Trung tuần tháng năm đã gần đến ngày thành thân của Cố Dật Tín, Cố phủ trên dưới lại bận rộn, bên bố phường rốt cuộc cũng yên tĩnh, nhưng này chuyện làm ăn nhất định không thể nào tốt bằng trước kia được, Ngâm Hoan thậm chí hoài nghi là vị nào nhàm chán muốn chọc phá nàng, với phương thức không có tiêu chuẩn trí não kia.
Bắc thị bị nháo như vậy, Nam thị bên kia đồng dạng cũng bị ảnh hường, Ngâm Hoan chỉ có thể chờ danh tiếng này trôi theo thời gian.
Ngày mười sáu tháng năm hôm đó Cố phủ bắt đầu mở tiệc chiêu đãi, đến sáng sớm ngày mười bảy tháng năm, khách quý đã bắt đầu tới, Cố lão phu nhân tự mình ra cổng lớn đón.
Cố Dật Tín một đêm không ngủ, sau một loạt động tác dâng hương bái lạy tổ tiên đến gần sáng mới trở lại phòng tắm rửa, thay hỉ bào, canh giờ vừa đến liền dẫn đội ngũ đón dâu đi về hướng Mạnh gia, đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo và trống, trên phố xá ai cũng biét, đây là hỉ sự của một nhà nào đó.
Ngâm Hoan mang theo Thanh Nha xem xét lại danh sách khách mời, kể cả chuyện sắp xếp chỗ ngồi vào trước đêm khai tịch hay chỗ ngồi của tân khách một lần nữa cho rõ ràng, cùng Cố Ngâm Nguyệt so sánh với chuyện trong bếp núc, liền vội vã đi về phía tiền đường.
Nhị lão gia cùng nhị phu nhân hôm nay là người gặp hỉ sự tinh thần sảng khoái, đi theo Cố lão phu nhân tiếp đãi khách nhân, nhất là Nhị lão gia, ngày con trai lão thành thân có thật đông người tới tham gia, chính là đã bước qua đám sương mù bao phủ Cố gia như lúc trước, con trai có tiền đồ, người làm cha này cũng cao hứng.
Thỉnh thoảng có người trở lại bẩm báo đội ngũ đón dâu đã tới nơi nào, nhanh đến buổi trưa, Cố lão phu nhân trở về phòng thay đổi một bộ y phục khác, buổi chiều nay khách nhân đến người nào cũng hiển quý.
Ngâm Hoan tại trong sảnh rốt cuộc cũng thấy Mộc thị đang sai xử hạ nhân, thấy nàng không thay đồ hay trang điểm gì, liền sai Tư Kỳ tiến đến, chính mình thì lôi kéo nàng vào một sương phòng, "Mẫu thân, ngài cũng nên đổi y phục thôi."
Mộc thị nhìn bộ cẩm phục treo trên kệ, một bên trên bàn trang điểm còn bày đặt một bộ đồ trang sức, cười nói, "Hồ nháo, ta trang điểm thay đồ làm gì, Đại ca ngươi mới là người thành thân."
Ngâm Hoan ấn nàng ngồi lên ghế, ra hiệu Thanh Nha tiến đến, "Đại ca thành thân là đúng vậy, nhưng mà nữ nhân phải biết tự quan tâm dung mạo của mình nha, mẫu thân cũng không thể quên trang phục chính mình, y phục này cũng sẽ không đoạt danh tiếng của Nhị thẩm, con chính là đặc biệt sai sư phụ trong tiệm làm cho ngài, còn có đồ trang sức đeo tay này nha, đây là do sư phụ có tay nghề tốt nhất trong Thiên Ngọc làm đó." Ngâm Hoan đem này đặt lên đầu của Mộc thị rồi ngẫm nghĩ, nàng sai Thanh Nha thay đồ cho Mộc thị trước rồi mới trang điểm.
