Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 93: Khiêm Mặc mất tích



Kiếm trong tay Mộc Triều Lộ hơi run một chút không dễ nhận ra , hắn rất nhanh ổn định tâm thần, đối với vị quan quân râu ria rậm rạp nói, "Phái hai đội nhân mã chia nhau đi tìm, tìm binh lính tuần hỏi một chút, có người nào thấy lần cuối cùng Tô đại nhân đi về phía nào không."

Trên bầu trời bão tuyết lại lả tả rơi xuống, giống như là muốn che giấu trận chiến loạn này, cửa thành khổng lồ vẫn còn mở trên đất trống, binh lính dọn dẹp thi thể, tuyết dần dần che đậy lại những mảng huyết sắc kia, trên mặt đất chỉ còn vẻn vẹn những mảnh kim loại binh khí chỏng chơ nằm đó.

Trong quân doanh đội tuần tra cứ liên tục đi tới đi lui, Mộc Triều Lộ tay cầm bút, hắn phải thông báo chiến thắng ngày hôm nay lên triều đình, nhưng hiện tại hắn không có cách nào hạ bút được.

Rèm bên ngoài doanh trướng bị vén lên, vị quan quân râu ria rậm rạp vội vã đi đến, "Báo cáo đại nhân, hạ quan đã hỏi thăm qua tất cả binh lính, có binh sĩ đứng trên thành thấy Tô đại nhân đuổi theo tên thủ lĩnh của Bắc đồ."

"Hắn đi về hướng nào?" Mộc Triều Lộ dừng một chút tiếp tục viết.

"Hướng tây bắc, tựa hồ là hướng về rừng núi bên kia, hắn có cưỡi ngựa, lúc đó hỗn loạn quá, lúc sau không còn ai thấy hắn nữa." Vị quan quân thấy Mộc Triều Lộ nghe sau khi xong viết tin tức, lại cẩn thận hỏi thêm một câu, "Đại nhân, chẳng lẽ chuyện này cũng viết trình lên Hoàng Thượng sao?"

"Chúng ta đúng là đáng thắng thật, Tô đại nhân đuổi theo thủ lĩnh Bắc đồ mất tích cũng là sự thật, hôm nay đã là một ngày một đêm, sợ là lành ít dữ nhiều, ta cũng phải báo trước cho Hoàng Thượng có sự chuẩn bị." Mộc Triều Lộ thở dài một hơi, hắn nhập ngũ nhiều năm đã sớm đã quen chuyện sinh tử, tuyết lớn như vậy, mà người kia lại trực tiếp đuổi theo rừng núi phía Tây Bắc, hắn cũng không thể xác định người kia có thể còn sống mà trở lại hay không

Vị quan quân râu rậm kia muốn nói lại thôi, Mộc Triều Lộ phất phất tay, "Ngươi sai người mang thư trở về trước đi, thừa dịp đường chưa bị chặn, chúng ta còn một trận nữa chứ chưa xong đâu."

Chờ vị râu ria rậm rạp đi ra ngoài, vẻ mặt Mộc Triều Lộ rốt cục có một tia dị động, nhìn vùng đất đồ đặt bên cạnh mình, hi vọng đứa nhỏ này có thể cát nhân thiên tướng...

Chiến mã ở trong tuyết chạy như bay qua dãy núi hướng về phía Lâm An thành mà tới, bốn phía đều là trắng phau phau một mảnh, một ít bông tuyết rơi xuống từ trên trời.

Mười ngày sau hoàng cung cũng đã thu được tin chiến thắng, ngày hôm sau, Bát vương phủ vậy cũng nhận được tin tức Tô Khiêm Mặc mất tích chưa tìm về, Bát vương phi lúc này trực tiếp hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thân thể suy yếu không thể tiến cung.

Trong Vĩnh Hòa cung chỉ có tiếng khóc của Bát vương phi không ngừng, hoàng hậu nhìn xem muội muội tuổi cũng không ít hơn mình, thở dài một hơi, phân phó Cẩn Thu lấy nước ấm đến, "Mặc nhi hắn người hiền tất có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì, hôm nay trong thư chỉ nói là hắn đuổi theo địch không về, Mộc đại nhân chỉ là dự đoán tình huống xấu nhất báo lên cho chúng ta mà thôi, ngươi đừng tự hù doạ mình."

