Mùa thu tháng mười, sau khi hôn sự của mấy nhà chấm dứt, trong Cố phủ, Cố lão phu nhân đang giảng giải những chuyện cần chú ý khi tiến cung cho bọn Ngâm Hoan nghe, bà nói những chuyện này đơn giản là vì hai ngày sau các nàng sẽ tiến cung dự tiệc, thu yến được tổ chức trong cung ba năm một lần, bình thường các cô nương tới tuổi thành hôn của quan lại trong triều sẽ được mời, nếu có cô nương nào lọt vào mắt của Thái hậu, cho dù chỉ là hai ba lời tán thưởng, cũng rất có ảnh hưởng đến hôn sự sau này.
Vì thế Cố lão phu nhân lại càng phải cẩn thận một chút, danh tiếng của nữ nhi Cố gia hôm nay là lung lay sắp đổ, trước mắt là một loạt các cô nương tới tuổi có thể gả cưới, nếu không vãn hồi được chút ít hình tượng, sợ là không tìm được nhà chồng nào tốt.
Cố lão phu nhân ngoại trừ dặn dò bọn Ngâm Hoan, bà cũng có giáo dục với bọn Đại ca Nhị ca cần chú ý lời nói khi vào cung, Ngâm Hoan nhìn Cố Ngâm Nguyệt ngồi bên cạnh nghe chuyên chú, Hoàng gia thật ra là nơi nịnh hót nhất, người được chia làm năm bảy loại, mà ngay cả chuyện vào cung tham gia yến tiệc này, đối với quan viên trong triều mà nói, cũng có phân ra cao hoặc thấp, những quan viên nào trên ngũ phẩm mới được mời, còn thấp hơn thì rất ít.
Phương thị suy nghĩ một chút về việc có nên mang theo đứa nhỏ hay không, theo lý mà nói thì nàng nên mang theo con gái lớn đi trước, nhưng đối với Cố Ngâm Sương, sợ là sự chú ý này không mang lại bao nhiêu hạnh phúc a.
"Khi gặp Thái hậu hay hoàng hậu các con không được nhìn thẳng vào mặt, vào cung, gặp chuyện gì cũng nên nghe nhiều nói ít, trên đường đi cũng không nên tuỳ tiện đắc tội quý nhân nào, các con đi theo mẫu thân của mình, không được đi loạn, nghe chưa." Cố lão phu nhân đã lớn tuổi, nếu không phải là yến tiệc quá quan trọng gì thì bà vẫn được miễn không phải tham dự.
Sau khi dặn dò tinh tế một phen, dọc theo đường đi Ngâm Hoan lại nghe Mộc thị nói không ít, lúc lên xe ngựa Ngâm Hoan hiếu kỳ hỏi Mộc thị, "Mẫu thân, lúc trước ngài có thường vào cung không ạ?"
"Không coi là nhiều, cũng có đi vài lần, nhưng hầu hết là đi theo các cậu con." Trong hai huynh đệ Mộc gia thì em trai từ nhỏ xuất nhập cung rất nhiều, còn làm thư đồng của hoàng thượng vài năm, Mộc thị đối với hoàng cung tự nhiên cũng có chút quen thuộc, thế nhưng dù sao đó không phải là viện tử nhà mình, nơi đó lớn hơn cũng mỹ lệ hơn, lúc đi vào cần phải dè dặt, "Năm nay thu yến có lẽ sẽ càng náo nhiệt hơn một chút." Mộc thị nghĩ nghĩ một chút nói ra, năm nay nhiều người mà Thái hậu vốn thích náo nhiệt hẳn là sẽ ban thưởng không ít đi.
Ba chiếc ngựa Cố gia nối đuôi nhau vào hoàng cung, sau khi xe ngựa tiến tới cửa cung liền dừng lại, Ngâm Hoan xuống xe ngựa, bên ngoài cửa cung đã có thái giám tiếp đón, hắn thu bài tử trong tay Mộc thị, nhìn thoáng qua phía sau các nàng, nhớ rõ ràng số người, ra hiệu cho một thái giám khác dẫn các nàng vào cửa cung.
Nếu so sánh hoàng cung như một cái nhà giam cũng không quá đáng, một tầng lại một tầng, một vòng lại một vòng, Ngâm Hoan chỉ có thể liếc nhanh bức tường sơn đỏ kia, thái giám dẫn đường ban đầu nhất liền dặn một câu, chớ nhìn loạn.
