“Chúng ta có duyên phận thật, nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi.”
Hết tiết học, Tống Thanh Phong kiếm cớ giữ Thẩm Nguyệt An ở lại chỉ để nói mấy lời vô bổ này.
Hai người thì duyên phận chỗ nào? Duyên âm thì có.
“Thầy… học kỳ này phải nhờ thầy giúp đỡ nhiều rồi.”
Thẩm Nguyệt An nở một nụ cười không thể khó coi hơn. Dù sao cô vẫn muốn theo phương châm dĩ hòa vi quý. Đắc tội với ai còn được, đắc tội với Tống Thanh Phong thì chỉ có xác định một con đường.
Chết! Chết trong tức tưởi.
“Thẩm Nguyệt An, chắc em chưa quên bản giao kèo của chúng ta chứ?”
Nghe hắn nhắc đến, khóe môi cô giật giật. Quên sao nổi mà quên? Đến nằm mơ cô còn thấy nữa.
“Dĩ nhiên là… nhớ rồi. Thầy đã nghĩ ra yêu cầu gì rồi sao? Nói đi, muốn em chịu trách nhiệm cái gì?”
“Đơn giản lắm. Trong vòng một tháng, em ngoan ngoãn làm theo những gì tôi yêu cầu là được.”
“Đây đâu tính là chịu trách nhiệm?” Thẩm Nguyệt An phồng má cãi lại.
“Đây chính là một loại chịu trách nhiệm.” Tống Thanh Phong khẳng định chắc nịch.
Thẩm Nguyệt An há miệng mắc quai. Bản giao kèo đã ký rồi, hắn đem ra quơ qua quơ lại trước mặt cô, làm sao cô cãi được?
“Này, hôm trước phục vụ em khiến cái lưng tôi đau đến giờ vẫn chưa hết. Tối nay em đến nhà đấm bóp cho tôi đi.”
Mẹ nó! Cái yêu cầu gì biến thái vậy?
“Thầy… thầy đừng được nước làm tới.”
“Đấm lưng thôi mà, có gì quá đáng sao? Hay là… em nghĩ gì bậy bạ?”
“Không có.” Thẩm Nguyệt An xua tay, hai má đã đỏ bừng lên.
Trêu chọc cô gái này khiến Tống Thanh Phong thấy thú vị. Mỗi lần gương mặt cô đỏ lên vì xấu hổ, hắn lại không nhịn được mà cong khóe môi mỉm cười.
“Quyết định vậy nhé? Đưa tôi số điện thoại, tôi gửi địa chỉ cho em.”
“Không cần phiền phức vậy đâu. Thầy đọc địa chỉ đi, em ghi lại.”
“Ở dưới văn phòng khoa có số điện thoại của sinh viên.” Tống Thanh Phong nhắc nhở.
Nghĩa là cho dù Thẩm Nguyệt An không đưa số điện thoại của cô cho Tống Thanh Phong thì hắn cũng tự mình tra ra được.
Phận “tép riu” như cô chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp.
Tối hôm đó hắn sung sức lắm mà, hành Thẩm Nguyệt An không nhấc chân lên nỗi, bây giờ lại giả vờ đau lưng sao?
Cô cong môi, mới câu trước còn định sống hòa thuận với hắn, câu sau đã không nhịn được mà chọc kháy:
“Suýt chút thì em quên, dù sao thầy cũng gần bốn mươi tuổi rồi. Lần sau đừng vận động mạnh nữa, kẻo... kẻo…”
“Kẻo cái gì?”
“Kẻo có ngày gãy cột sống.” Thẩm Nguyệt An trừng mắt hăm dọa.
Tống Thanh Phong cười khinh khỉnh, tỏ ra mình không hề tức giận. Trên đời hóa ra còn có người mỏ hỗn hơn hắn. Dám trù hắn gãy cột sống sao? Nếu “làm” Thẩm Nguyệt An đến mức đó thật, sợ rằng cô đến cái xác cũng chẳng còn.
“Vận động mạnh. Ý em là…” Hắn nhướng mày, giọng điệu mờ ám.
“Không… thầy đừng có nghĩ bậy. Thầy Tống, đầu óc thầy toàn than tổ ong sao? Chẳng có một tí trong sáng nào cả.”
“Đầu óc em mới là không trong sáng đấy.” Tống Thanh Phong búng mạnh vào trán cô gái nhỏ.
“A… đau.” Thẩm Nguyệt An xoa xoa trán. Cái tên này không những độc miệng mà còn hay động tay động chân nữa.
Sau này cô phải cẩn thận mới được.
Thẩm Nguyệt An ghi số điện thoại của mình cho Tống Thanh Phong, cô đang định rời đi thì bị hắn kéo ngược trở lại.
“Em chê tôi già, hửm? Muốn biết cột sống của tôi dẻo dai đến đâu, hay là hôm nào chúng ta thử thêm một lần nữa?”
“Ở trên giường, giống như đêm hôm đó chẳng hạn.” Hắn cúi thấp đầu, môi mỏng lướt qua vành tai mẫn cảm của Thẩm Nguyệt An.
Cô mím môi đẩy hắn ra, xấu hổ chạy khỏi lớp học. Điên thật rồi! Sao trên đời còn có tên giảng viên cầm thú như vậy?