Trong khu chung cư chỉ còn tiếng bước chân của bảo vệ đi tuần tra, các căn hộ đều đã tắt đèn đi ngủ, lúc này đây chỉ còn một căn hộ sáng đèn, bên trong phát ra tiếng lục đục cùng tiếng xã nước nho nhỏ.
Trần Hoàng Nam đứng trong nhà bếp cậm cụi rửa từng cái dĩa cùng những thứ khác, khuôn mặt anh đầy sự mơ hồ, tay chân luốn cuống nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hoạt động tay để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau khi ba người ăn mì xong, Mộng Y Băng liền gom dĩa lại chuẩn bị dọn dẹp, rửa cho sạch sẽ, lúc này Trần Hoàng Nam lại đưa tay cầm dĩa qua rồi nhìn cô cười nói.
“Đã khuya rồi, hai đứa ngủ đi, để anh rửa.”
Mộng Y Băng cảm thấy ngại ngùng nên lắc đầu định cầm lại dĩa trên tay anh “Không được, dù sao tụi em cũng ở nhà mà, nếu còn để chủ nhà rửa chén thì làm sao đây.”
Trần Hoàng Nam tránh sang không để cô đụng vào dĩa trên tay mình, anh thở dài lắc đầu nhìn cô “Thật tình, em cũng nói anh là chủ nhà, nhưng anh lại phải nhờ các em làm bữa tối, đây là do anh không đúng, nếu như đến cả rửa chén cũng không thể làm thì đúng là sai trái quá rồi.”
“Này.” Mộng Y Băng ngại ngùng. Nhưng anh đã nói đến vậy rồi thì cô không thể nói gì hơn nữa chỉ đành gật đầu thỏa thiếp.
Nguyễn My An ngồi bên cạnh cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn sáng chói nhưng lại không có ai để mắt đến chỉ có thể im lặng tiếp tục thu lại cảm giác tồn tại của mình.
“Được rồi, hai em mau đi ngủ sớm đi.” Trần Hoàng Nam thấy cô như vậy liền biết cô đã thỏa hiệp liền nhanh chóng thúc giục.
“Vậy làm phiền anh rồi ạ.” Mộng Y Băng cưới cùng chỉ có thể gật đầu sau đó cười nói “Chúc anh ngủ ngon nhé.”
Nguyễn My An thấy cuối cùng hai người cũng liếc mắt đưa tình xong liền đứng dậy cúi đầu chào anh rồi đi trước vào phòng “Chúc anh ngủ ngon.”
Mộng Y Băng cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Trần Hoàng Nam nhìn cửa phòng đóng lại rồi nhìn dĩa trên tay mình không khỏi thở dài, từ bé đến giờ anh còn không cầm một cây chổi để quét nhà thì làm sao biết rửa chén như thế nào, nhưng đã lở nhận việc rồi thì không thể không làm, cuối cùng anh chỉ có thể bất trước từng bước mà lúc nhỏ từng thấy những người giúp việc trong nhà làm mà làm theo.
Thế là có khung cảnh trong nhà bếp như lúc này.
Mà hai cô gái trong nhà sau khi báo bình an cho gia đình liền nhảy thẳng lên giường chìm vào giấc ngủ sâu, cả ngày hôm nay tuy không phải diễn phim nhưng chụp hình cũng cần duy chuyển, đứng im, cười làm vài động tác cũng khiến các cô cảm thấy mệt mỏi rồi.
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, đến sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên thì Trần Hoàng Nam đã rời giường, anh đi ra khỏi phòng nhìn căng phòng đối diện vẫn đóng chặt liền mỉm cười rồi khát thêm áo khoát ra ngoài.
Tính thời gian có lẽ hai cô cũng sẽ ngủ đến tám giờ, vậy thì anh cứ mua trước bữa sáng để trong nhà, đợi hai cô dậy rồi ăn lót dạ, đến trưa khi về trường thì ghé một nơi nào đó dùng bữa trưa là quá hợp lý rồi.