Mộc thị chính là lâu rồi chưa trang phục (chưng diện), ngoại trừ lúc tiến cung mặc bộ đồ nhất phẩm cáo mệnh phu nhân kia, quần áo thường này cũng chỉ có vài kiểu, nàng là quả phụ nên không thể nào ăn mặc quá mức được, dễ khiến cho người khác cảm thấy nàng là người không an phận, mấy năm nay màu sắc trên người quá mức trầm.
"Vài ngày trước bố phường có chuyện hả con?" Mộc thị nhìn mình trong gương đồng, nhịn không được đưa thay sờ sờ mặt, quay đầu hỏi.
"Không sao ạ, làm ăn phai nhạt chút ít, vậy cũng tốt, nếu không làm sao những sư phụ kia có thời gian làm y phục cho mẫu thân chứ, cũng không có chuyện gì to tát, thời gian sau sẽ tốt hơn ngài đừng lo lắng." Ngâm Hoan cầm lấy bút than hoạ hai bên đầu lông mày cho Mộc thị, "Mẫu thân, ngài thật là đẹp."
"Quỷ nha đầu!" Mộc thị nở nụ cười, đưa tay khẽ gõ trán nàng, chờ Thanh Nha đem cây trâm kia cắm vào cho đủ bộ, Ngâm Hoan hài lòng nói, "Con không hề nói quá nha, mẫu thân nên thường xuyên mặc như vầy đi."
Mộc thị cúi đầu nhìn một chút, xiêm y màu xanh đậm, trên ống tay áo có thêu hoa văn bằng chỉ đen, ngược lại không hề mất sự trang trọng, Mộc thị vỗ trán của nàng một cái, "Hồ nháo, làm lãng phí bao nhiêu thời gian rồi."
Ngâm Hoan cười híp mắt nhìn nàng đi ra ngoài, lúc này mới mang theo Thanh Nha trở về Tử Kinh viện một chuyến, Mộc thị đến cửa lớn, Cố lão phu nhân thấy nàng mặc như vậy, trên mặt vui vẻ càng đậm, "Thất nha đầu nói không sai, con nên thường xuyên mặc như vầy đi."
Mộc thị hơi có vẻ thẹn thùng, cùng Cố lão phu nhân đón khách vào cửa, ở bên ngoài cửa xe ngựa hết chiếc này đến chiếc khác ngừng lại, bên cạnh Như Hoạ là một nha hoàn thay nàng ghi chép những lễ vật mà khách nhân mang đến, Bành lão phu nhân mang theo Bành phu nhân cũng mới vừa vặn đến, tựa hồ là cố kỵ chuyện gì, Bành Mậu Lâm cũng không có đến Cố phủ trước như mọi khi.
Ngâm Hoan từ Tử Kinh viện trong đi ra, đi đến viện của Cố Dật Tín, thấy bên trong đều bố trí thỏa đáng, mang theo Tập Noãn đi về phía phòng bếp nơi Cố Ngâm Nguyệt quản lí, vòng qua vườn hoa nhỏ, vừa qua khỏi cổng vòm liền gặp được Tô Khiêm Doanh đến tham gia tiệc trước.
"Lục thế tử lạc đường rồi, đây là hậu viện, tiền viện phải đi vòng qua vườn hoa kia, hướng về phía cổng vòm kìa." Ngâm Hoan sai Hỉ Âm dẫn đường cho hắn, Tô Khiêm Doanh lên tiếng ngăn cản nàng, "Ta là tới tìm nàng."
Ngâm Hoan ngẩn ra, lập tức nói với Tập Noãn sau lưng, "Ngươi đi phòng bếp, ta dẫn thế tử đi tiền viện."
Tập Noãn đi xa, Tô Khiêm Doanh nhìn chăm chú vào gò má của nàng, có lẽ là nàng đi vội, trên gò má ửng hồng, rất chọc người.