Lại đi qua một cửa cung khác, người dẫn đường lại thay đổi thành người khác, trên đường là một mảnh yên lặng chỉ có tiếng bước chân các nàng vang lên, cho đến khi qua cửa cung thứ tư, người dẫn đường biến thành một cung nữ, cung nữ kia cười khanh khách nhìn các nàng, "Cố phu nhân."
"Cẩn Thu cô cô." Mộc thị liền giật mình, Đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu tại sao lại ở đây đón người.
"Cố đại phu nhân, hoàng hậu nương nương mệnh nô tỳ tới đón ngài cùng Cố thất tiểu thư đi Vĩnh Hòa cung một chuyến." Cẩn Thu cười híp mắt nhìn các nàng, "Như Nguyệt, mang các vị phu nhân đi Tiêu Lộ các."
Cung nữ bên cạnh Cẩn Thu hướng phía Cố nhị phu nhân làm tư thế xin mời, đoàn người không có dị nghị gì liền đi theo nàng về một phương hướng khác, mà Mộc thị cùng Ngâm Hoan thì đi theo Cẩn Thu về hướng Vĩnh Hòa cung.
Ngâm Hoan giờ phút này rất buồn bực, tại sao hoàng hậu chỉ mời hai mẹ con nàng, chẳng lẽ vì chuyện tình Lục vương phủ sao, nhưng lúc đến Vĩnh Hòa cung, sau khi Ngâm Hoan nơm nớp lo sợ quỳ xuống hành lễ, hoàng hậu lại không hề đề cập một lời về chuyện tình của Lục vương phủ, ngược lại là thường hỏi thăm Mộc thị chuyện tình của Ngâm Hoan.
"Cố phu nhân, ta xem đứa nhỏ này cùng ngươi thật là có duyên phận nha." Hoàng hậu nhìn bộ dáng nhu thuận nghe lời của Ngâm Hoan, quay đầu nói với Mộc thị.
"Cũng là phúc khí của thần thiếp, sau khi Đại lang đi, vẫn là đứa nhỏ bầu bạn cùng thần thiếp." Mộc thị cũng không có keo kiệt tán thưởng về Ngâm Hoan, hoàng hậu cười cười, cung nữ giữ cửa tiến tới bẩm báo "Hoàng hậu nương nương, Lục vương phi dẫn theo thế tử phi cùng Bát vương phi đã tới."
Hoàng hậu trong mắt hiện lên một tia không rõ ý tứ, phất tay để nàng dẫn người vào, Ngâm Hoan vừa vặn ngẩng đầu thì nhìn thấy hai nữ nhân duyên dáng sang trọng đi vào, trong đó đi theo phía sau một người là Kỳ gia tiểu thư, người mà hôm nay đã là Lục thế tử phi.
Có lẽ là do yếu tố tâm lý, Ngâm Hoan dừng lại thêm một giây trên người Bát vương phi, nhưng rất nhanh thu hồi thần sắc.
Theo như thân phận mà nói, Mộc thị cùng Ngâm Hoan đều phải hành lễ với các nàng, Ngâm Hoan lại một lần nữa ngồi trở lại trên ghế dựa, cảm giác được có tầm mắt nhìn nàng, vừa nhấc mắt thì Kỳ Tố Như ngồi đối diện ánh mắt thoáng nhìn về hướng khác.
"Vài năm không gặp, Ngâm Hoan đã lớn như vậy rồi." Lục vương phi tận tâm tận lực sắm hình tượng hoà nhã, phảng phất người lúc trước giả bộ bệnh không phải là nàng, nàng cùng Lục vương gia đều quan tâm Cố phủ giống nhau, kể cả Ngâm Hoan chỉ là con thừa tự của Đại gia Cố gia, nhưng nói nghiêm túc thì không phải nàng cũng là con của ân nhân cứu mạng sao.
"Nhìn cô nương Cố gia này thật là thuỷ linh, động lòng người nha." Bát vương phi ngồi bên cạnh Lục vương phi che miệng khẽ cười, "Lần trước nhìn thấy Cố gia Nhị tiểu thư kia, không nói nàng có tài có khí, ngay cả bộ dáng cũng đoan chính, bằng không làm sao sẽ trở thành con dâu Lục gia chữ."
