Thẩm Nguyệt An vùi đầu vào bàn học, nghiên cứu mấy dạng toán mà Tống Thanh Phong giảng dạy trên lớp. Chiều nay trên trường, Lý Bội Sam và Triệu Minh Hà đã chỉ cô không ít, nhưng đầu óc Thẩm Nguyệt An cứ lơ mơ, ngẫm lại một số chỗ vẫn chưa thể hiểu ra được.
“Điên lên mất!”
Cô mặc kệ nằm dài trên giường không định quan tâm nữa, thế nhưng chỉ được một lúc, Thẩm Nguyệt An lại ngồi thẳng dậy.
Phải quyết tâm hơn mới được! Nếu không làm được bài, Tống Thanh Phong sẽ có cớ cười cô thối mũi.
Vừa nhắc đến oan gia, oan gia liền gọi điện thoại tới. Là một cuộc gọi video. Thẩm Nguyệt An nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, chần chừ một lúc rồi đến khóa trái cửa phòng, sau đó bấm nghe máy.
“Chú gọi tôi có chuyện gì?”
Tống Thanh Phong nghe một chữ “chú”, chân mày hơi nhíu lại. Không thể đổi cách xưng hô để hắn nghe trẻ trung hơn được sao?
“Tôi đang rảnh.”
“Chú rảnh thì kiếm việc gì làm đi. Tôi bận lắm.”
Thẩm Nguyệt An toan tắt điện thoại, Tống Thanh Phong bèn nói:
“Tôi có thể giảng bài cho em. Thế nào rồi? Không hiểu ở chỗ nào?”
“Tôi đã bảo là không cần.”
“Em cần, chắc chắn cần. Trên trán em hiện rõ ba chữ không hiểu bài kia kìa.”
Thẩm Nguyệt An bị nói trúng tim đen, cuối cùng đành phải nhờ vả hắn giảng lại bài cho mình. Cuối kỳ có thể qua môn là tốt lắm rồi, liêm sỉ gì tầm này nữa?
Bộ dạng lúc giảng bài của Tống Thanh Phong vô cùng nghiêm túc và cuốn hút. Cách một cái màn hình, Thẩm Nguyệt An ngồi chống tay lên cằm, say xưa nghiền ngẫm.
“Em đừng nói là nãy giờ thay vì nghe giảng, em lại ngồi ngắm tôi đấy nhé?”
Thẩm Nguyệt An lắc đầu chối bay. Đúng là cô có “liếc sơ” qua nhan sắc của Tống Thanh Phong, nhưng chung quy cô vẫn nghe hắn giảng không sót một chữ.
“Xùy, tôi hiểu bài rồi. Cảm ơn chú già.”
“Cảm ơn suông thế sao? Tôi có nói là giá cả thương lượng, nhớ chứ?”
“Lúc nãy chú đâu có đưa ra yêu cầu?” Thẩm Nguyệt An lật lọng.
“Vớ vẩn. Tống Thanh Phong chưa giúp không công ai bao giờ.”
Thẩm Nguyệt An trừng mắt định dọa nạt hắn. Tống Thanh Phong lại bị cái dáng vẻ này chọc cười. Hắn nhún vai, cưng chiều nhìn gương mặt thanh thuần trên màn hình điện thoại, lại nói:
“Cho em nợ. Ngày mai gặp mặt sẽ tính sau.”
Tắt máy rồi, cuối cùng Tống Thanh Phong cũng chịu tha cho Thẩm Nguyệt An. Bài đã hiểu, cái tên ác ma kia còn từ bi dặn những chỗ trọng tâm có thể ra trong bài kiểm tra. Lần này Thẩm Nguyệt An tự tin mình sẽ không ăn trứng ngỗng nữa.
Đang định lao lên giường gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe dì Hòa, quản gia đã gõ cửa phòng Thẩm Nguyệt An.
“Tiểu thư, lão gia và phu nhân tìm cô.”
Giờ này cũng không còn sớm, có chuyện gì không để khi khác nói được sao?
Thẩm Nguyệt An khoác thêm một chiếc áo mỏng, tóc cột thấp đi xuống dưới phòng khách.
“Ba, mẹ tìm con?”
Không thấy Thẩm Gia Huệ, có nghĩa là chuyện này chỉ liên quan đến Thẩm Nguyệt An.
“Lần trước con đi ăn tối với Minh Thành thế nào rồi? Hai đứa tiến triển tốt chứ?”
Nếu để ông bà Thẩm biết được Thẩm Nguyệt An đã thẳng thừng cho số điện thoại của Tống Minh Thành danh sách đen, họ có bóp chết cô không?
Thẩm Nguyệt An ngoài mặt vẫn tỏ không có chuyện gì, nhẹ nhàng đáp lại:
“Bình thường thôi ạ.”
“Không có ấn tượng xấu là được rồi. Hai đứa tiếp xúc lâu dần mới dễ nảy sinh tình cảm được.” Bạch Phương Mỹ quay sang nhìn Thẩm lão gia gật gù.
Thẩm Nguyệt An còn tưởng họ gọi cô xuống để làm gì, hóa ra cũng chỉ muốn hỏi chuyện liên quan đến cô và Tống Minh Thành. Trong mắt bọn họ, có lẽ cô chỉ là một món hàng hóa cao cấp dùng để đổi lại một món hời, tuyệt đối không hơn không kém.
“Nếu không còn gì nữa thì con về phòng trước đây.”
“Nguyệt An à, Tống gia hẹn chúng ta ngày mai sang dùng bữa tối, con nhớ chuẩn bị tốt nhé. Mối hôn sự giữa con và Minh Thành, đến lúc đó có lẽ sẽ bàn bạc kỹ đến.”