"Không biết thế tử tìm ta vì chuyện gì?" Ngâm Hoan nhẫn nại mở miệng hỏi, hôm nay trong phủ vốn nhiều người, nếu để cho người nhìn thấy liền có chuyện khó nghe, "Nếu là không có việc gì thì ta xin phép đi trước, trong phủ rất bận rộn."
"Ngâm Hoan." Hồi lâu Tô Khiêm Doanh hô một tiếng, "Ngươi có nguyện ý vào vương phủ một lần nữ hay không."
Ngâm Hoan cau hai hàng lông mày lại, "Lục thế tử, tại sao ngài lại gọi thẳng khuê tự của ta, không tốt, còn chuyện tái nhập vương phủ, Ngâm Hoan coi ngài nói đùa, ta sẽ không để trong lòng."
"Tương lai chờ ta kế thừa vương vị, có thể vì nâng ngươi làm trắc phi, như vậy không được sao?" Tô Khiêm Doanh thấy gương mặt nàng không có hảo ý, rốt cuộc cũng nói ra những lời chôn dấu trong đáy lòng.
"Không được." Ngâm Hoan một câu khẳng định, trong giọng nói mang theo tia trào phúng, "Lục thế tử nếu muốn nghe theo lời của Lục vương gia, hôm nay cũng không nên ở chỗ này nói lời nói này, ta không có ý vào vương phủ, kính xin Lục thế tử về sau chớ có nhắc lại, nữ nhi gia danh dự làm trọng, ta chịu không nổi."
Tô Khiêm Doanh nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng chỉ có hối hận tràn đầy, hối hận lúc trước thời điểm phụ thân hỏi hắn hắn đã lựa chọn sai, nhưng nàng cho rằng Cửu đệ cũng sẽ không khuất phục sao, cuối cùng khẳng định cũng cũng như hắn, hôn sự của bọn họ vốn không có quyền lựa chọn, nếu nàng ở bên cạnh mình tương lai làm trắc phi không phải tốt hơn là chịu tổn thương bên cạnh Cửu đệ sao...
Ngâm Hoan trong lòng buồn bực vô cùng, nàng cũng không có chút ý nghĩ trèo cao vào Lục vương phủ này, nhưng hành vi quái dị này của Lục thế tử thì dù là ai cũng cảm thấy không thoải mãi, lúc trước ngay trước mặt Lục vương gia đem hôn sự này đẩy cho mình làm người quyết định, hai năm qua bên ngoài truyền nhiều lời đồn đãi cũng không còn thấy hắn có cái hành động gì là ân cần thăm hỏi, Ngâm Hoan cũng không muốn cùng hắn có cái gì mập mờ xuất hiện, tốt nhất là rành mạch rõ ràng.
Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện gì a, hắn cũng đã thành thân, chẳng lẽ là hối hận, không bỏ được chính mình sao, cảm thấy cho nàng một thân phận trắc phi liền xứng đáng với thân phận của nàng, cho nên mới cho mình cái ban ân này sao.
Ngâm Hoan cười trào phúng, thật đúng là người quá tự phụ, cho rằng cái vị trí trắc phi hắn cho nàng nàng còn phải mỉm cười cám ơn hắn sao, kiếp nầy nàng coi như là gả cho tiểu môn tiểu hộ, cũng sẽ không chịu một vị trí không được nâng, uỷ khuất chính mình. (Mây: Ý là thân phận không được ngồi kiệu tám người nâng, là chính thất)
Không muốn chạm mặt hắn ở tiền viện, Ngâm Hoan dứt khoát ngây ngốc ở trong phòng bếp, chờ đến bái đường thời điểm mới đi ra, Cố Ngâm Nguyệt xem bộ dáng nàng thở phì phì, bóp bóp khuôn mặt bánh bao của nàng, buồn cười nói, "Có ai chọc muội giận à."