Cố gia tiểu thư chưa từng đi Bát vương phủ, các nàng cũng chưa bao giờ gặp qua Bát vương phi, Ngâm Hoan trong lòng thở dài một hơi, Bát vương phi nói chuyện này chẳng phải là muốn chê cười cô nương Cố gia sao.
"Nếu ngươi thích nàng thì liền cho một trong hai tiểu tử nhà ngươi cưới nàng đi, miễn cho ngươi cả ngày lẩm bẩm bọn hắn là Hỗn Thế Ma Vương, sợ không đón được nàng dâu." Hoàng hậu nghe nàng ở trước mặt mình nói như vậy, hơi có không vui, ngay cả Hoàng Thượng đều nói Cố gia này mấy đời người liên tục trung thành với triều đình, không thể bỏ qua công lao, cho dù hôm nay Cố gia có chút xuống dốc, nhưng người trong hoàng thất cần phải cẩn thận trong lời nói, đừng để sai lầm khiến trái tim các nàng băng giá, mất lòng người.
Bát vương phi sắc mặt biến hóa, lập tức cười nói, "Thần thiếp nào có phúc khí như vậy, tiểu tử kia trong nhà tính tình ra sao tỷ tỷ không phải là cũng rõ rang sao, nếu hắn đã không thích thì có ép cũng không được." Nói đến con trai thân sinh của mình, Bát vương phi thái độ liền vui vẻ hơn rất nhiều.
"Ngươi bây giờ nói như vậy, đến lúc Khiêm Mặc nói với ngươi hắn thích một cô nương, ta xem ngươi có thể không đồng ý hay không”. Hoàng hậu nhìn ra tâm tư của nàng, là một người không nhúng tay vào hôn sự của con trai nàng mới không tin, lúc trước còn khóc cùng mình về chuyện con trai muốn đi đầu quân, còn muốn nàng ngăn cản hắn nữa.
Bát vương phi nghĩ tới vừa rồi chính miệng mình nói chuyện Lục gia cũng không tốt, chỉ là nàng có chút chịu không được, nhưng ngay trước mặt Lục tẩu cùng Cố phu nhân, Hoàng hậu tỷ tỷ lại không cho nàng chút khách khí nào.
"Bọn họ còn nhỏ, chuyện hôn nhân đại sự này đương nhiên phải theo ý cha mẹ." Đúng lúc đó Lục vương phi nói một câu, Mộc thị chỉ cười nhạt một tiếng, cho dù nhắc tới Nhị cô nương, nàng đều không có gì khác thường.
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Ngâm Hoan đang ngồi, nếu Cố phu nhân này là người ngũ cốc không vào, hôm nay nàng cũng sẽ không vì chuyện này mà phiền não.
Cẩn Thu bên cạnh Hoàng hậu thấy trên mặt nàng thoáng hiện tia không kiên nhẫn, vội mở miệng, "Nương nương, cũng gần tới giờ rồi."
"Các ngươi đều đi ngự hoa viên đi, cũng gần tới giờ mở tiệc rồi."
Ngâm Hoan đi theo sau lưng Mộc thị ra khỏi Vĩnh Hòa cung, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, thế tử phi kia cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng cứ nhìn chính mình, lúc mình ngẩng đầu nhìn nàng thì nàng lại tránh né rất nhanh, ngay cả cái đối mặt cũng không chịu được.
"Con nghĩ gì thế." Mộc thị quay đầu lại thấy nàng mặt mũi đầy rối rắm đứng đó, đi tới kéo tay của nàng, "Hồ đồ, con lạc đường cũng không biết." Đánh xuống đầu Ngâm Hoan, rốt cuộc nàng cũng đuổi kịp bước chân của Mộc thị, đi về phía đại môn kia.
Trong Vĩnh Hòa cung, hoàng hậu nửa tựa vào trên ghế, một tay nâng trán, một bên Cẩn Thu lại cho nàng đổi cho nàng một ly trà khác, cầm lấy một bên cây quạt nhẹ nhàng quạt quạt từ xa cho nàng, "Nương nương, có phải ngài cảm thấy buồn bục không, nô tỳ mở cửa sổ cho thoáng nhé."
"Cẩn Thu a, ngươi thấy Cố gia hài tử này như thế nào?"
"Nô tỳ cho rằng, Cố gia Thất tiểu thư này, là một đứa nhỏ văn tĩnh." Cẩn Thu biết rõ tính tình Hoàng hậu, hỏi như vậy không phải là xem trọng ý kiến của nàng, chỉ là châm chước mở miệng thôi.