"Tuyết lớn như vậy, mấy ngày gần đây lại lạnh muốn đông chết người, hài tử đáng thương của ta." Hoàng hậu chỉ cảm thấy vị muội muội này kỳ lạ vô cùng, tất cả mọi người cảm thấy Tô Khiêm Mặc hẳn là muốn đại nạn không chết, duy chỉ có cái người làm mẫu thân này liên tục nghĩ đến tình huống xấu nhất , chẳng lẽ nàng không thể suy nghĩ tích cực hơn sao.

"Nương nương." Cẩn Thu mang nước ấm tới, hoàng hậu ra hiệu nàng vặn khô khăn gấm mềm cho Bát vương phi, "Lau đi, ngươi đừng khóc nữa, Hoàng Thượng đã hạ chỉ sai Lục tướng quân mang binh tiến đến hỗ trợ, Mặc nhi hắn từ nhỏ cơ trí, nhất định sẽ không có chuyện gì." Hoàng hậu mặc dù trong lòng hoang mang, nhưng này dù sao hắn không phải bị người giết chết, chỉ là mất tích chưa về, vẫn còn cơ hội sống mà.

"Hắn cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, toàn là các ca ca nhường nhịn cho hắn chứ hắn nào có bản lĩnh thật sự gì, ta không nên cho hắn đi tòng quân, như vậy hiện tại hắn sẽ không rơi vào tình huống này." Bát vương phi cầm lấy khăn gấm, vừa nói vừa khóc.

Hoàng hậu lúc này là hoàn toàn hết nói gì nổi, người làm mẫu thân mà lại cảm thấy con trai chỉ là thông minh tiểu nháo, ham chơi, không cần lập công lao gì, trừ quân phiến loạn cũng là dựa vào người khác thì nàng còn nói được gì nữa.

"Mặc nhi đáng thương của ta, hắn còn chưa có đón dâu, hài tử duy nhất của ta..." Bát vương phi còn chưa nói hết, hoàng hậu liền cắt đứt lời của nàng, "Bản cung đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, ngươi không chỉ có một mình hắn là con trai, Khiêm Hoà, Khiêm Nhân, cũng đều là con trai của ngươi!"

Bát vương phi ấp úng nói, "Bọn họ đều là con trai của vương gia, thời điểm muội gả vào bọn hắn cũng đã lớn rồi."

"Khó trách Khiêm Hòa cùng ngươi không thân, khó trách Bát thế tử phi cùng ngươi cũng không thân, cho dù là như vậy, thời điểm ngươi gả vào Bát vương phủ, Khiêm Nhân chỉ mới ba tuổi a, hài tử ba tuổi là tuổi cần mẫu thân nhất, ngươi cũng có thể nuôi tình cảm dần dần, cả ngày ngươi chỉ nói ngươi có một đứa con trai, tương lai Khiêm Hoà mới là chủ nhân của Bát vương phủ!" Hoàng hậu lại thở dài một hơi, thời điểm ban đầu nàng cho rằng muội muội đối với trước tiền Bát vương phi lưu lại hai đứa bé không tốt là vì nghĩ để con trai mình thừa kế Bát vương phủ, bây giờ ngẫm lại, muội muội mình thuần tuý là không có não a.

"Muội cũng không thường xuyên nói ra mà." Bát vương phi bị nàng nó không thể cãi lại.

"Ngươi luôn ở trước mặt Bát vương gia có nói qua chưa, đối với bên cạnh ngươi lão ma ma sẽ không nói qua sao? Ngươi tưởng người khác là đồ ngốc sao, mấy năm nay có người nào mà không nghe câu này của ngươi, ngươi nghĩ Khiêm Hoà không biết sao." Mới đầu hoàng hậu còn không hiểu vì sao mẫu thân muốn đem muội muội gả đi làm kế thất, mặc dù đó là vương gia, nhưng hắn cũng đã có hai đứa con trai, sẽ không tốt, hiện tại nàng coi như đã hiểu, bà là nhìn trúng Bát đệ vì hắn là người giữ mình trong sạch, Bát vương phủ an lặng yên tĩnh, hai đứa con trai lại là nhu thuận có hiểu biết, căn bản không cần muội muội quan tâm chuyện gì.

Bát vương phi giờ phút này có chút bận tâm, quá khứ nàng có con trai, có vương gia, cũng không sợ cái gì, nhưng hôm nay con trai mình sinh tử chưa biết, Bát vương phủ này về sau nàng chỉ có thể dựa vào Thế tử, lúc này đừng đề cập đến nàng có bao nhiêu mất tự nhiên.

