“Ăn chán chê rồi không chịu trách nhiệm, trên đời vẫn còn có người tệ bạc như vậy sao?”
“Đời trai bị em lấy mất rồi, sau này tôi biết sống thế nào đây?”
Thẩm Nguyệt An vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng khóc vang lên trong phòng. Ngày hôm qua người rên rỉ khóc lóc trên giường là cô, nhưng sáng hôm nay, người khóc to hơn cả Thẩm Nguyệt An lại là tên đàn ông cả đêm hì hục cày cấy trong cơ thể cô không chút kiêng dè, e thẹn.
Đến khi nhớ lại toàn bộ sự việc, Thẩm Nguyệt An chỉ muốn treo cổ tự tử. Nhưng nghĩ lại ông trời tốn công cho cô sống lại một kiếp, đâu thể chết dễ dàng như vậy.
Thẩm Nguyệt An cố nén bình tĩnh, sự việc đã xảy ra rồi, có hối hận cũng không kịp.
“Này anh, tôi cũng là lần đầu, hơn nữa tôi còn là phụ nữ, không cảm thấy thua thiệt thì thôi, anh khóc lóc cái gì?”
Từ nãy đến giờ cô vẫn chưa thể nhìn rõ dung mạo người đàn ông kia. Bởi hắn lấy hai tay bưng lấy mặt.
“Lúc lên giường em đã hứa sẽ chịu trách nhiệm, lẽ nào định nói suông sao?”
Hắn quay sang nhìn Thẩm Nguyệt An. Thoáng cái đã khiến tim cô nhảy dựng ra khỏi lồng ngực, không phải vì gương mặt đẹp như tạc tượng kia, mà bởi vì…
Thầy Tống?
Má ơi! Tên này không phải là giảng viên dạy môn xác suất thống kê gây ám ảnh Thẩm Nguyệt An suốt năm thứ hai đại học sao?
Tống Thanh Phong. Phải, phải… chính là hắn! Cho dù người đàn ông này có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra.
Thẩm Nguyệt An suýt chút đã kêu lên tên của hắn, thật may cô còn đủ lý trí để nhớ bản thân đã trùng sinh. Tuyệt đối không thể để lộ bí mật.
Xem như không quen vậy. Nhưng mà lần này, thảm thật rồi!
Đừng nhìn Tống Thanh Phong đẹp trai mà nghĩ hắn dễ dãi. Cái tên này chẳng phải nổi tiếng khó nhất trường đại học của cô sao? Bởi thế mà sống đến gần bốn mươi năm trên cuộc đời chưa có một mối tình vắt vai. Nói hắn ế còn nhẹ, phải là không ai thèm mới đúng.
Đẹp trai thì đã đành, nhưng cái tính khó chịu của hắn, cô gái nào mà chịu được?
Thẩm Nguyệt An trước kia vì trượt môn xác suất thống kê phải học lại tận hai lần, nên đã ra nhập hội “anti cứng” Tống Thanh Phong để nói xấu hắn.
“Tôi… tôi nói sẽ chịu trách nhiệm bao giờ? Chú đừng có đặt điều.”
Nước mắt lưng tròng, dù sao người ta cũng ba mươi sáu tuổi rồi, gọi bằng chú cũng không có gì quá đáng.
“Hửm? Chú sao? Tôi già đến thế à?”
Thẩm Nguyệt An vội xua tay, cắn nhẹ môi dưới nói:
“Chú… chú muốn bao nhiêu? Xem như tôi ăn bánh trả tiền, chú mau đưa ra một con số đi.”
“Nhóc con, hôm qua đã nói không cần tiền rồi. Em còn nói tôi quay video lại làm bằng chứng. Nào nào, video trong điện thoại của em đó, tự mình xem đi.”
Thẩm Nguyệt An vội vớ lấy điện thoại. Những lời ngu xuẩn cô nói tối qua lần nữa được phát lại, cô thật muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, nhưng lại tiếc cái mạng ông trời ban cho lần nữa.
Mẹ nó! Kiếp trước biết vậy đã chẳng tự sát làm gì!
Tối hôm qua, là ai đã nhập vào cô? Sao Thẩm Nguyệt An lại trở nên phóng đãng như vậy? Huhu, cô điên lên mất.
“Tôi xóa rồi. Làm gì còn bằng chứng nữa.”
Cảnh quay ân ái làm mặt Thẩm Nguyệt An đỏ tía lên, máu mũi như sắp trào ra bên ngoài.
“Em xóa rồi cũng không sao. Tôi sao chép một bản sang điện thoại của mình rồi. Đã xem kỹ chưa? Có muốn xem lại lần nữa không?”
“Khốn kiếp, tên biến thái này…”
“Hửm? Em mới nói gì vậy?”
Thẩm Nguyệt An cười chữa ngượng, dĩ nhiên cô chỉ dám mắng nhỏ trong miệng, vậy mà Tống Thanh Phong lại có thể nghe thấy. Tai thính như chó vậy.
Gương mặt cô lại bắt đầu nhăn nhó, túng quá hỏi liều:
“Bây giờ chú muốn thế nào mới chịu xóa video đó hả?”
“Muốn thế nào à? Đơn giản lắm, một là em hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Hai là, tôi đem bằng chứng giao nộp cho cảnh sát, tố cáo em tội dụ dỗ con trai nhà lành.”