còn lại thì nàng rất ít đi tới chỗ của những tỷ muội khác.

Bởi vì cha cảm thấy có lỗi đối với Di Nương, cho nên càng đối xử với các nàng tốt hơn nữa. Lúc trước, nàng hãm hại Thất muội, hôm nay, ở trong viện Tử Kinh, trừ những lúc gặp mặt bên ngoài thư đường, còn lại cũng ít nói chuyện với nhau, cho nên tất cả mọi chuyện về Thất muội, đều do Nhị tỷ kể cho nàng nghe.

Trước kia nàng không hiểu, nhưng hiện giờ thì nàng hiểu. Đơn giản, Nhị tỷ làm như vậy là vì muốn nàng không thoải mái, (dđlqđ, quynhle2207) sau đó thì đi kiếm chuyện gây phiền phức cho Thất muội. Nhưng nàng vẫn chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn như cũ. Bởi vì ngay từ đầu, nàng ta đã không muốn Thất muội được sống thoải mái, cũng không muốn tỷ muội khác trong viện Trúc Thanh được sống thoải mái, coi chuyện phụ thân yêu thương hai chị em họ là một chuyện hiển nhiên.

Sự bình thản của Cố Ngâm Phương đổi lấy sắc mặt hòa nhà của mẫu thân Phương Thị. Ở am ni cô, nàng đã học được không tranh không giành, nói theo cách thông thường chính là, duyên phận đều do trời định sẵn, nếu là của mình, thì cuối cùng sẽ là của mình, không phải của mình, cho dù chiếm được, có lẽ chỉ thuộc về mình trong một lúc, nhưng lại rất mệt mỏi, cuối cùng chẳng khác nào vừa hại người, còn hại cả mình không thể nào buông bỏ được.

Mà mỗi lời nói, mỗi hành động của tỷ tỷ lại chỉ càng tích luỹ nỗi thất vọng trong lòng nàng càng nhiều mà thôi. Cho đến khi Di Nương vì muốn che chở cho tỷ tỷ chuyện hãm hại Thất muội mà treo cổ tự sát, trong lòng của Cố Ngâm Phương, đối với người chị ruột thịt cùng cha cùng mẹ này đã không còn tình cảm nào đáng nói nữa. Nếu không phải chính nàng từ chối, thì người phải treo cổ tự sát, hoặc bị đuổi ra khỏi Cố gia sẽ chính là nàng.

Rốt cuộc, Cố Ngâm Phương đã hiểu rõ, cho dù có hy sinh vì nàng ta như thế nào, thì đến thời khắc quan trọng, nàng ta vẫn chỉ yêu quý chính bản thân mình mà thôi.

Thu dọn đồ đạc của Di Nương, đối với người tỷ tỷ ở phủ Tướng Quân, Cố Ngâm Phương chỉ càng thêm xa lánh. Những tỷ muội trong viện Trúc Thanh cũng từng người phải xuất giá. Sau khi Ngũ tỷ lập gia đình, mẫu thân đã gọi nàng tới, đưa cho nàng tấm thiếp của ba nhà, cho nàng tự lựa chọn. Nếu nàng có người trong lòng, thì chuyện hôn sự này nàng có thể tự mình quyết định. Nếu trong lòng nàng không có ai, thì có thể chọn một nhà trong ba nhà này.

Sau khi Cố Ngâm Phương xem qua thiếp của ba nhà, cuối cùng chọn một nhà có hoàn cảnh đơn giản, cũng là gia đình có điều kiện thấp nhất trong ba nhà đó, cách thành Lâm An xa nhất.

Mẫu thân không hề hỏi nàng lý do chọn lựa như vậy, nhưng lại cho nàng thêm nhiều đồ cưới hơn một chút. Cố Ngâm Phương bắt đầu khâm phục người mẫu thân bao lâu nay chưa từng hà khắc, cay nghiệt của các nàng. Cha nạp thiếp thất đầy cả viện cũng chưa từng thấy nàng tức giận, cho đến tận bây giờ thì cuộc sống của bà thoải mái hơn phụ thân rất nhiều.

Thất muội xuất giá trước, nàng tặng nàng ta thêm đồ cưới, nếu đổi lại trước kia nàng chắc chắn sẽ ghen tỵ người muội muội xuất thân chung một chỗ với mình lại có thể gả vào Bát Vương Phủ, hơn nữa còn do chính Hoàng Đế ban hôn, chức quan của chồng nàng ấy rất cao, cả người đều hưởng vinh hoa.

