Xe ngựa ra khỏi Lâm An thành hướng phía quan đạo đi thêm ba canh giờ nữa mới đến trấn nhỏ bên ngoài Huệ An thành, Ngâm Hoan bị tiếng pháo nổ bên ngoài làm giật mình mơ mơ màng màng tỉnh lại, hơi ngửa đầu mới phát hiện mình đang nằm ở trong ngực Mộc thị, mà Mộc thị thì duy trì một tư thế, một tay lật sách trên bàng, tay kia đặt tại trên lưng của mình, ngẫu nhiên nhẹ vỗ một cái.
"Con đã tỉnh?" Mộc thị cúi đầu thấy nàng mở to con mắt, nhìn nàng mãi mà không nói chuyện, sờ sờ gò má của nàng, "Còn chưa tỉnh sao?"
"Mẫu thân, ngài thật là đẹp mắt." Ngâm Hoan nhu nhu nói, cái miệng nhỏ ngáp lên, đứng dậy sững sờ nhìn bàn sách kia, một bức tranh có đứa nhỏ bộ dáng còn chưa ngủ tỉnh ngu ngu ngốc ngốc một cách đáng yêu.
Một bên Tư Kỳ hì hì một tiếng nở nụ cười, còn không có nghe ai khen ngợi phu nhân như vậy, nhìn về phía Mộc thị, quả thật trên mặt nàng cũng treo một cái cười nhẹ nhàng, "Qua cái trấn nhỏ này liền đến Huệ An."
Ngâm Hoan lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, bàn tay nhỏ bé vịn cạnh cửa sổ, nhìn qua bờ sông, khóe miệng xẹt một cái vui vẻ, nàng vẫn còn con nít, tự nhiên muốn dùng phương thức con nít để chiếm được hảo cảm của mẫu thân...
Nếu nói là Lâm An thành là nơi các đại thế gia tập trung, thì trong Huệ An thành chỉ có mấy nhà thế gia lớn mà tại Huệ An thành một trong thế gia nổi danh nhất chính là Mộc thị nhà mẹ đẻ, Mộc quốc công phủ.
Sở dĩ Mộc gia nổi danh như vậy là vì đời trước cùng đời sau của Mộc quốc công gia cùng nhau nỗ lực, từ khai quốc nguyên lão cho tới nội các Đại học sĩ bây giờ, địa vị Mộc gia trong triều đình thủy chung có không thể bị khinh thường. Xuất thân tại thế gia lớn như vậy tự nhiên Mộc thị nàng có tư cách kiêu ngạo, cho dù hôm nay là gả vào Cố gia, Cố Đại lang chết đi cũng không có người dám coi thường nàng.
Kiếp trước Cố Ngâm Sương cũng dùng thân phận như vậy cũng có thể gả vào phủ Tướng quân đi, ngoại trừ Cố gia, sau lưng còn có Mộc gia cùng Lục vương phủ ủng hộ.
"Đến rồi." Ngâm Hoan đang suy nghĩ lan man, không bao lâu xe ngựa đã đến cửa lớn Mộc phủ, sáng sớm được tin tức Mộc lão phu nhân đã phái người chờ ngoài cửa lớn, khi thấy các nàng đến, vội vàng đem các nàng đến sân Mộc lão phu nhân.
Hôm làm lễ nhận con gái thừa tự chỉ có hai vị phu nhân Mộc gia đi, dù sao cũng là con gái thứ xuất, Mộc gia cũng không thể huy động nhiều người đi đến Cố phủ, cho nên Mộc lão phu nhân liền đặc biệt chờ đợi lúc nữ nhi trở lại này.
Mộc thị cùng Ngâm Hoan đang ngồi kiệu nhỏ đến viện tử Mộc lão phu nhân, Ngâm Hoan xuống cỗ kiệu đi theo sau lưng Mộc thị hướng phía trong sân, vòng qua một cái hành lang gấp khúc đến chỗ ở của Mộc lão phu nhân, rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong truyền ra.
Đi vào vừa nhìn bên trong chỉ có Mộc lão phu nhân cùng với Mộc Nhị phu nhân ngồi đó, Mộc lão phu nhân nhìn dáng vẻ của Ngâm Hoan ngoắc tay nói, "Đến đây ngồi với bà."
Ngâm Hoan ngẩng đầu liếc nhanh Mộc thị, sau đó mới đi tới trước mặt Mộc lão phu nhân, đầu tiên là cung kính hô một tiếng ngoại tổ mẫu, tiện đà tựa vào bên cạnh nàng, cũng không muốn ngồi trên sập.