"Thân thể ngươi còn có bệnh mà cứ kéo tới kéo lui, Tiểu Quán nàng có thai ngươi còn muốn nàng đi theo sao, người làm mẹ chồng như ngươi sao lại không có cân nhắc vậy, ngươi có thể có nào quan tâm bọn Khiêm Hoà tốt hơn không, dù sao trưởng tôn cũng gọi ngươi là tổ mẫu mà" Hoàng hậu nói lời nói thấm thía, Bát vương phi ngẩn người, Bát Thế tử thành thân ba năm đã có hài tử, hôm nay Thế tử phi lại có thai lần nữa, hài tử phấn điêu ngọc trác kia, nãi thanh nãi khí kêu nàng là tổ mẫu, nàng xác thực chưa ôm hắn lần nào.

Bát vương phi tâm tư vẫn còn như thiếu nữ, lúc ở nhà như thế, lúc gả vào Bát vương phủ, Bát vương phủ thương nàng, hai đứa con trai lại quy củ không có xích mích gì, chính mình lại thuận lợi sinh ra một đứa con trai, lúc trước phu quân nàng có một thiếp thất nhưng nàng cũng đã chết mấy năm rồi, nàng lưu lại một thứ nữ cũng đã lập gia đình, cuộc sống gia đình quá thuận lợi làm cho nàng mãi ôm tâm tư như thời còn thiếu nữ.

"Trở về đi, chuyện Mặc nhi Hoàng Thượng đã nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể." Lần này trở về tâm tình Bát vương phi chênh lệch rất nhiều, khi đến cửa thì thấy trưởng tức đang đứng chờ nàng, lại nhìn vào cái bụng cao cao của nàng, Bát vương phi trong lòng có chút cảm giác rất vi diệu, nếu Mặc nhi không có chuyện gì, thì mấy năm nữa hắn thành thân, nàng cũng có thể ôm tôn tử ruột thịt của mình.

Nghĩ tới chuyện đó hốc mắt lại đã ươn ướt.

Bát thế tử phi Tạ Quán thấy nàng như thế, yên lặng đỡ nàng lên xe ngựa, đang muốn đi ra sau, Bát vương phi đột nhiên mở miệng, "Quán nhi a, lần tới ngươi cũng đừng đi theo ta nữa, thân thể ngươi nặng nề rồi."

Tạ Quán giật mình, lập tức cười nói, "Mẫu phi, không có gì đáng ngại, thái y cũng nói con cần phải đi lại nhiều." Bát vương phi giật giật miệng, cuối cùng không có nói cái gì nữa.

Xe ngựa dần dần rời đi cửa cung, trên đường tuyết trắng bao phủ thật dài hai vệt bánh xe cứ kéo dài mãi...

Tin chiến thắng đến đây sau ba ngày, Lâm An thành cũng biết cái tin tức tốt này, phía trước đánh thắng trận không phải là đối với sắp xảy ra năm mới lễ vật tốt nhất.

Trong Cố phủ, Ngâm Hoan lại sai Nhĩ Đông lặp lại một lần nữ, nàng không thể tin được, được tin thắng trận thế nhưng hắn lại mất tích?

Ngâm Hoan đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi mà từ lâu nàng đã quên mắt, phụ thân cũng là thừa dịp đánh thắng mà truy kích, khiến cho hắn bị phân thây đây.

"Cũng có lẽ bây giờ đã tìm được người, người đưa tin chiến thắng lúc mới vừa đánh trận xong đó tiểu thư”.Nhĩ Đông thấy trong nháy mắt sắc mặt của tiểu thư liền tái nhợt, nhẹ giọng an ủi.

"Nhị cữu cữu mang binh tiến đến, tin chiến thắng chính kia cũng là do Nhị cữu cữu sai người đưa tới, hắn nói mất tích, đó chính là đã không tìm thấy rồi." Ngâm Hoan hít sâu một hơi, nàng không thể tin tin tức của hắn biến mất làm nàng cực kỳ rung động.

Trong phòng không khí trầm xuống, Ngâm Hoan nhìn qua đồ trang sức đeo tay còn đặt trên bàn trang điểm, hai ngày trước nàng vẫn còn cùng Tam tỷ nói giỡn, phải may một bộ quần áo hợp với đồ trang sức kì lạ như vậy, chỉ chớp mắt, chủ nhân của nó liền đã xảy ra chuyện.

