Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 21



“Vợ sắp cưới? Vô lý! Thẩm Nguyệt An làm sao có thể là vợ sắp cưới của chú?”

Tống Minh Thành mất bình tĩnh đứng dậy đập bàn. Tống Minh Vũ cuộn tròn tay thành nắm đấm, biểu cảm tức giận. Thẩm lão gia chột dạ nhìn về phía Thẩm Nguyệt An, hai bả vai không ngừng run lên. Chính ông cũng không rõ tình hình trước mắt. Tại sao con gái mình lại trở thành vợ sắp cưới của chú ruột Tống Minh Thành được?

“Tại sao lại không thể? Minh Thành, lẽ nào cháu lại muốn giành vợ với cả chú ruột của mình sao?” Tống Thanh Phong bật cười, lời nói nửa đùa nửa thật, đuôi mắt híp lại mang theo vài phần châm biếm.

Nhìn thấy vầng trán của Tống lão gia hơi nhăn lại, Tống Minh Vũ kéo tay Tống Minh Thành ngồi xuống, nhắc nhở anh ta không được cư xử lỗ mãng. Thẩm Nguyệt An thừa cơ hội, thuận nước đẩy thuyền:

“Chúng con yêu nhau đã lâu. Hi vọng nhận được sự ủng hộ của mọi người.”

Thẩm lão gia lau mồ hôi hột, chỉ biết ngồi quan sát thêm tình hình. Bao nhiêu thắc mắc trong lòng, có lẽ một lát nữa về đến nhà ông mới dám hỏi Thẩm Nguyệt An từng câu một.

“Ba à, ba thấy con dâu tương lai của mình thế nào?”

Thẩm Nguyệt An vẻ ngoài đoan trang, hiền thục, cư xử lễ phép. Luận về góc độ nào Tống lão gia cũng cảm thấy hài lòng, quan trọng là hai bên gia đình tương xứng, ông từ lâu đã mong Tống Thanh Phong cưới vợ nên tất nhiên sẽ thúc đẩy mối hôn sự này.

“Được, hôm nay cũng xem như ra mắt hai bên gia đình. Chúng ta bàn bạc chọn ngày tốt luôn đi.”

“Thú thật tuổi của Thanh Phong không còn nhỏ nữa, ta thấy nôn nóng thay nó lắm rồi.” Tống lão gia cười khà khà.

Vừa mới khai tiệc, không khí trên bàn ăn đã trở nên quái dị. Ngoài Tống lão gia, Tống Thanh Phong và Thẩm Nguyệt An vui vẻ nói cười thì sắc mặt ai nấy cũng căng như dây đàn. Đặc biệt là Tống Minh Thành, mới ngồi được một lúc, hắn đã cáo mệt mà trở về phòng.

Tống lão gia không mấy quan tâm, say sưa hỏi chuyện tình cảm giữa Tống Thanh Phong và Thẩm Nguyệt An. Ông cũng muốn thăm dò một chút, để xem đứa con trai này có tìm đại một cô gái để lừa gạt mình không?

Thẩm Nguyệt An cùng Tống Thanh Phong phối hợp ăn ý, từ ánh mắt đến cử chỉ đều thể hiện là một cặp đôi đang yêu nhau mặn nồng.

Trong chuyện này người đắc ý nhất có lẽ là Thẩm Gia Huệ. Dù ngoài mặt cô ta không thể hiện ra, thế nhưng trong lòng đang nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thẩm Nguyệt An thích người khác, như thế sẽ không có ai tranh giành Tống Minh Thành với cô ta nữa.

“Chú thấy thế nào, lúc nãy tôi diễn đỉnh không?”

Tiệc xong, Thẩm Nguyệt An cùng Tống Thanh Phong đi dạo ngoài khuôn viên.

Hắn choàng tay ôm lấy eo Thẩm Nguyệt An liền bị cô đẩy ra nhưng không thành. Tống Thanh Phong càng siết chặt lực tay, ép cô dựa vào lồng ngực mình.

“Đứng ở trên lầu có thể nhìn xuống đây rất rõ. Em muốn bọn họ phát hiện chúng ta đang diễn kịch sao?”

Tất nhiên là không rồi! Khi nãy trông bộ dạng khó coi của những người kia, không phải nói cũng biết Thẩm Nguyệt An hả hê đến mức nào.

“Chú… nói là kết hôn nhưng tôi không muốn tổ chức linh đình gì cả. Chúng ta có thể làm đơn giản được không? Về sau chuyện chúng ta trở thành vợ chồng, càng ít người biết càng tốt.”

Dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Với gia thế của hai nhà Tống - Thẩm, nếu thông báo ra bên ngoài, khách mời rầm rộ, sợ rằng báo chí, truyền thông đưa tin ba ngày, ba đêm còn chưa hết.

Thẩm Nguyệt An không muốn cuộc sống bị xáo trộn quá nhiều. Nhất là ở thời điểm hiện tại, Tống Thanh Phong còn là giảng viên ở trường đại học của cô. Thẩm Nguyệt An làm như vậy là để chừa đường lui cho mình.

Cô không thể thương lượng với cha mẹ, chỉ có thể nhờ hết vào Tống Thanh Phong. Thẩm Nguyệt An tin hắn sẽ có cách thuyết phục Tống lão gia. Nói cho cùng Tống gia cũng hơn Thẩm gia một bậc, chỉ cần ông ấy lên tiếng, cha mẹ cô tức khắc sẽ thuận theo.

Căn bản, cái họ cần là sự đầu tư và hậu thuẫn của Tống thị đối với Thẩm thị. Tống lão gia là người giữ vị trí cao nhất trong công ty, tuy rằng Tống Thanh Phong không đi theo con đường kinh doanh của cha mình, nhưng nếu cô gả cho hắn, lợi ích mà Thẩm thị nhận được, chỉ có tăng lên chứ không hề kém đi phần nào.

“Này, chú hiểu ý tôi chứ?” Thẩm Nguyệt An ngước lên nhìn Tống Thanh Phong. Đôi mắt màu hổ phách thâm trầm khó đoán, như không để ai nhìn ra tâm tư của mình.

Tống Thanh Phong đan chặt mấy đầu ngón tay vào bàn tay của Thẩm Nguyệt An, sau đó đút tay hai người vào túi quần hắn.

“Tôi biết rồi. Ngày mai sẽ bàn bạc lại với ba tôi.”

Hai người đi dạo dưới trăng, lẳng lặng không nói thêm lời nào.

Hai mươi tuổi, độ tuổi còn quá trẻ để Thẩm Nguyệt An nghiêm túc trong một mối quan hệ gắn bó cả đời. Đừng nói là với người mình yêu, huống chi cô quyết định kết hôn cùng Tống Thanh Phong cũng chỉ vì không còn lựa chọn nào khác. Hắn hiểu Thẩm Nguyệt An đang lo sợ điều gì, vậy nên mọi chuyện sẽ theo ý cô mà quyết định.