Sau khi xuất giá, Cố Ngâm Phương vui mừng vì lựa chọn của chính mình. Người ta thường nói phải gả cao, còn cưới thì phải thấp, nhưng nàng lại chịu gả thấp. Giống như lúc ban đầu mẫu thân đã cho nàng xem qua, nhà chồng của nàng rất đơn giản, là con trai duy nhất, đang giữ chức Thông Phán Lục phẩm, mẫu thân trong nhà đã qua đời sớm, phụ thân cũng không cưới người khác, bên cạnh chỉ có một Di Nương đã lớn tuổi phục vụ mà thôi, càng không có con thứ. Nhà ở cũng nhỏ hơn nhiều so với Cố phủ, nhưng Cố Ngâm Phương lại tìm được ở nơi này sự thỏa mãn và yên ổn mà mình mong muốn.

Toàn bộ ngươi lớn nhỏ trong nhà cộng lại cũng không bằng các tỷ muội và những nha hoàn ở trong viện Trúc Thanh lúc trước. Nhưng Cố Ngâm Phương lại rất thích, (d/đ/le/quy/đon) nhà ít người thì những công việc vặt vãnh cũng nhẹ nhàng. Lúc rãnh rỗi, nàng thường đi tới phòng bếp để cùng nấu ăn với nữ đầu bếp, ở trong nhà lại có thêm một nữ chủ nhân, càng có thêm nhiều sức sống hơn.

Đối với Tôn gia mà nói, có thể cưới được một cô nương thế gia nhưng không hề kiêu ngạo như vậy, quả thật may mắn ba đời rồi.

Năm thứ hai sau khi thành thân, Cố Ngâm Phương sinh được một người con gái, đặt tên là Tôn Niệm, mọi người trên dưới Tôn gia đều rất vui mừng, nhất là Tôn Lâm Khâm, ôm con gái ngắm nghía xong thì nói thẳng là may mắn không giống hắn, chứ nếu giống như bộ dáng nghiêm chỉnh của hắn thì phải lo lắng chết mất.

Cố Ngâm Phương ôm đứa bé cười, tuy nhà này nhỏ, nhưng ở đâu cũng chứa đầy sự ấm áp, không có tranh đấu như ở Cố phủ, không cần suốt ngày phải mưu tính người khác, không cần tìm cách nịnh nọt lão gia hay phu nhân, vài người đơn giản, đều biết đối với nhau thật tốt.

Chờ đến lúc Tôn Niệm được ba tuổi, thành Lâm An lại có chuyện lớn xảy ra, tỷ phu mưu phản, cả nhà Lục gia bị bắt. Sau đó thì uy hiếp ngoài thành, tỷ phu bị giết, gia sản của Lục phủ bị tịch thu, Lục Tướng Quân dẫn theo người của Lục gia, mãi mãi rời khỏi thành Lâm An, không bao giờ được trở lại, bao gồm cả tỷ tỷ.

Trước khi bọn họ rời khỏi thành Lâm An, Lục gia đã nhắn với nàng, nói là tỷ tỷ muốn gặp nàng một lần. Lúc tin này được truyền tới tai nàng thì cũng đã phải thông qua Bình Vương gia, ở tại cửa lớn Lục gia, Cố Ngâm Phương gặp được Thất muội, nếu so sánh thì nàng ấy bận một bộ quần áo màu trắng đơn giản nhìn qua có vẻ rất bình thường.

Hai người cùng đi vào Lục phủ, Cố Ngâm Phương không nghĩ tới thương thế của tỷ tỷ lại nghiêm trọng như vậy, trên mặt quấn đầy băng vải không nói, cả người cũng bị trói ở trên giường không thể nhúc nhích, bên cạnh không có được một nha hoàn để phục vụ.

Đáng lẽ trong lòng nàng nên cảm thấy sảng khoái một chút vì tỷ tỷ đã bị báo ứng, nhưng khi nhìn đến tỷ tỷ như vậy đang nằm trên giường, Cố Ngâm Phương cảm thấy thương xót, trả giá nhiều như vậy, đổi lại kết quả là như thế này.

“Ngâm Phương, muội mau dẫn tỷ rời khỏi đây, dẫn tỷ về nhà của muội đi, tỷ không muốn ở lại chỗ này.” Cố Ngâm Sương hoang mang rối loạn nắm tay Cố Ngâm Phương, (lequydon/quynhle2207) muốn nàng đưa nàng ta rời khỏi Lục gia, Cố Ngâm Phương nhìn nàng ta lạnh nhạt: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy đáng giá sao?”

