Cuối tuần này là sinh nhật của Huấn Nam. Triệu Minh Hà bèn ngỏ lời mời Thẩm Nguyệt An đến dự tiệc sinh nhật bạn trai mình. Cô do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy bản thân không thích hợp đến tham dự bữa tiệc này.
Triệu Minh Hạ liền ra sức thuyết phục:
“Nguyệt An, cậu đừng ngại, chẳng phải có tớ và Bội Sam đấy sao? Cậu nể mặt tớ một chút đi mà.”
“Dù sao cuối tuần này cậu cũng rảnh rỗi. Cứ xem như bạn bè tụ tập đi chơi, chẳng phải là rất vui sao?”
Thẩm Nguyệt An không có cách từ chối, cuối cùng đành phải đồng ý với Triệu Minh Hà.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật của Huấn Nam. Thẩm Nguyệt An hẹn đi cùng xe với Lý Bội Sam và Triệu Minh Hà, dù sao cô cũng không biết địa điểm diễn ra bữa tiệc.
Thẩm Nguyệt An chọn một chiếc váy trắng thanh lịch, trang điểm đơn giản, tóc búi nhẹ nhàng. Thế nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ quyến rũ Tống Thanh Phong rồi.
“Bảo bối, nhất định phải đi sao?” Tống Thanh Phong ôm lấy eo cô. Hắn thầm nghĩ nếu mối quan hệ của hai người công khai, vậy hắn có thể đi dự tiệc cùng cô đúng không?
“Ưm. Là tiệc sinh nhật của bạn em, dù sao em cũng đã hứa với người ta rồi.”
Tống Thanh Phong lái xe đưa Thẩm Nguyệt An đến khu ký túc xá nữ để tụ tập cùng hai cô bạn của mình. Vì tránh để người khác phát hiện nên cô đã bão hắn đậu xe từ đằng xa, còn mình đi bộ vào bên trong.
Thẩm Nguyệt An dự định chỉ đến bữa tiệc một lúc, sau đó cô sẽ bắt taxi để về sớm.
Triệu Minh Hà từ trên phòng đi xuống, áo váy lộng lẫy. Xe mà cô ấy thuê cũng đã đến, thế nhưng lại không thấy Lý Bội Sam đâu.
“Chiều nay cậu ấy đi làm thêm vẫn chưa về ký túc xá. Tớ gọi điện thoại từ nãy đến giờ mà không được.”
Hai cô nàng quyết định chờ Lý Bội Sam thêm một lúc. Cho đến khi điện thoại của Triệu Minh Hà đổ chuông.
“Sao chứ? Cậu không thể đến bữa tiệc được sao?” Giọng nói của Triệu Minh Hà ỉu xìu, dường như có chút mất hứng.
“Tớ thật sự xin lỗi. Tớ có việc gấp, sẽ giải thích với các cậu sau.” Nói xong, Lý Bội Sam liền tắt máy.
Không biết cô ấy bận việc đột xuất gì mà không thể đi dự tiệc cùng Thẩm Nguyệt An và Triệu Minh Hà. Hiện tại cũng không còn sớm nữa, Triệu Minh Hà bèn bảo tài xế nhanh chóng khởi hành.
Lúc này, Thẩm Nguyệt An mới biết địa điểm mình sẽ đến.
Là một quán bar cao cấp ở trong thành phố. Thẩm Nguyệt An không quá thích những nơi ồn ào cho nên bắt đầu cảm thấy có chút ngột ngạt.
Bạn bè của Huấn Nam có cả nam lẫn nữ. Trong số họ, ngoài Triệu Minh Hà thì cô chỉ biết mỗi mình Dương Tôn.
Cuối cùng cô đã hiểu ra dụng ý của Triệu Minh Hà.
Thì ra cô ấy một mực thuyết phục cô đến bữa tiệc là vì có Dương Tôn.
Triệu Minh Hà vẫn chưa từ bỏ ý định mai mối cho hai người.
“Nguyệt An, cậu ngồi xuống đây đi.”