Ngâm Hoan nhìn tuyết đọng trong sân, nàng cần phải tin tưởng hắn còn sống, hắn gian trá như vậy, vô lại như vậy, bá đạo như vậy, thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trước mắt mình, không ngừng lưu lại bóng dáng của hắn tại bên người nàng, trong kho hàng còn giữ một đống lớn đồ của hắn tặng mà, tại sao hắn có thể chết đi được.

Nàng cả đời nàng nghĩ tâm nàng sẽ rất cô tịch, dù sao lão thiên gia cũng không biết sẽ thu hồi ân ban này khi nào, chỉ là nàng hi vọng này ông trời có thể thu hồi sau khi nàng hoàn thành tâm nguyện, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, không hề có chút dấu hiệu nào liền chiếm hết tâm của nàng, tại sao lúc này hắn lại đột nhiên mất tích chứ.

Ngâm Hoan trong long vô cùng rối loạn, trên mặt nước mắt đã chảy xuống từ khi nào, Nhĩ Đông ở một bên sợ hãi, tiểu thư trên mặt khi đó toàn là tuyệt vọng, vẻ mặt khi nàng gượng cười cũng không làm cho nàng an tâm tí nào, nàng chính là lắm miệng, tiểu thư hỏi cái gì đều nói cái đó nếu là nàng không nói Tô thiếu gia chuyện tình, tiểu thư cũng sẽ không khổ sở thành bộ dáng như vậy.

"Tiểu thư, Đại thiếu gia mời ngài qua đó." Tập Noãn ở bên ngoài gõ cửa nói ra, Ngâm Hoan hít một hơi, đưa tay lau hai gò má, khàn giọng hỏi, "Đại thiếu gia có nói mời ta về chuyện gì sao?"

"Đại thiếu gia nói có khách quan trọng đến mời tiểu thư qua đó liền." Nhĩ Đông rất nhanh tìm áo choàng giúp nàng mặc vào, lại cầm lấy khăn nóng đắp mắt cho nàng, Ngâm Hoan ra khỏi Tử Kinh viện, gió lạnh thổi vào mặt có chút đau.

Mạnh thị tựa hồ đã đợi nàng ở cửa một lúc rồi, vừa nhìn thấy nàng đi đến, kéo nàng vào trong phòng, vuốt tay lạnh như băng của nàng quan tâm nói, "Tại sao ngay cả cái lò sưởi muội cũng không cầm, nhìn tay muội lạnh thành như vậy kìa, mau cầm đi."

Ngâm Hoan ôm tiểu lò sưởi cười cười với nàng, Mạnh thị thấy hốc mắt nàng vẫn còn đỏ, đau lòng sờ sờ mặt của nàng, "Ta đi nói với ca ngươi."

Không biết đợi bao lâu, phía ngoài cửa mở ra, Cố Dật Tín đi đến, sau lưng còn đi theo hai người.

Ngâm Hoan chỉ nghe thấy Mạnh thị hô Lục thế tử, Cố Dật Tín đi vào còn mang theo hơi lạnh.

Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Đại ca, chẳng lẽ khách trong miệng quý hắn chính là, Lục thế tử sao"Nếu muốn báo Tô thiếu gia mất tích chuyện, thì muội đã biết, Đại ca không cần nói nữa."

Vừa dứt lời, sau lưng Tô Khiêm Doanh đi ra một bóng dáng, trong ngực ôm một cái hộp lớn, vẻ mặt đưa đám nhìn mình.

Ngâm Hoan nhìn hắn cảm thấy rất quen thuộc, thử dò xét hô một tiếng, "A Hỉ?"

A Hỉ lúc này vô cùng muốn gọi nữ chủ tử, nhưng tiểu tử kia mở miệng chỉ gọi một tiếng Thất tiểu thư, vô cùng uỷ khuất lau nước mắt đưa cái hộp cho Ngâm Hoan , "Đây là thiếu gia trước khi đi Dương quan dặn nô tài giao cho ngài."