"Bộ dáng cũng là đoan chính, nhìn như cũng là hài tử an phận, ngươi nói, để nàng vào phủ thái tử được không?" Hoàng hậu mới vừa nói xong, Cẩn Thu để cây quạt xuống liền quỳ gối bên cạnh nàng, "Nương nương, ngài đây là muốn giảm thọn nô tỳ sao."
Hồi lâu, hoàng hậu cười ra tiếng, "Ngươi xem ngươi này, vĩnh viễn đều là người cẩn thận như vậy." Thở dài một hơi, Bát vương phi tuy là muội muội ruột thịt của nàng, nhưng thời điểm nàng xuất giá Bát vương phi còn rất nhỏ, nàng có lẽ là bị mẫu thân làm hư, có đôi khi mở miệng nói chuyện, cũng không biết cân nhắc thiệt hơn, hôm nay ngay trước mặt Cố phu nhân cùng Cố tiểu thư nói chuyện xấu của Cố gia tiểu thư, Cố phu nhân nghe được sẽ có cảm tưởng gì, nàng là một Bát vương phi, cũng may là trong phủ Bát vương phi yên lặng, nếu không, không biết nàng có đảm đương nổi vị trí đương gia chủ mẫu không nữa.
Lúc chọn Bát thế tử phi nàng không mấy vui vẻ, nói muốn đem Cố thất tiểu thư đưa vào phủ thái tử, ý tưởng này cũng không là lần đầu tiên xuất hiện, lúc trước Thái tử phi mơ hồ biết được Khiêm Mặc có người trong lòng, chỉ cần tùy tiện điều tra sẽ biết tâm tư tiểu tử này.
Nhưng tính tình muội muội mình ra sao, nếu nàng biết con trai mình thích cô nương giống vậy, tuyệt đối là không đồng ý, đến lúc đó nàng lại gây một lần nữa, danh tiếng Hoàng gia bên ngoài sẽ bị huỷ mất, ca ca không cần, em trai nói muốn, sau em trai cũng không cần, chẳng lẽ lấy danh tiếng cô nương nhà người ta ra đùa sao.
Nàng là hoàng hậu cần phải duy trì cục diện cân bằng, thay vì để Cố gia lại vùi lấp, không bằng đưa nàng ấy vào phủ thái tử, tương lai làm tiểu phi tử, cũng có thể chiếu cố Cố gia một chút, lại không tạo thành uy hiếp, coi như là bình bình ổn ổn.
Bất quá nếu là như vậy, chỉ sợ tiểu tử kia hận hết tất cả mọi người.
Nghĩ tới đây, hoàng hậu lại cảm thấy biện pháp này không tốt, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ sao cũng đều cảm thấy việc này khó giải quyết, "Thôi thôi, cứ để cho bọn họ thích làm sao thì làm đi."
Quanh đi quẩn lại đã đến ngự hoa viên, chỗ ngồi cũng đã sắp xếp xong, tách ra hai bên, cũng đặt rất nhiều bàn nhỏ, trên mặt đã sớm bày biện thức ăn, cũng đã có một số tiểu thư phu nhân ngồi xuống.
Cung nữ dẫn các nàng tới chỗ Nhị phu nhân kia, mới ngồi xuống, Nghiêm thị liền không thể chờ đợi được hỏi nàng, "Hoàng hậu nói với tẩu chuyện gì vậy."
Mộc thị lông mày cau lại, người ngồi xung chung quanh đều nghe, làm cho người khác cho rằng các nàng hưởng nhiều vinh dự đặc biện, còn được Hoàng Hậu mời qua.
"Chỉ nói chút ít việc nhà." Nghiêm thị thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Mộc thị, tự tìm mất mặt, mím mím môi, Cố Ngâm Nguyệt một bên lặng lẽ kéo tay áo của nàng một chút, "Mẫu thân, bí mật này cần giữ kín, ngài hỏi lên như vậy, còn không sợ nhiều người ngồi đây nghe thấy sao."
Nghiêm thị trên mặt thoáng hiện lên quẹt một tia hiểu rõ, vô ý thức nhìn thoáng qua bốn phía, Ngâm Hoan thở dài, cái nhìn này không phải càng làm cho người ta chú ý sao.