Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 25: Em mau rên lên đi



Tống Thanh Phong cùng Thẩm Nguyệt An đến Cục Dân chính để làm đăng ký kết hôn.

Cô đứng bên cạnh Tống Thanh Phong, đầu tựa nhẹ vào vai hắn. Sau khi chụp hình rồi đóng mộc đỏ xuống tờ giấy chứng nhận kết hôn, về mặt luật pháp, họ đã chính thức trở thành vợ chồng.

Thẩm Nguyệt An cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trên tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Đây cũng không tính là lần đầu cô đến nơi này, thế nhưng so với lần trước, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất thì Tống Thanh Phong vẫn đang nắm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt An, không giống như Tống Minh Thành, khi vừa mới làm xong thủ tục, chỉ vì một cuộc gọi của Thẩm Gia Huệ mà đã bỏ mặc cô cho thư ký rồi đi mất.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tống Thanh Phong thấy cô đứng ngây người ra, liền hỏi.

Thẩm Nguyệt An giật nhẹ mình, ngước mặt lên nhìn hắn, khẽ cười: “Không có gì! Chúng ta đi về thôi.”

Cô và Tống Thanh Phong dọn đồ về Tống gia. Hành trang Thẩm Nguyệt An mang theo không nhiều, chỉ có một chiếc vali lớn và chú chó Lulu mà cô tự tay chăm sóc từ khi nó còn nhỏ xíu.

Hai nhà Tống – Thẩm quyết định làm một bữa tiệc tại tư gia để chúc mừng cho đôi vợ chồng mới, còn hôn lễ chính thức, đợi sau này Thẩm Nguyệt An tốt nghiệp rồi mới tổ chức.

Dưới ánh trăng sáng, Thẩm Nguyệt An mặc một chiếc váy lụa màu trắng, khoe trọn tấm lưng trần quyến rũ. Cô cầm ly rượu vang trên tay, nhìn thấy Tống Minh Thành đang đứng cạnh Thẩm Gia Huệ liền bước đến.

“Tống Minh Thành, thím nhỏ kính cậu một ly. Sống ở Tống gia, sau này có gì khó khăn phải nhờ đến cậu giúp đỡ rồi.” Cô nâng ly rượu, khóe môi đỏ chót vẽ lên một đường cong bán nguyệt.

Tống Minh Thành không tình nguyện cạn ly với Thẩm Nguyệt An. Rõ ràng đó là người con gái mà anh ta để ý tới, thế nhưng chưa kịp tiếp cận đã bị chú mình phỗng tay trên mất rồi.

“Thím nhỏ, cần giúp đỡ thì cứ nói. Đừng ngại.”

Thẩm Nguyệt An cười nắc nẻ trong lòng, nghe một tiếng thím nhỏ từ miệng của Tống Minh Thành cảm thấy vô cùng hả dạ.

Tống Thanh Phong bước đến, choàng tay ôm lấy eo Thẩm Nguyệt An, bắt đầu diễn một màn tình cảm ân ái.

“Bà xã, tửu lượng của em không được tốt, đừng uống nhiều rượu như vậy.”

“Em chỉ mới uống một ly với cháu trai anh thôi, không tính là nhiều.” Thẩm Nguyệt An nũng nịu sà vào lòng hắn.

Tống Thanh Phong ra sức phối hợp, cúi xuống hôn lên chóp mũi, má và đôi môi của Thẩm Nguyệt An, bàn tay hắn không yên phận còn vuốt dọc theo tấm lưng trần. Thẩm Nguyệt An bên ngoài tươi cười, bên trong thầm mắng mỏ tên mặt dày lợi dụng cơ hội mà chiếm tiện nghi trên người cô.

Tiệc tàn, thời gian động phòng đã tới…

Thẩm Nguyệt An đưa ra bản hợp đồng hôn nhân với ba quy tắc.

Thứ nhất, tuyệt đối không được tùy tiện tiết lộ mối quan hệ giữa hai người với người khác.