Mộc lão phu nhân bị một tiếng ngoại tổ mẫu này kêu thập phần thành tâm, nàng chỉ có một nữ nhi là Mộc thị, từ khi nàng xuất giá bắt đầu tâm tâm niệm niệm muốn đứa nhỏ của bà sống tốt, cho đến khi long phượng thai của Mộc thị đều chết, trong tâm Mộc lão phu nhân còn khó chịu hơn người nào khác.
Cuối năm Cố con rể vừa chết, cuộc sống nữ nhi tại Cố gia lại càng gian nan hơn, khuyên nàng trở lại Mộc phủ đứa nhỏ này lại không chịu, hôm nay nhìn thấy nữ nhi khí sắc tốt lên rất nhiều, bất luận là ruột thịt hay không đối với Mộc lão phu nhân mà nói cũng không quan trọng bằng Mộc thị.
"Cháu ngoan, Vãn Đình a, nương xem đứa nhỏ này làm sao lại gầy như vậy." Mộc lão phu nhân ôm Ngâm Hoan một chút, đối với Mộc thị đang ngồi xuống nói ra, Mộc Nhị phu nhân vừa mới cười đến sang sảng nói tiếp, "Xem mẫu thân ngài nói kìa, ngài gặp ai cũng nói gầy, tiểu tử Cảnh Ngưng kia còn ngày ngày cùng con oán hận, nói ăn bao nhiêu tổ mẫu ngài cũng chê ốm."
"Ta đã nói chuyện cân đối dinh dưỡng cho đứa nhỏ với con rồi, đứa nhỏ này đang ở tuổi lớn, tự nhiên cần phải tẩm bổ nhiều vào." Mộc lão phu nhân đã đến tuổi tác này, đối với cháu trai cháu gái tự nhiên là rất nhiều yêu thương, chỉ bằng điều kiện của Mộc gia, chẳng lẽ không thể để bọn nhỏ ăn cái bọn chúng thích sao.
"Dạ dạ dạ, mẫu thân nói đúng lắm, vậy con phải để tiểu tử kia đến nơi này của ngài ăn nhiều cơm đỡ phải tổ mẫu hắn nói con suốt ngày ngược đãi hắn." Mộc Nhị phu nhân Tưởng thị đẩy nhẹ bả vai của Mộc lão phu nhân, cười trả lời.
Mộc lão phu nhân lúc này mới buông lỏng Ngâm Hoan ra đối với Mộc thị nói, "Con trở về ở được mấy ngày."
"Mùng mười con phải trở về, trong nhà còn nhiều chuyện và con còn phải vào cung tạ ơn. Năm trước Lục vương gia đưa tới lễ dầy như vậy, con suy nghĩ phải trả lễ như thế nào a." Mộc thị để Ngâm Hoan ngồi một bên, có nha hoàn bưng mâm đựng trái cây đi lên, Tư Kỳ ở phía sau lột cho nàng chút ít thịt quả.
"Hôm nay Cố gia tước vị này cũng cho lão Nhị bọn họ, chẳng lẽ sẽ không có người đối với quyền quản gia của con không nói gì sao?" Mộc lão phu nhân khẽ hừ một tiếng, con rể còn chưa qua đời đến mười ngày nửa tháng mà hôm nay tại Cố phủ bọn họ mẹ giá con côi, người trong Cố phủ còn muốn khi dễ như thế nào nữa.
"Mẫu thân sao lại đem chuyện này nói trước mặt bọn Nhị đệ muội mà Nhị đệ bọn họ cũng không có ý kiến gì sao, hay là nương nghe được chuyện gì rồi?" Mộc thị hiểu rõ Mộc lão phu nhân, bà sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, nàng sai Tư Kỳ mang theo Ngâm Hoan đi bên ngoài đi một chút, nghiêm mặt nói.
"Mẫu thân đâu chỉ là nghe nói." Tưởng thị thấy mẹ chồng nói có chút tức giận, thở dài một hơi nhìn Mộc thị, "Chính là năm trước, lúc đại tẩu đi Nghiêm gia, Nghiêm gia đại phu nhân nói."
"Nàng nói chuyện gì?"
"Thì nói chính em gái của chồng mình ngây ngốc Cố gia a, vốn là nàng là thật vui vẻ đi chúc mừng tiểu cô thành Quốc công phu nhân, sao đoán được, có mỗi bữa tiệc cơm còn muốn nói trước cùng phòng bếp, nói là quy củ của Cố phủ, bèn hỏi phía dưới mới biết được, quản gia của Cố phủ là Cố gia đại phu nhân, vì vậy nàng liền hỏi đại tẩu, chẳng lẽ này Mộc phủ cũng không phải do Quốc công phu nhân đảm nhận sao." Mộc Nhị phu nhân sau khi nói xong, Mộc thị sắc mặt cũng có chút hơi trầm xuống.
