Trình Vĩ Đình được đưa đến một căn phòng đóng kín cửa. Hai vệ sĩ đứng ở ngoài canh gác, bên trong chỉ có cậu ta và Trần Tường.
Chưa đầy hai phút sau, cánh cửa mở ra, Tống Thanh Phong bước vào trong phòng. Hắn đội mũ, bịt khẩu trang, đeo kính đen che kín gương mặt. Trên người diện một bộ âu phục màu đen vô cùng lịch lãm.
Khí chất này khiến Trình Vĩ Đình có chút e ngại.
“Ông là ai? Sao lại muốn tìm tôi?”
“Nói đi, là ai đứng đằng sau sai khiến cậu hãm hại Thẩm Nguyệt An?” Tống Thanh Phong không chút vòng vo mà vào thẳng vấn đề. Âm điệu của hắn vừa trầm vừa lạnh lẽo, so với bình thường càng thêm phần đáng sợ.
Thẩm Nguyệt An?
Trình Vĩ Đình mường tượng suy nghĩ, mất một lúc mới nhớ ra Thẩm Nguyệt An. Hắn chột dạ ngước nhìn người đàn ông trước mặt, tim đập thình thịch.
“Tôi… tôi không hiểu các người đang nói gì cả. Thẩm Nguyệt An là ai? Tôi không quen biết cô gái đó.”
Cậu ta vừa dứt lời đã bị Tống Thanh Phong nắm lấy cổ áo, không chút chần chừ đem cổ áo xé rách toạc.
Hình xăm đôi cánh thiên thần lộ rõ ra, Tống Thanh Phong cúi thấp đầu nhìn Trình Vĩ Đình đang run run ngồi trên ghế. Cách một lớp kính đen nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của người đàn ông kia. Trong không gian yên tĩnh có thể nghe rõ được âm thanh từng khớp xương bàn tay siết lại.
“Không quen?”
Tống Thanh Phong hất mặt về phía trước, ra lệnh cho Trần Tường mở tivi lên.
Cảnh tượng Trình Vĩ Đình đi cùng Thẩm Nguyệt An đã được camera ghi lại. Chứng cứ rành rành, Trình Vĩ Đình cứng họng không thể chối cãi.
“Nói! Là ai sai cậu làm như vậy?”
“Tôi không biết gì cả. Tôi không hại Thẩm Nguyệt An.”
“Các người thả tôi ra đi. Tôi nói rồi tôi không biết gì hết. Thẩm Nguyệt An và tôi là bạn học cùng trường, chỉ thế thôi, tôi không hãm hại gì cô ấy cả.”
“Vẫn không chịu nói sao?”
Phập!
“Ực… ông, ông định làm gì vậy?” Trình Vĩ Đình giật thót tim, vội vàng rút tay lại.
Mới vừa nãy, Trần Tường vừa rút ra một con dao găm, đâm thẳng xuống mặt bàn gỗ. Vị trí con dao chỉ cách bàn tay Trình Vĩ Đình vài xen-ti-mét.
“Tôi cho cậu mười phút đồng hồ, mỗi phút tương đương với một ngón tay. Nếu như thời gian trôi qua vẫn chưa nghĩ ra ai là người sai khiến cậu. Vậy thì…”
“Bảo người nhà đến nhặt ngón tay về đi.” Tống Thanh Phong bình thản nói.
Trình Vĩ Đình mím môi run rẩy. Cậu ta muốn bỏ chạy, thế nhưng bên ngoài có vệ sĩ canh gác, muốn trốn cũng chưa chắc được. Trình Vĩ Đình lại muốn khai ra mọi chuyện, thế nhưng nghĩ đến số tiền thù lao mình đã nhận, cùng lời đe dọa từ kẻ đó, cậu ta lại cắn răng không dám tiết lộ.
“Nghe nói cậu sống cùng mẹ và em gái có phải không?” Tống Thanh Phong nói thêm một câu, lần này thành công động đến giới hạn của Trình Vĩ Đình.
“Ông… ông muốn gì? Ông không được động đến bọn họ.”
“Cậu là sinh viên đại học Bắc Thâm? Nghe nói thi được vào trường này không phải điều dễ dàng gì. Chăm chỉ học hành, sau này cầm được tấm bằng tốt nghiệp, chắc chắn không lo chết đói.”
“Nếu như cậu vẫn cố chấp giữ im lặng. Vậy thì chuẩn bị tinh thần bị đuổi học đi.”
“Ông có khả năng đó sao?” Trình Vĩ Đình kích động, lên giọng thách thức.
“Chẳng những có thể đuổi học cậu. Về sau, tôi còn đảm bảo không một ngôi trường nào, thậm chí là nơi nào dám thu nạp cậu vào làm việc.”
“Trình Vĩ Đình, mẹ cậu vừa mới bệnh khỏe lại. Em gái cậu lại vô cùng thần tượng cậu nên mới phấn đấu sau này thi vào trường đại học Bắc Thâm. Nếu như mọi chuyện xảy ra như lời tôi nói, cậu nghĩ xem mẹ và em gái cậu sẽ thế nào?”
“Ông… cầu xin ông đừng làm vậy mà.”
Trình Vĩ Đình hoảng hốt quỳ xuống đất, hai tay bấu lấy ống quần Tống Thanh Phong.
Lúc nãy nghe bị chặt ngón tay cậu ta cũng không sợ hãi đến mức này. So với sự an toàn của bản thân thì mẹ và em gái vẫn là điều mà Trình Vĩ Đình lo sợ nhất. Lo sợ họ bị tổn thương, vì tất cả những điều Trình Vĩ Đình làm đều là vì gia đình của mình.
“Thành thật một chút đi, là ai đã ra lệnh cho cậu hãm hại Thẩm Nguyệt An hả?”
“Là Thẩm Gia Huệ. Cô ta… chính cô ta đã đưa tiền bảo tôi dụ Thẩm Nguyệt An ra ngoài.” Trình Vĩ Đình cắn môi nói ra cái tên đó. Tình thế quẫn bách, cậu ta không còn sự lựa chọn nào nữa.
Nghe đến tên của Thẩm Gia Huệ, con ngươi của Tống Thanh Phong bỗng tối sầm lại. Cô ta không phải em gái của Thẩm Nguyệt An sao? Cớ gì lại đi rắp tâm hãm hại chị gái của mình?
“Mọi chuyện là thế nào? Nói cho kỹ một chút đi.”
“Chuyện là…”
Vừa lúc, Tống Thanh Phong nhận được một cuộc gọi. Trên màn hình hiển thị số điện thoại của Thẩm Nguyệt An. Hắn nhấn nút nghe máy, ngữ điệu dịu đi đáng kể.