Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 1: Lấy người không yêu mình



“Chồng à, hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, buổi tối anh có thể về sớm một chút được không?”

“Công ty có rất nhiều việc, tôi không rảnh.” Người đàn ông lia mắt nhìn cô gái nhỏ, lạnh lùng đáp lại.

Thẩm Nguyệt An cụp mắt, ngồi trên chiếc xe lăn không dám nhìn thẳng vào chồng mình.

Cô hít sâu một hơi, an phận gật đầu.

Tống Minh Thành nhìn mình trong gương tủ quần áo, chỉnh lại áo vest bên ngoài, rồi không thèm nhìn vợ mình thêm cái nào mà cao ngạo rời khỏi phòng.

Thẩm Nguyệt An đặt hai bàn tay trên đùi cuộn chặt lại, trái tim đau nhói.

Ba năm trước, Tống Minh Thành cưới cô chỉ vì hai chữ trách nhiệm. Cũng vì Thẩm Nguyệt An liều mình lao ra bảo vệ anh ta khỏi một chiếc xe ô tô vượt ẩu trên đường rồi dẫn đến hai chân bị tàn phế.

Cô khẽ nấc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống hai gò má.

Tống Minh Thành là đàn anh khóa trên cùng trường đại học với Thẩm Nguyệt An. Anh ta sở hữu khuôn mặt tuấn tú, thành tích học tập lại vô cùng xuất sắc, thế nên được rất nhiều nữ sinh trong trường mến mộ, mà cô cũng không phải ngoại lệ.

Thẩm Nguyệt An thích thầm anh ta từ năm thứ hai học ở trường đại học, đến nay đã sáu năm trôi qua rồi.

Cứ tưởng chân thành sẽ đổi lấy được tình yêu của Tống Minh Thành. Thế nhưng suốt ba năm kết hôn, anh ta đối với Thẩm Nguyệt An chỉ có chán ghét, chứ chưa từng một lần rung động.

Tống Minh Thành đến công ty làm việc. Vừa tan ca, anh ta đã chạy đến chỗ của Thẩm Gia Huệ - cô tình nhân nhỏ của mình.

Cuộc đời trớ trêu, Thẩm Gia Huệ lại chính là em gái của Thẩm Nguyệt An. Có điều hai người lại không cùng chung huyết thống.

Hai mươi năm về trước, Thẩm Nguyệt An bị người ta bắt cọc, thất lạc mất gia đình.

Một thời gian sau đó, nhà họ Thẩm nhận một đứa trẻ ở cô nhi viện về nuôi, đặt tên là Thẩm Gia Huệ.

Thẩm Nguyệt An từ một cô tiểu thư giàu có, thoáng cái đã phải trải qua cuộc sống cơ cực, bần hàn.

Đến năm cô mười lăm tuổi, may mắn nhận lại được gia đình.

Tuy mang trong mình huyết thống của Thẩm gia, thế nhưng Thẩm Nguyệt An lại không được cha mẹ ruột yêu thương.

Họ chê bai cô không có cốt cách của một vị tiểu thư. Nào là quê mùa, lạc hậu…

Thẩm Nguyệt An hiền lành, từ ban đầu nhận lại nhà họ Thẩm đã không mang ý nghĩ tranh giành với bất kỳ ai, cho nên trước sự lạnh nhạt của cha mẹ, cô cũng chẳng màng để tâm tới.

Cô biết, họ thương Thẩm Gia Huệ hơn chính đứa con ruột này.

“Gia Huệ, anh nhớ em quá.”

Vừa mới hai ngày không gặp, Tống Minh Thành đã nhớ người phụ nữ kia đến phát điên lên được.

Nếu không miễn cưỡng cưới Thẩm Nguyệt An, thì giờ đây anh ta có thể đường đường chính chính kết hôn cùng Thẩm Gia Huệ rồi.

“Ưm.. em cũng nhớ anh nữa.”

Thẩm Gia Huệ rướn chân, hôn chụt vào đôi môi Tống Minh Thành.

Hai người đè nhau lên giường, ôm hôn tới tấp.

“Minh Thành, em đói. Chúng ta… mua gì đó ăn tối nhé.”

Thẩm Gia Huệ thở hổn hển, trên môi vẫn còn đọng lại sợi chỉ mỏng được tạo thành từ nước bọt của Tống Minh Thành.

Đang ăn tối, anh ta nhận được một cuộc điện thoại.

Thẩm Nguyệt An bên này có thể nghe rõ tiếng nói chuyện giữa Thẩm Minh Thành và Thẩm Gia Huệ. Thế nhưng, cô vẫn cắn môi mở lời:

“Minh Thành, anh… anh sắp xếp về sớm được không? Em có một chuyện quan trọng muốn nói trực tiếp với anh.”

“Phiền phức!”

Tống Minh Thành tắt điện thoại. Sáng nay anh ta đã nói không có thời gian rồi, Thẩm Nguyệt An nghe còn không hiểu sao?

“Có chuyện gì vậy anh?” Thẩm Gia Huệ sà vào lòng anh ta, cất giọng nũng nịu.

“Thẩm Nguyệt An gọi đến, không phải chuyện quan trọng.”

“Chị ấy tìm anh sao? Hay là anh về nhà xem thử đi, biết đâu có việc gấp thật.” Cô ta ngước mắt lên nhìn anh ta, giả vờ hiểu chuyện.

Tống Minh Thành lúc đầu không quan tâm, tối nay anh ta muốn ở lại đây ngủ cùng Thẩm Gia Huệ. Thế nhưng sau đó bị cô ta thuyết phục, đành phải về nhà xem Thẩm Nguyệt An muốn nói chuyện gì.

Anh ta rời khỏi chung cư của Thẩm Gia Huệ được mười phút, đang lái xe trên đường mới phát hiện mình để quên tài liệu ở chỗ cô ta.

Tống Minh Thành quay lại, vì có chìa khóa riêng nên anh ta có thể tự mở cửa đi vào.

Bên trong căn phòng ngủ phát ra âm thanh ám muội.

“Cục cưng, anh nói xem Tống Minh Thành có phải kẻ ngốc không? Còn tưởng em yêu anh ta thật lòng.”

“Nếu không phải để trêu tức Thẩm Nguyệt An, em cần phải ở bên anh ta sao?”

“Con người chỉ biết đến công việc đó, đến kỹ năng hôn môi còn kém. Không như cục cưng của em, có thể làm em sướng điên trên giường…”

“Ư… ư… sướng quá... mạnh nữa, mạnh nữa lên anh...”