“Tỷ có từng nghĩ tới một ngày, toàn bộ những tính toán của mình sẽ có kết quả như vậy không? Tỷ muốn nàng ấy chết, nhưng nàng ấy vẫn sống, còn sống rất thoải mái, còn những người tỷ muốn còn sống thì những người đó lại vì tỷ mà chết.” Cố Ngâm Phương cầm khăn lau tay cho nàng ta nhẹ nhàng, trong miệng nhẹ nhàng lau tay của nàng, nói thì thầm trong miệng.

“Cố Ngâm Phương, ta gọi ngươi tới đây, không phải nghe ngươi dạy bảo ta đâu.” Cố Ngâm Sương trợn to đôi mắt, nhìn nàng chằm chằm. Bỏ tay của nàng ta xuống, Cố Ngâm Phương cười khẽ: “Tỷ nhìn đi, Nhị tỷ, tỷ vốn là một người như vậy, không thể nói lý lẽ được, tỷ còn nhớ lúc muội bốn tuổi hay không? Lúc đó muội còn ở chỗ Di Nương. Khi đó muội rất thích một con rối nhỏ của tỷ, muốn lấy ra chơi, sau đó thì tỷ biết được đã đến chỗ của Di Nương, tỷ còn nhớ tỷ đã nói gì không?”

Trong đầu của Cố Ngâm Sương thoáng qua một vài hình ảnh, sắc mặt thay đổi, Cố Ngâm Phương cười, đôi mắt nhìn băng gạc nhuốm màu thuốc của nàng ta: “Tỷ đã đoạt lấy con rối nhỏ từ trong tay muội, ném xuống đất, đạp liên tiếp mấy cái, sau đó sai người ném vào trong hồ, tỷ nói, đồ của tỷ, cho dù là tỷ không cần nữa, cũng là của tỷ, không ai có thể đụng vào.”

“Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, không ngờ muội vẫn nhớ rõ.” Cố Ngâm Sương hé miệng, cuối cùng khẽ nói ra một câu còn nhỏ hơn giọng của nàng.

“Thật vậy sao?” Cố Ngâm Phương ngẩng đầu nhìn vào mắt của nàng ta, sắc mặt Cố Ngâm Sương trầm xuống, giọng nói run sợ: “Làm sao? Muội vẫn muốn so đo với tỷ về những chuyện cũ xa xưa này sao?”

“Đây là chuyện cũ xa xưa sao? Vậy thì chuyện tỷ vì tự bảo vệ mình mà nói cây trâm là do muội hãm hại Thất muội cũng là chuyện cũ xa xưa à? Như vậy tỷ muốn mượn tay muội để gây khó dễ cho Thất muội cũng là chuyện cũ xa xưa? Di Nương vì tỷ mà mất cả mạng cũng là chuyện cũ xa xưa? Sau khi Di Nương chết, tỷ lại kết hợp với tỷ phủ tìm cách đẩy Thất muội vào chỗ chết cũng là chuyện cũ xa xưa hả?” Giọng nói của Cố Ngâm Phương cũng càng lớn hơn, có thể người khác không hiểu, chứ nàng làm sao mà không hiểu được người tỷ tỷ ruột thịt này của mình, những chuyện tỷ phu đã làm, chẳng lẽ không phải do tỷ tỷ đứng sau lưng xúi giục sao?

“Nhiều chuyện cũ xa xưa như vậy, nhưng từ đầu đến cuối tỷ vẫn không biết mình sai chỗ nào, Cố Ngâm Sương, cả đời này, người mà tỷ yêu nhất chỉ có chính bản thân tỷ mà thôi, tất cả mọi người có thể ngăn cản tỷ, đều phải chết, nhưng tỷ nghĩ mọi thứ trên đời này giống như ở trong tam phòng của Cố gia sao? Tỷ nghĩ rằng cuộc sống này tỷ muốn như thế nào thì sẽ như thế đó sao?” Lần đầu tiên, Cố Ngâm Phương để lộ ra toàn bộ sự tức giận của mình theo lời nói, Cố Ngâm Sương ngẩn người. Ngay sau đó thì đưa tay, muốn ngồi dậy nắm lấy nàng, vừa lúc sợi dây trói giữ nàng ta lại, làm thế nào cũng không thể thoát ra, vì vậy nàng ta chỉ có thể lấy những thứ ở trên giường, ném về phía Cố Ngâm Phương.