Cô ấy ngồi cạnh Huấn Nam rồi cố tình đẩy Thẩm Nguyệt An đến gần Dương Tôn. Thẩm Nguyệt An dùng ánh mắt biểu hiện sự miễn cưỡng, thế nhưng Triệu Minh Hà lại chìm trong cuộc vui mà không hề để ý đến.
Sau màn tặng quà, cắt bánh kem, mọi người bắt đầu bày trò hát hò, nhảy múa.
“Nguyệt An, để anh rót rượu cho em nhé?”
“Xin lỗi, em không biết uống rượu.”
Thẩm Nguyệt An tự hiểu rõ khả năng của mình, tửu lượng không tốt nên không dám động vào mấy thức uống có cồn.
“Nguyệt An, uống một ly thôi. Đây là rượu trái cây nên rất nhẹ độ.” Triệu Minh Hà vừa nhún vai theo điệu nhạc, vừa lấy ly rượu trên tay Dương Tôn đưa cho Thẩm Nguyệt An.
Cô khẽ nhíu mày, thấy Triệu Minh Hà vẫn cố tình giơ ly rượu về phía miệng mình thì nhấp nhẹ một ngụm. Nào ngờ, Dương Tôn lại ấn ly rượu ép cô uống hết, làm cho Thẩm Nguyệt An suýt chút bị sặc.
“Ực… Anh làm gì thế?”
Thẩm Nguyệt An đưa tay quệt miệng, lau đi chút rượu bị chảy ra ngoài.
Không thể chịu nỗi không khí ở nơi này nữa, Thẩm Nguyệt An đứng dậy tìm nhà vệ sinh. Sau khi rửa mặt, cô lấy điện thoại gọi cho Tống Thanh Phong, nhờ hắn đến đây đón mình.
Cô nhanh chóng gửi định vị của mình cho hắn, sau đó chỉnh lại đầu tóc, đi ra ngoài.
“Nguyệt An à, cậu không sao chứ? Dương Tôn chỉ là nhiệt tình quá mức thôi, tớ thay mặt anh ấy xin lỗi cậu.”
Triệu Minh Hà kéo tay Thẩm Nguyệt An, muốn cô quay lại bữa tiệc.
“Không sao đâu. Minh Hà, tớ có việc nên phải về trước đây.” Cô gỡ nhẹ tay cô ấy ra, rồi nói.
“Cậu giận tớ và mọi người sao?”
“Minh Hà, Huấn Nam đang tìm em. Em mau vào trong đó đi.”
Dương Tôn cố tình dụ Triệu Minh Hà rời đi để tiếp cận Thẩm Nguyệt An.
“Nguyệt An, anh xin lỗi, lúc nãy…”
“Không có gì. Anh cũng vào trong với mọi người đi, tôi xin phép về trước.”
“Sao thế? Nguyệt An, em mệt à? Hay là anh lái xe đưa em về?”
Dương Tôn thừa cơ hội níu tay, kéo vai Thẩm Nguyệt An. Cô nhanh chóng đẩy anh ta ra, còn trừng mắt cảnh cáo.
“Không cần đâu, tôi đã gọi cho bạn trai mình rồi. Có lẽ anh ấy cũng sắp đến.”
“Bạn trai? Sao trước đây Minh Hà nói em còn độc thân?”
Dương Tôn tức giận nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt An không cho cô rời đi. Cô nghiến răng, đẩy anh ta tránh xa mình. Thế nhưng quay người chưa kịp bước đi đã loạng choạng ngã khuỵu xuống.
Thoáng chốc, Thẩm Nguyệt An thấy khung cảnh trước mắt mình trở nên mơ hồ. Gương mặt nóng bừng, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Thẩm Nguyệt An không còn nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
“Em gái, có bạn trai rồi cũng không sao. Tối nay để anh thay thằng đó thỏa mãn em, được không?” Dương Tôn sốc người Thẩm Nguyệt An đứng dậy, hoàn toàn để lộ bản chất đểu cáng của mình.