Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 30: Chọn váy



Thẩm Nguyệt An đứng trước cửa hàng The Beauty, trên tay cầm chiếc thẻ quyền lực mà Tống Thanh Phong đưa cho mình.

Vừa mới bước vào bên trong, nhân viên đã nhiệt tình chào đón cô. Tác phong của họ rất chuyên nghiệp, còn chuẩn bị cả trà và bánh để tiếp đãi khách hàng.

“Đây toàn bộ là những thiết kế trong bộ sưu tập Thu Đông mới vừa ra mắt. Tiểu thư, mời cô xem qua.”

Cửa hàng sáng ngợp ánh đèn, đầm váy cao cấp với đủ kiểu dáng và màu sắc. Thẩm Nguyệt An bị choáng ngợp trong không gian xa xỉ này. Tuy nói là tiểu thư giàu có sống trong nhung gấm lụa là, nhưng cô lại rất ít khi đi mua sắm cho bản thân mình.

“Chiếc váy này, cả chiếc váy này, đẹp quá! Tôi có thể thử chúng không?”

“Được ạ.” Nhân viên niềm nở lấy váy cho Thẩm Nguyệt An.

Cô vào bên trong thử đồ, thầm nghĩ phải chăm chút cho bản thân một chút.

Thiết kế đầu tiên Thẩm Nguyệt An diện lên người là một chiếc váy lụa màu trắng khoét eo tinh tế, với phần hoa hồng trang trí bên ngực phải được đính những viên hồng ngọc sáng lấp lánh. Cô nhìn mình trong gương, ngỡ ngàng không nói nên lời.

Chiếc váy thứ hai màu xanh navy cũng không ngoài sự mong đợi. Thẩm Nguyệt An như hóa thân thành một nàng công chúa kiêu kỳ, chiếm trọn ánh mắt những người đang đứng ở đó.

“Phu nhân, mẫu váy này đã được vị tiểu thư kia chọn. Xin lỗi, ở đây chúng tôi vẫn còn những thiết kế khác rất đẹp, mong bà có thể xem qua ạ.”

“Nhưng tôi lại vô cùng thích chiếc váy này, không thể thương lượng với bên kia được sao?”

Thẩm Nguyệt An thay bộ váy thứ hai ra, nghe nhân viên nói có một vị khách cũng nhìn trúng mẫu váy trắng cô vừa chọn. Có điều đây đều là thiết kế giới hạn, trong cửa hàng này, nó là cái duy nhất.

Vốn dĩ hai chiếc váy chọn một cũng không thành vấn đề, Thẩm Nguyệt An cũng không muốn làm nhân viên khó xử, cho đến khi cô nhìn thấy vị khách kia.

Là Lâm Tuyết, mẹ chồng của cô.

Nói đúng hơn là mẹ chồng ở kiếp trước. Kiếp này, Thẩm Nguyệt An chỉ cần gọi bà ta một tiếng chị dâu là đủ rồi.

“Ồ, chị dâu… chị cũng đến đây mua sắm sao?”

Cô vẫn nhớ như in thái độ của Lâm Tuyết đối xử với mình ở kiếp trước. Lạnh nhạt, hắn hủi, xem cô là sao chổi ngáng đường con trai bà ta.

“Thẩm Nguyệt An?” Nhìn thấy cô, gương mặt bà ta khẽ cau lại.

Lâm Tuyết vốn tưởng cô gái này sẽ trở thành con dâu mình, chẳng ngờ cô lại lấy đứa em trai chồng mà bà ta ghét cay ghét đắng. Thêm với chuyện cô làm bẻ mặt gia đình bọn họ, người phụ nữ này lại càng không ưa gì Thẩm Nguyệt An.

“Chị cũng thích chiếc váy này sao? Tiếc quá, em vừa mới chọn mất rồi.”

Thẩm Nguyệt An nhoẻn miệng cười tươi, nhưng sâu trong ánh mắt hiện ra một tia u tối. Kiếp trước, Lâm Tuyết đã từng dùng một chiếc váy để mỉa mai, chà đạp cô thế nào, cô vẫn còn nhớ rất rõ.