"Nghiêm gia đại phu nhân là người lợi hại, con chỉ một mình tại Cố gia, hôm nay mặc dù nhận một đứa nhỏ làm con nhưng dù sao cũng không phải là con trai, người khác nói xấu con làm sao chống đỡ được, hôm nay vợ chồng Cố quốc công không nói cái gì, nhưng chuyện này có liên quan lợi hại không nhỏ mà nhị phu nhân cũng không phải là người ngốc."
Lời của Mộc lão phu nhân nói Mộc thị tự nhiên hiểu, mình coi như được trao cáo mệnh Nhất phẩm phu nhân nhưng một không vào triều hai không làm quan luôn không bằng nam nhi, tước vị của Nhị đệ chẳng khác gì là phục vụ quên mình của Đại lang đổi lấy, cho nên bọn họ làm sao có thể ép nàng giao ra quyền quản gia tại Cố gia, nói thẳng không được nhưng làm sao ngăn được nhàn thoại của người khác.
Mộc Vãn Đình nàng há lại bị vài câu lời ra tiếng vào mà chịu đả kích sao.
"Nhị đệ muội phải không ngốc, bất quá Cố gia lớn như vậy, cũng không phải là con không cho nàng nhúng tay vào, con vừa là quả phụ lại được ban cáo mệnh, con cũng không cần quan tâm bọn họ nói cái gì, con trai con gái lại có gì khác nhau đâu, nương ngài yên tâm, những thứ này nữ nhi hiểu." Mộc thị an ủi Mộc lão phu nhân.
"Con nghĩ thoáng là tốt rồi, đại ca con bọn họ chỉ sợ con luẩn quẩn trong lòng." Mộc lão phu nhân thấy nàng nói như vậy cũng yên tâm không ít, so với bộ dáng nữ nhi vào năm ngoái lúc con rể vừa đi so bộ dáng hôm nay Mộc lão phu nhân đã thỏa mãn rất nhiều.
Mộc thị nhìn thoáng qua Tưởng thị cười nói, "Nương không biết, Đại ca Nhị ca còn không hiểu được muội tính tình sao, muội như thế nào sẽ luẩn quẩn trong lòng."...
Bên bờ nước nhỏ trong Mộc gia, Tư Kỳ cùng một đứa nha hoàn trong phòng Mộc lão phu nhân dẫn theo Ngâm Hoan đi một vòng, đến ấm đình cạnh bờ ao, nha hoàn kia lưu loát mang trà nóng lên đây, Ngâm Hoan tay nâng chén cái miệng nhỏ uống một ngụm, một mặt nhìn vài nha hoàn đang dọn tuyết trên bờ hồ.
Không lâu sau, trong tầm mắt Ngâm Hoan xuất hiện thêm vài người, một người trong đó rất là dễ làm người khác chú ý, vóc người kia gần như gấp hai lần người khác.
Bọn họ tựa hồ liền là hướng về phía Ngâm Hoan đi tới, vừa nhìn nàng ở nơi này, đoàn người đã đi tới, ba cái nam hài một cô gái.
"Tỷ chính là tiểu biểu tỷ trở về cũng cô cô?" Trong nhóm người đó một bé gái niên kỷ nhỏ hơn đứng sau lưng tò mò hỏi, kia tiểu mập mạp sau lưng lập tức lên tiếng, "Mộc Y Lâm, ngươi ngốc chết, trong Mộc phủ trừ ngươi ra, nàng đương nhiên là tiểu muội muội cô cô mang về!"
Mộc Y Lâm bị hắn hô một tiếng như vậy, lập tức có chút nước mắt lưng tròng, một bên Mộc Cảnh Huyền cười trên nỗi đau của người khác nói, "Ngươi xong rồi Tam ca, ngươi lại đem tiểu muội chọc khóc, xem Nhị thẩm buổi tối có đánh ngươi hay không!"
Mộc Cảnh Ngưng mặt đỏ lên miệng phồng lên lập tức có chút nói không nên lời, tay chân luống cuống nhìn nữ nhi bảo bối của nương mình, hơi có chút không kiên nhẫn, "Cô nương gia thật là phiền toái, động một chút là khóc!"
Vừa nói như vậy, Mộc Y Lâm càng thêm ủy khuất nhìn Mộc Cảnh Ngưng, cái miệng nhỏ nhắn chu ra có xu thế người mà nói nữa ta khóc không ngừng cho ngươi xem.