"Không có đâu, Tam tỷ, tỷ đi trước đi, muội muốn ở đây nói mấy chuyện với Lý ma ma”.Những món ăn này, món nào cần mang ra trước, món nào nên đưa cho bàn nào, Ngâm Hoan cầm danh sách trong tay nàng, đẩy nàng ra khỏi phòng bếp.
Chờ đến khi Nhĩ Đông chạy tới gọi nàng, Ngâm Hoan lúc này mới đi trở về tiền viện, lúc này đón dâu đội ngũ cũng vừa tới, Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Nguyệt chen chúc một chỗ, nhìn Cố Dật Tín cầm mảnh lụa đỏ cùng tân nương đi đến, nàng nói nhỏ vào lỗ tai Cố Ngâm Nguyệt, "Tam tỷ, muội thấy Đại ca hôm nay đặc biệt anh tuấn."
"Muội thật đúng là không biết xấu hổ." Cố Ngâm Nguyệt cười trêu nói, "Không phải lúc nãy còn không muốn ra sao, giờ lại chạy nhanh thật nha."
"Tam tỷ, muội còn nghe nói Tam tỷ phu tương lai cũng rất anh tuấn." Ngâm Hoan lại lặng lẽ tại bên tai nàng nói một câu, lúc này Cố Ngâm Nguyệt thẹn thùng hơn, oán trách lườm nàng một cái, trước mặt mọi người cũng không dám thu thập nàng.
Sắc trời dần tối, bốn phía đều bắt đầu lên đèn, sau khi bái đường liền đưa tân nương vào tân phòng, Ngâm Hoan lại lôi kéo nàng đi tân phòng kia, nói là muốn nhìn tân nương tử một chút, chờ hai người uống xong rượu giao bôi, Cố Dật Tín đi ra ngoài mời rượu, lúc ra khỏi cửa liền thấy khuôn mặt chế nhạo của Ngâm Hoan, may là hằng ngày hắn làm người trầm ổn, liền thấp giọng nói ra, "Đừng quá náo loạn."
Ngâm Hoan đột nhiên lớn tiếng trả lời hắn, "Đại ca cứ yên tâm, bọn muộn sẽ thay huynh chiếu cố đại tẩu thật tốt, huynh đi đi, đi đi."
Mọi người đứng chung quanh liền nở nụ cười, Ngâm Hoan đi vào tân phòng, tân nương đã là đỏ bừng cả khuôn mặt cúi đầu ngồi ở đó, trước kia nghe mẫu thân nói, nàng đối với người chị dâu mới này ấn tượng cũng là thật tốt, trước đó Đại ca cũng đã dặn dò nàng, mọi người nói giỡn một chút ai cũng không được làm khó nàng.
Mạnh Nghệ Thanh nhìn một hàng em gái chồng của Cố gia, trước khi gả vào Cố gia nương nàng đã nói qua, Cố gia nhiều cô nương, nàng là làm trưởng tẩu, phàm là chuyện gì cũng nên nhường nhịn nhiều một chút, Cố gia hôm nay do Đại phu nhân quản gia, mình nên ở bên người nàng khiêm tốn học nhiều một chút.
Về phần Cố gia nhiều cô nương như vậy, người đầu tiên nàng quen là Cố gia Tam cô nương cùng Thất cô nương, mà vừa rồi bên ngoài cùng tướng công nói giỡn đúng là Thất cô nương đi.
Ngâm Hoan thấy ánh mắt chị dâu mới nhìn về phía nàng, cười híp mắt nhìn trở lại, Mạnh Nghệ Thanh trong lòng cũng yên tâm không ít, tướng công nói không có sai, các nàng đều là người cư xử khéo léo.
Ở trong tân phòng ngây người một hồi bọn Ngâm Hoan liền đi ra, tiệc mừng còn đang tiến hành, Cố Dật Tín bị các đồng liêu quấn quít lấy không thể nào thoát thân, Ngâm Hoan rất xa nhìn thấy một màn này mà nở nụ cười.