Thứ hai, tuyệt đối không được leo lên giường ngủ của cô.

Thứ hai, tuyệt đối không được bắt nạt cục bông nhỏ Lulu của cô.

“Giường này của em? Vậy tôi sẽ ngủ ở đâu, hửm?”

Hai người ở chung một phòng, trong phòng lại chỉ có một chiếc giường ngủ, Thẩm Nguyệt An chiếm trọn, vậy Tống Thanh Phong biết phải làm sao chứ? Cô không thể bất công với hắn như vậy.

“Chú là đàn ông mà, chịu khó ngủ trên ghế sofa đi. Chúng ta chịu đựng một thời gian, đợi sau này dọn ra riêng, mỗi người ở một phòng sẽ rất thoải mái.” Thẩm Nguyệt An dùng ánh mắt long lanh để thỏa hiệp với hắn.

Tống Thanh Phong tự giác đứng dậy, cầm gối mang ra ghế sofa.

Thẩm Nguyệt An vui vẻ đi thay đồ ngủ, thế nhưng vừa mở vali đựng quần áo ra, cô mới tóa hỏa.

Mẹ nó, sao toàn đồ ngủ gợi cảm thế này?

Một bộ, hai bộ, ba bộ đều là loại váy ngủ gợi cảm, xuyên thấu. Thẩm Nguyệt An đen mặt, thứ này toàn bộ là do Bạch Phương Mỹ chuẩn bị cho cô trước khi về nhà chồng.

“Em đang phân vân không biết chọn màu nào sao? Anh thấy bộ màu đen kia rất đẹp.” Tống Thanh Phong chỉ vào chiếc váy ngủ bằng ren trên tay Thẩm Nguyệt An, gật gù cảm thán.

Cô nhăn mặt, liếc mắt một cái là biết tỏng ý định của tên đàn ông kia. Thẩm Nguyệt An ôm đống váy ngủ bỏ lại vào trong vali, thản nhiên nói:

“Không cần thay đồ, cứ mặc thế này đi ngủ được rồi.”

“Em chắc chắn?”

“Trời ơi, điên lên mất! Tống Thanh Phong, chú mau cho em mượn đồ ngủ của chú đi.” Thẩm Nguyệt An đổi lại cách xưng hô với hắn.

Cô giải thích mấy món đồ này đều là do mẹ cô mua, Thẩm Nguyệt An hoàn toàn vô tội.

“Mẹ em rất có mắt chọn đồ, em đừng phụ lòng bà ấy.”

“Phụ cái đầu nhà chú. Mau đưa đồ ngủ của chú cho em.”

Tống Thanh Phong mở tủ quần áo lấy ra chiếc áo pijama màu xám kẻ sọc, đưa cho Thẩm Nguyệt An.

“Quần đâu?”

“Em nghĩ em mặc vừa quần của tôi? Với lại... không cần thiết.” Tống Thanh Phong nhướng mày.

Đúng là không cần thiết! Thẩm Nguyệt An chỉ đứng đến vai hắn, hơn nữa đồ ngủ thường được may rộng rãi để người mặc cảm thấy thoải mái. Vạt áo ngủ của Tống Thanh Phong trên người cô đã che đến tận đùi rồi.

Thẩm Nguyệt An trèo trên giường, vừa chuẩn bị nằm xuống đắp chăn đi ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng động.

“Chú, có tiếng gì vậy?”

Tống Thanh Phong hắng tai nghe, chưa đầy ba giây sau, hắn đã đi đến bên giường, đè Thẩm Nguyệt An nằm xuống.

“Có người đi thám thính. Thẩm Nguyệt An, em mau rên lên đi, rên càng to càng tốt.”

“Rên sao?” Thẩm Nguyệt tròn xoe mắt, nói nhỏ với hắn: “Là thế này à…”

“A ư…, ư… Phong, nhẹ, nhẹ một chút…”

Tống Thanh Phong há hốc mồm. Mẹ nó! Sao vợ nhỏ của hắn có thể rên một cách chân thực như vậy!