“Bây giờ tỷ còn muốn muội đưa tỷ rời khỏi Lục gia, tỷ có nghĩ tới tỷ đã là con dâu của Lục gia hay không? Nếu Lục gia đã không bỏ tỷ, thì cho dù chết, tỷ cũng phải ở lại Lục gia. Tỷ có nghĩ tới chỉ cần tỷ rời khỏi đây, thì đứa nhỏ còn chưa tròn một tuổi kia phải làm như thế nào hay không? Tại sao lại để cho nó phải chịu cảnh không có mẹ từ nhỏ chứ? Đúng, có lẽ tỷ không nghĩ tới những chuyện này, bởi vì bây giờ tỷ chỉ muốn mình được sống trong hoàng cảnh tốt hơn, chỉ cần tỷ rời khỏi Lục gia đi theo muội về Tôn gia thì tỷ sẽ không cận chịu khổ nữa.” Cố Ngâm Phương đứng lên, (d/đ/le/quy/đon) từ trên cao nhìn nàng ta: “Chính mình tạo nghiệt, Di Nương đã gánh chịu thay tỷ, muội không nợ tỷ cái gì hết, ngay từ lúc tỷ lên kế hoạch những chuyện kia, thì muội đã trả lại sạch sẽ rồi.”

“Cố Ngâm Phương, ngươi…!” Cố Ngâm Sương nhìn nàng rất tức giận, Cố Ngâm Phương lấy ngân phiếu từ trong tay áo, đặt vào trong tay nàng ta: “Đây là chuyện cuối cùng muội có thể làm cho tỷ, tỷ tỷ nên tự mình sống cho tốt.” Cố Ngâm Phương đi ra khỏi phòng thì đã thấy Thất muội vẫn ung dung nhìn về phía này, nghe tiếng chửi mắng từ trong phòng vọng ra, khẽ thở dài, nếu Nhị tỷ biết hơn phân nửa số bạc này là do Thất muội đưa cho thì nàng ta sẽ giữ lại hay vứt bỏ?

Sau khi trở về Tôn gia, ngày tháng vẫn cứ yên ổn trôi qua, Cố gia chuyển biến tốt hơn, tướng công cũng nhận được sự nâng đỡ thỏa đáng. Ở trong thư phòng, Tôn Lâm Khâm thường rất thích ôm nàng, nói nàng là đại phúc tinh của nhà họ Tôn, còn con gái chính là tiểu phúc tinh của nhà họ Tôn.

Cả đời này của Cố Ngâm Phương chỉ có một đứa con là Tôn Niệm, trước khi Tôn Lâm Khâm được bổ nhiệm làm quan tam phẩm, hắn ta cũng không có ý nghĩ cưới thiếp, sinh con để kế thừa hương khói, toàn bộ tâm ý đều dành cho hai mẹ con nàng.

Cố Ngâm Phương qua đời lúc còn trẻ, ra đi rất yên bình, Tôn Lâm Khâm vẫn thường ở một mình trong thư phòng, xem lại những quyển kinh Phật mà Cố Ngâm Hoan đã từng xem qua, người phụ nữ này, giống như là một đóa hoa sen trắng thật sạch sẽ, yên tĩnh đi vào trong cuộc sống của hắn, làm cho giờ đây, mỗi một nơi, mỗi một chỗ đều làm cho hắn cảm giác được nàng, thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời nàng, sau đó thì không mang theo bất kỳ tiếc nuối nào mà ra đi, nếu nói có nàng bầu bạn với hắn, còn không bằng nói chính bản thân hắn làm bạn với nàng, cùng vượt qua những ngày ngắn ngủi trong cuộc đời nàng.

Nàng đã dùng nửa đời trước để học phải làm như thế nào để giữ cho lòng mình được thanh thản, dùng nửa đời sau để sống vì ngôi nhà mà nàng vẫn luôn luôn chờ đợi.

Vừa đọc ngu tức Bát Nhã tuyệt, vừa đọc trí tức Bát Nhã sinh. (*)

(*Quỳnh: mình để nguyên văn câu này vì không biết sửa sao cho đúng, nhưng nó đại khái là yêu và hận chỉ dựa vào một suy nghĩ của con người mà thôi, con người vẫn cứ ngu ngốc đi oán hận về những thứ mình luôn mong ước nhưng mình không có được, nhưng không nghĩ rằng khi chính bản thân mình chỉ có được hạnh phúc khi chịu buông xuống, và khi đã buông xuống thì con người lại dễ dàng có được những thứ mà mình mong muốn.)

Tác giả có lời muốn nói: lúc nào Lương Tử cũng viết đoạn cuối với rất nhiều cảm xúc nha o(╯□╰)o

Đại khái ngoại trừ Nhị tỷ, mỗi người đều muốn có kết thúc vui vẻ, cuộc sống Cố Ngâm Phương ngắn ngủi,  tại sao tôi luôn cảm thấy có thể nói về câu chuyện của mỗi ngườio(╯□╰)o