"Thất muội nhìn cái gì mà chuyên chú vậy." Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Cố Ngâm Sương, Ngâm Hoan quay đầu lại, Lục Trùng Nham đang đứng cùng nàng, một tay còn đỡ eo của nàng, phi thường che chở.
Cố Ngâm Sương theo tầm mắt của Ngâm Hoan nhìn sang, người lần đầu tiên nhìn thấy đích xác là Lục thế tử Tô Khiêm Doanh, khóe miệng giương cao xẹt tia trào phúng, "Thì ra là Thất muội còn chưa từng quên Lục thế tử sao, đáng tiếc đáng tiếc."
"Mắt Nhị tỷ thật sự rất tốt nha, nhiều người như vậy mà vừa liếc sang liền khẳng định là Lục thế tử." Ngâm Hoan cười khẽ một tiếng, tên Lục Trùng Nham kia lại nhíu mày ngẫm nghĩ về lời vừa rồi, "Thất muội, Nhị tỷ muội cũng là quan tâm muội, chẳng lẽ muội nghĩ làm thiếp cho Lục thế tử sao."
Thật đúng là hình ảnh phụ xướng phu tùy a, Ngâm Hoan thấy Lục Trùng Nham kia chính là không bỏ qua chuyện nàng phản bác Ngâm Sương nha, khó trách Lục gia mấy tháng tân hôn này cuộc sống đặc sắc như thế, phỏng đoán hẳn là Lục phu nhân cũng tức sắp điên rồi, hắn là điển hình của người mới cưới nàng dâu đã quên nương, "Nhị tỷ phu, ngươi nói chuyện cũng phải giữu đúng mực nha, ta khi nào thì nói vậy, nếu để cho người ngoài nghe không khéo họ lại nghĩ Cố gia cô nương đều là người không biết liêm sỉ."
"Tướng công, Thất muội vì chuyện này cũng hao tổn tinh thần không ít, chàng đừng nhắc lại, miễn cho trong lòng nàng khó chịu." Lục Trùng Nham vừa muốn phản bác, Cố Ngâm Sương ôn nhu nói, ánh mắt hắn lập tức liền mềm xuống, nắm tay của nàng nói “được”.
"Các ngươi tự tiện, ta có việc đi trước một bước." Ngâm Hoan xoay người tránh ra, một chút cũng không muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ ân ái, Cố Ngâm Sương rúc vào trong ngực Lục Trùng Nham, mà mềm mại trên mặt đã nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngâm Hoan rời đi...
Hai vợ chồng nhà này đáng khinh thật. Ta chém, ta chém, ta chém...
Ban đêm, trong hoàng cung đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, trong Vĩnh Hòa cung, hoàng hậu nghe Cẩn Thu bên cạnh bẩm báo, thật lâu sau thở dài một hơi, giống như là đang hỏi người khác, càng giống là hỏi ở chính nàng, "Nàng do ta quá sủng ái đi, lại không biết lòng người hiểm ác, hài tử như vậy làm sao khiến bản cung yên tâm được."
Sau lưng Cẩn Thu không nói, một lát sau hoàng hậu lại hỏi, "Chuyện này bên Cố gia có điều tra được gì không?"
"Mấy cung nữ xúi giục công chúa đã được xử lí, về phần ma ma nghĩ kế cho công chúa thì còn đang bị giam, Cố gia tiểu thư cũng không biết chuyện, nên sẽ không điều tra được gì."
Lại là một mảnh yên tĩnh, đáy mắt hoàng hậu thoáng hiện lên một tia bén nhọn, "Thủ đoạn này thật cao nha, nhưng công chúa Hoàng thất không phải là vũ khí cho ngươi có thể dùng, ngươi đi điều tra cho ta, rốt cuộc là ai mượn tay Thất công chúa xử lí người yếu, về phần ma ma kia, công chúa hỏi tới thì nói nàng đã lớn tuổi, cho xuất cung dưỡng lão đi."