Suy tính kỹ càng anh liền rời khỏi chung cư.
Đúng như những gì anh suy tính, khi mua bữa sáng trở về chỉ vừa đến bảy giờ bốn mươi lăm, căn phòng của hai ô vẫn chưa mở ra, bên trong vẫn im ắng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Trần Hoàng Nam đem đồ ăn để vào nồi giữ nhiệt, đợi đến khi hai cô dậy thức ăn vẫn còn nóng, anh cũng không ngồi chờ không mà cầm điện thoại bất đầu sử lý công việc, dù sao làm một người giàu có thứ thiệt thì công việc của anh cũng cực kỳ bận rộn, nhưng bởi vì tình cảm cá nhân mà anh bỏ bê rất nhiều thứ để theo đuổi điều đó.
Sau đó anh cứ nghỉ mình sẽ không còn trói buộc chuyện gì nữa, nhưng rồi anh lại tìm thấy hạnh phúc của đời mình, mà khi tìm thấy anh mới biết mình càng phải nổ lực hơn nữa để có thể bảo vệ người đó, để con đường người đó đi có thể thuận lợi, bằng phẳn không có bất kỳ trở ngại gì.
Thời gian từng chút trôi qua, khi Trần Hoàng Nam vừa sử lý xong một công việc cần phê duyệt gấp thì nghe thấy tiếng nở cửa phòng, nhìn thời gian trên điện thoại anh liền không khỏi mỉm cười, đúng như anh dự tính thời gian vừa đúng tám giờ.
Cánh cửa phòng mở ra Mộng Y Băng từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trần Hoàng Nam ngồi trên ghế sô phà trong phòng khách liền mỉm cười chào hỏi "Chào buổi sáng anh Nam."
"Chào buổi sáng, My An dậy chưa, anh có mua đồ ăn sáng cho hai em đấy." Trần Hoàng Nam bỏ điện thoại xuống rồi xoay đầu nhìn cô nói.
Mộng Y Băng lắc đầu "Chưa ạ, cảm ơn anh làm phiền anh quá rồi."
"Không có gì đâu, em vào bếp lấy đi, bên trong nồi giữ nhiệt." Anh cười nói.
Mộng Y Băng gật đầu rồi xoay người vào nhà bếp, thật ra cô đã dậy từ lúc nghe tiếng cửa nhà mở, nhưng ngày hôm qua bởi vì mệt mỏi mả cô chưa kịp tắm rửa cũng như rửa sữa rửa mặt, nên hiện tại cô phải chạy vào nhà vệ sinh mà làm thật nhanh.
Làm một diễn viên việc bảo vệ gương mặt cũng như vóc dáng là một chuyện rất là quan trọng, cô không thể lơ là được, có lẽ sau khi trở về thời điểm vẫn còn là một sinh viên như thế này khiến cô thả lỏng mình lơ là việc chăm sóc bản thân.
Nhưng không sao, cô sẽ cố gắng dưỡng da mình thật tốt, như vậy khi lên màn ảnh sẽ không cần trang điểm quá dày để tạo hiệu ứng màn hình.
Nồi giữ nhiệt bên trong nhà bếp khá lớn, nó thường được dùng đễ giữ ấm thức ăn, khi Mộng Y Băng mở nấp nồi ra thì nhìn thấy hai hộp cháo vẫn còn nóng hổi bên trong cùng với bốn cái bánh quẩy vẫn còn độ phòng không bị xẹp xuống.
Cô lấy một hộp của mình ra rồi lấy một cái bánh quẩy để lại ba cái bánh cho Nguyễn My An, cô bé cô ấy rất thích đồ ăn, dù sao chỉ nhiêu đây cũng không khiến cô ấy no được.