"Vì cái gì lại giao cho ta." Ngâm Hoan không nhận ngược lại lại hỏi hắn, A Hỉ nhịn xuống mới không có gọi sai xưng hô, thiếu gia mất tích không về được, không thể kêu nàng là tiểu nữ chủ nhân, không thể huỷ thanh danh của nàng, vì vậy A Hỉ khóc sụt sùi nói ra, "Thiếu gia nói, nếu là hắn xảy ra chuyện không về được, liền đem cái này giao cho Thất tiểu thư, bên trong là vốn liếng riêng của hắn mấy năm nay, thiếu gia còn nói, muốn tiểu thư đừng lập gia đình, có thể vì hắn thủ một năm không, không nguyện ý thì nửa năm cũng được, để hắn dưới suối vàng có thể an tâm một chút, thiếu gia còn nói, lập gia đình đừng chọn người gia thế kém quá nhiều, thiếu gia sợ ngài bị người khác khi dễ, đến lúc đó hắn không thể bảo vệ nổi ngài, thiếu gia còn nói..."

"Đủ rồi!" Ngâm Hoan quát lớn một tiếng, nhìn A Hỉ một mặt đầy nước mắt nước mũi, chỉ vào cái hộp kia lạnh lùng nói, "Thiếu gia của ngươi còn chưa có chết đâi, sao ngươi dám than khóc chứ, còn nói cái gì mà di ngôn của hắn, thứ này ta sẽ không thu, ngươi đem về đi." Ngâm Hoan nhịn xuống nghẹn ngào trong lòng, đàn bà là như vậy, lưu lại cho nàng nhiều đồ là có thể đền bù nổi tổn thất cho nàng sao.

A Hỉ hút một hơi khí, sững sờ đứng ở đó, ôm cái hộp không biết nên nói cái gì, trong Bát vương phủ vương phi đều thương tâm ngã bệnh, trời thì rất lạnh, chính là người sắt ở trong núi rừng còn có thể sống được sao, A Hỉ chính là dù rất thương tâm khổ sở, hắn cũng phải tiếp nhận thiếu gia chuyện không về được, hắn dựa theo thiếu gia phân phó từ trước, trước tiên hắn phải đi tìm Lục thế tử, đích thân đem đồ giao cho Cố tiểu thư.

"Ngâm, Cố thất tiểu thư, sáng nay có người báo lại, Cửu đệ vẫn chưa có tìm ra, nếu tính thời gian, cũng đã ba bốn ngày rồi." Tô Khiêm Doanh phá vỡ sự yên lặng này, mở miệng nói ra, Dương quan so với bên này còn lạnh hơn bên này nhiều, có người ở đó ăn đủ uống đủ còn không sống nổi, huống chi hắn còn một thân một mình đuổi theo thủ lĩnh Bắc đồ chứ.

"Vậy thì chờ tìm được thi thể rồi A Hỉ ngươi lại mang thứ đó đến đây cũng không muộn." Ngâm Hoan không có nhìn hắn, chỉ là nhìn A Hỉ mà nói, "Nếu không chuyện khác, Đại ca muội đi về trước, các ngươi ở lại chậm tán gẫu, không cần tiến muội." Ngâm Hoan đem lò sưởi đưa cho Mạnh thị đứng một bên, vòng qua A Hỉ cùng Tô Khiêm Doanh đi thẳng ra ngoài.

Người trong phòng sững sờ một chút, Mạnh thị lúc này mới phát hiện áo choàng của nàng đã rơi xuống vội đuổi theo đưa cho nàng, Cố Dật Tín ngăn cản nàng, "Để ta đi." Tiện đà nói với Tô Khiêm Doanh, "Lục thế tử, xin ngài chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại ngay."

Ngâm Hoan đi rất nhanh, Cố Dật Tín thật vất vả mới đuổi kịp nàng, kéo nàng vào trong lòng thay nàng mặc áo choàng vào, sau lưng Nhĩ Đông cùng thở hồng hộc, "Nha đầu ngốc, chạy làm gì, Đại ca cũng không nói Tô thiếu gia sẽ chết mà."

Ngâm Hoan tại trong ngực hắn không nói lời nào, thật lâu sau mới đẩy hắn ra, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu, "Cảm ơn Đại ca, Lục thế tử vẫn còn ở trong phòng, huynh mau trở lại đi."

Cố Dật Tín dặn dò Nhĩ Đông chiếu cố nàng thật tốt, lúc này mới trở về viện tử của mình, Ngâm Hoan nhìn hắn rời đi, nàng đi về hướng tiểu phật đường.

Chính là ở cái địa phương này nàng hấp dẫn chú ý của mẫu thân, rồi nàng từ từ thay đổi cuộc đời này của nàng, Ngâm Hoan quỳ ở trên bồ đoàn nhìn vào phật tượng ở đó, lão thiên gia, ngài sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ, ngài sẽ không cho con hy vọng rồi bóp chết nó chứ.