"Tam thiếu gia, phu nhân đang ở trong sân Lão phu nhân, các người muốn cùng ta qua đó không?" Đứng bên cạnh Ngâm Hoan, nha hoàn trong phòng Mộc lão phu nhân đem Mộc Y Lâm ôm lấy lau nước mắt cho nàng, Mộc Cảnh Ngưng vừa nghe mẫu thân ở trong sân tổ mẫu, lập tức liền hết giận, thân thể thịt đô đô lui về phía sau một bước, "Được rồi, ta không nói nữa là được, ngươi thông minh nhất.”
Mộc Y Lâm thút tha thút thít nhìn hắn, Mộc Cảnh Ngưng lại bất đắc dĩ bổ sung một câu, "Được rồi được rồi, ta là đần nhất."
Mộc Y Lâm muốn nha hoàn kia đặt mình xuống dưới, đi trước mặt đến Ngâm Hoan, nghiêng đầu âm thanh như trẻ đang bú hỏi, "Tỷ là tiểu tỷ tỷ mà cô cô mang đến sao?"
"Đúng vậy, tỷ cùng mẫu thân mới tới đây." Ngâm Hoan nhìn phấn điêu vòng ngọc Mộc Y Lâm, đáy mắt tinh khiết kia mới chân chính là một đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, không giống với người khác ở Cố phủ.
"Tiểu biểu tỷ, muội gọi là Mộc Y Lâm." Mộc Y Lâm nước mắt còn treo ở trên nhãn tình, lúc này đã thật vui vẻ cùng Ngâm Hoan ngồi chung một chỗ nói chuyện, trong Mộc phủ chỉ có một mình nàng là con gái còn lại tất cả đều là nam hài, vừa nhìn thấy có một tiểu tỷ ngang tuổi mình xuất hiện tự nhiên rất cao hứng.
Một bên Mộc Cảnh Ngưng không khỏi liếc mắt, hắn đã nói nữ nhân là phiền toái, chỉ trong chốc lát trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
"Tiểu thư, canh giờ không còn sớm, nên trở về viện của Lão phu nhân thôi." Tư Kỳ ở một bên nhắc nhở, Ngâm Hoan gật gật đầu còn chưa mở miệng, Mộc Y Lâm liền muốn đi theo nàng cùng nhau đi sang viện Mộc lão phu nhân, Mộc Cảnh Ngưng vừa nghe, vội vàng muốn chuồn đi trước, một bên Mộc Cảnh Huyền thấy Tam ca lẻn đi, hắn cũng lẻn đi theo, lưu lại Đại ca Mộc gia Mộc Cảnh Dương theo các nàng cùng trở về viện tử Mộc lão phu nhân.
Cùng ăn cơm tối xong, Mộc thị mang theo Ngâm Hoan trở về sân trước kia của chính mình, viện này từ lúc Mộc thị xuất giá tới nay vẫn giữ lại, thường xuyên có người quét dọn, Thanh Nha đã đợi các nàng ở đây từ sớm, hầu hạ Ngâm Hoan rửa mặt, ôm nàng lên giường ngủ.
Ngày hôm sau Ngâm Hoan mới gặp được Mộc gia đại phu nhân cùng với Đại gia cùng Nhị gia Mộc gia, nhận thức Đại cữu cùng Nhị cữu, Mộc gia cũng đã thành nhà ngoại của Ngâm Hoan, có một cái nhà ngoại mạnh mẽ như vậy, Ngâm Hoan cũng không có cao hứng chút nào, nói không dễ nghe một chút có một ngày Mộc thị mất thì Cố Ngâm Hoan nàng cùng Mộc gia này liên lạc ràng buộc cũng liền chặt đứt.
Chỉ là không giống với phản ứng của Cố gia, Mộc gia đối với lựa chọn của Mộc thị đều là ôm thái độ ủng hộ, chỉ cần muội muội bọn họ sống khá giả vui vẻ là được, làm ca ca không quan tâm ai làm con thừa tự của nàng, ai cũng đều cảm thấy tốt, duy chỉ có ngoại trừ Mộc đại phu nhân, ngôn ngữ trong đôi lúc luôn lộ ra chỉ trích Mộc thị thiếu suy xét trong chuyện nhận con thừa tự.
Nhất là một cô nương khoảng bảy tám tuổi tuổi đứng ở sau người Mộc đại phu nhân, thỉnh thoảng đưa mắt tới chỗ Ngâm Hoan, mỗi lần nàng cười nhìn sang nàng ta thì cô nương kia lại tựa hồ như có chút bất thiện liếc quay mặt đi, lặp lại mấy lần như vậy Ngâm Hoan cảm thấy có chút không giải thích được.