Cô đem ra bàn ở phòng khách, nhìn thấy Trần Hoàng Nam đang chăm chú nhìn vào điện thoại cô cũng không làm phiền chỉ lặng lẽ ngồi vào cái ghế nhỏ đối diện anh, cô nào có biết khi cô ra khỏi nhà bếp thì người đang nhìn vào điện thoại đã biết từ lâu, nhưng lúc này anh đang bàn một hộp đồng rất quan trong không thể mở miệng bắt chuyện với cô được chỉ đành liếc mắt nhìn lén cô một cái rồi chăm chú làm việc.
Dù sao hiện tại anh phải cố gắng làm việc để chăm lo cho vợ con sau này, tuy anh chưa được sự đồng ý của cô, nhưng nó cũng không phải một bước ngoặt để anh không toang tính, dẫu sao người ta thường nói đẹp trai không bằng chai mặt, muốn đem được người về nhà thì cứ đưa bản mặt chai lì của mình ra.
Mộng Y Băng ngồi đối diện không hề hay biết anh đang nghĩ gì, cô chậm rãi ăn xong phần của mình liền dọn sạch sẽ bàn, quăng rác vào thùng rồi mới đi vào phòng gọi Nguyễn My An dậy, cô đã quá quen thuộc với việc cô bạn thân của mình rất thay bám giường, vì vậy mỗi lần đều phải có cô vào gọi dậy nếu không cô ấy có thể ngủ cả môt ngày trời.
Một lần nữa Mộng Y Băng từ trong phòng kéo theo vali đi ra thì Trần Hoàng Nam đã làm xong việc mà dẹp điện thoại vào túi quần, anh nhìn cô rồi hỏi.
"Đến trường chúng ta kiếm chỗ nào ăn trưa luôn nhé."
"Được ạ.' Mộng Y Băng gật đầu, bây giờ đã gần chín giờ, mười giờ bác tài xế mới chạy lại, đến trường cũng chỉ mười giờ mười phút, thời gian từ giờ đến ăn trưa vừa đủ để bọn họ tím một chỗ nào đó để ăn rồi.
""Hai em cứ đem vali vào phòng trước rồi chúng ta mới đi ăn." Trần Hoàng Nam chỉ vali trên tay cô nói, dù sao đem theo nó cũng khá vướn víu.
Mộng Y Băng gật đầu, hai người nhìn nhau cuối cùng không biết nói gì nữa đành bật ti vi lên cùng nhau xem, lúc này Trần Hoàng Nam vừa hay bấm vào kênh của một chương trình giải trí, anh thoáng dừng tay để nhìn xem đây là chương trình gì.
Bên trong tivi một vang lên tiếng nói của nam mc, lúc này đây anh đang giới thiệu dàn khách mời của chương trình.
"Chào mừng quý vị cùng khán giả đã đón xem chương trình Âm thanh vang dội, đây là trương trình do công ty Ái Thương cùng đài truyền hình BO tài trợ."
"Chương trình của chúng tôi là trương trình tìm kiếm giọng ca khỏe khắn cùng âm thanh có thể làm sao xuyến lòng người, chương trình của chúng tôi không chỉ giành cho những tài năng đã được chỉ dậy bài bản mà còn cho tất cả những người yêu thích ca hát cùng có một giọng hát hay."
"Dù các bạn không có kỷ thuật ca hát cũng không sao bởi vì chúng tôi đã mời ba vị lão sư nổi tiếng trong giới âm nhạc đến đây để làm cố vấn cho mọi người."
"Xin giới thiệu với các bạn lão sư đầu tiên chính là người đã từng được mời đi lưu diễn ở rất nhiều nước trên thế giới thầy Minh Vương."
Ánh đèn chiếu trên một người đàn ông trung niên, tuy tuổi tác ông ấy đã khá cao, nhưng vẻ ngoại lại cực kỳ điễn trai, không những vậy khí tức tỏa ra trên người ông cực kỳ thu hút,giống như chỉ cần ông bước lên sân khấu thì tất cả những ánh nhìn sẽ đổ dồn về phía ông.