“Thẩm Nguyệt An, cô thấy chiếc váy này đẹp chứ?”

Lâm Tuyết từng mua một chiếc váy đỏ cao cấp, sau đó đem đến trước mặt Thẩm Nguyệt An và hỏi cô như vậy. Chiếc váy đó đã dùng để tặng Thẩm Gia Huệ thay vì tặng cho đứa con dâu đã bất chấp mạng sống để bảo vệ con trai bà ta.

“Đẹp lắm ạ!” Thẩm Nguyệt An ngồi trên chiếc xe lăn, hướng mắt nhìn lên chiếc váy trên tay Lâm Tuyết, đáp lại với sự mong chờ.

Nhưng lúc đó bà ta đã bật cười, rồi cong môi giễu cợt:

“Phải, đúng là rất đẹp. Sắp đến sinh nhật Gia Huệ rồi, nếu con bé nhận được món quà này sẽ rất thích cho mà xem. Ít nhất, con bé sẽ tôn vinh được thiết kế cao cấp này, chứ một đứa què quặt ngồi xe lăn quanh năm thì…”

“Diện đồ đẹp cũng chẳng để làm gì.”

Thẩm Nguyệt An nghe xong câu nói kia gần như chết lặng, mùi vị chua chát ngập tràn cuống họng. Đến giờ phút này cô nghĩ lại, vẫn không sao quên được khoảng khắc đau đớn đó. Khoảng khắc Lâm Tuyết đẩy cô xuống vực sâu vạn dặm.

“Đã thanh toán chưa?” Nhìn sang người nhân viên kia, Lâm Tuyết cao giọng hỏi.

“Thẩm tiểu thư vẫn còn muốn xem thêm vài thiết kế nữa nên vẫn chưa thanh toán ạ.”

“Vậy thì đâu tính là đồ của cô ta? Tôi trả gấp đôi, mang ra thanh toán đi.”

“Phu nhân, không thể được đâu ạ…”

“Nhân viên các người thích làm khó dễ khách hàng sao? Hay là chê tôi không đủ đẳng cấp để mua đồ ở chỗ các người?” Lâm Tuyết bực bội mà to tiếng với nhân viên.

Đến khi quản lý ra, nghe ngóng lại tình hình từ nhân viên kia. Bà ấy biết người trước mặt là phu nhân nhà họ Tống, nhưng cô gái trẻ kia cũng không phải tầm thường.

Sở hữu trong tay chiếc thẻ thành viên VIP với còn có chữ ký của tổng giám đốc The Beauty, đây không phải đặc quyền mà khách hàng thân thiết nào cũng có thể sở hữu. Người quản lý kia cân nhắc một hồi, quyết định đứng về phía Thẩm Nguyệt An.

Dù sao chiếc váy kia cũng là cô chọn trước.

“Vị phu nhân này, thành thật xin lỗi bà, nhưng chiếc váy này Thẩm tiểu thư đã chọn rồi. Cửa hàng chúng tôi còn rất nhiều thiết kế mới về, mong bà hãy xem qua, biết đâu lại chọn được mẫu thiết kế khác mà mình ưng ý.”

Thẩm Nguyệt An ngồi xuống ghế, nhàn nhã uống một ngụm trà. Lâm Tuyết càng muốn chiếc váy đó, cô càng không để bà ta có được.

“Chị à, thứ lỗi em nói thật, chiếc váy trắng này vốn không hợp với quý bà đã gần năm mươi tuổi như chị đâu. Chị việc gì phải làm khó nhân viên ở đây như vậy, cứ đi một vòng xem thử, không chừng lại chọn được cái hợp với mình.”

Cô vốn là đang chê Lâm Tuyết già. Bà ta đương nhiên nghe hiểu ý Thẩm Nguyệt An, tức đến nỗi đôi môi đỏ thẫm mím chặt, bàn tay dùng sức bóp mạnh quai túi xách màu đen bóng loáng.