Mộng Y Băng nhìn thấy người được chiếu trên màn hình thì không khỏi thán phục, kiếp trước người này là một ca sĩ cực kỳ tài năng, nhưng cuối cùng ông ấy không gặp may mà qua đời bởi do tai nạn máy bay, ông ấy tính tình rất tốt, tuy cô cùng ông ấy chưa từng hợp tác với nhau bởi hai lĩnh vực của hai người khác nhau nhưng trong những lễ trao giải cô cũng thường xuyên chạm mặt với ông ấy.
Bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm mà cô không nghe thấy hai người còn lại là ai, nhưng đúng lúc này ánh đèn sân khấu chíu gọi vào tất cả những thí sinh tham gia trong chương trình, cô liền bắt gặp được một bóng dáng cực kỳ quen thuộc cho dù cho chết đi cô cũng không thể nào quên được.
Người con trai mà lợi dụng cô sau đó phản bội cô, thảm hại cô thân bại danh liệt, người mà cô dùng hết tình cảm để quan tâm giúp đỡ, muốn gì chiều náy đến cuối cùng đạp cô xuống vũng bùng.
Tuy lúc này đây anh ta không phải là người đàn ông mà cô quen của kiếp trước, dù hiện tại hắn ta chỉ là chàng trai chỉ vừa hai mươi hai tuổi, cũng chỉ chập chững bước vào nghề giống như cô, khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, hai mắt đầy khát vọng, nhưng nó không thể nào dập tắt đi sự hận thù bên trong lòng của cô, cô hận, cực kỳ hận, nhìn đến hắn ta cô hận không chỉ là những người hại cô mà còn hận chính bản thân mình.
Trần Hoàng Nam liếc nhìn Mộng Y Băng, không ngờ thấy cô nhìn chầm chầm vào tivi, trong mắt thể hiện ra rất nhiều cảm xúc, tuy anh không biết những cảm xúc đó là gì nhưng điều này khiến anh bỗng cảm thấy nguy cơ, anh lo lắng bậm chặt môi rồi đưa tay bấm vào nút tắt tivi.
Bụp.
Tiếng tắt tivi vang lên, màn hình tivi liền trở nên tối đen, Mộng Y Băng nghe tiếng liền giật mình nhìn màn hình không biết tại sao lại tối đen, cô nghi hoặc nhìn sang anh, lúc này cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nên khi cô nhìn anh trong mắt chỉ đơn thuần là sự nghi hoặc.
Trần Hoàng Nam nhìn vào mắt cô sau khi xác định cô không có cảm xúc khác nào thì mới thở phào một hơi, anh cười đầy hối lỗi mà nói "Xin lỗi anh lỡ tay bấm nút tắt."
Mộng Y Băng nghe vậy cũng không thắc mắc mà gật đầu "Không sao, để em vào xem Nguyễn My An thế nào rồi."
"Được." Trần Hoàng Nam gật đầu rồi dõi mắt nhìn theo bóng lưng đi vào phòng của cô.
Sau khi xác định cô đã đi vào phòng, anh liền móc điện thoại ra nhấn tin cho trợ lý của mình, dù lúc cô nhìn anh trong mắt không có cảm xúc dư thưa nào cả, nhưng chắc chắn khi cô nhìn vào tivi đã nhìn thấy ai đó khiến cô dao động, chuyện này rất nguy hiểm, anh không thể để vợ tương lai của mình vụt mất được, phải điều tra cho rõ ràng, anh phải điều tra tất cả những người tham gia trong chương trình đó.
Phải biết người nào muốn hớt tay trên của anh phải gánh chịu hậu quả nặng nề đi, anh sẽ không để cô gặp được người đó lần nào nữa cả.
Sau khi dặn dò xong trợ lý anh mới hài lòng mà tắt điện thoại đi rồi bỏ lại vào túi quần rồi thản nhiên ngồi chờ hai cô ra khỏi phòng.