Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 17: Muốn làm cho cô xấu mặt



Cô ta sợ nhất chính là việc Ôn Kiều cũng vào được Học viện Âm nhạc trung ương, sợ hãi sau khi lên đại học, hào quang của Ôn Kiều sẽ che lấp cô ta. Lúc đầu cô ta đã muốn thuyết phục Ôn Kiều tốt nghiệp trung học xong thì đi làm, bây giờ gần như là thất bại rồi, cô ta cũng không biết mình sai chỗ nào.

Chỗ ngồi trong phòng học xếp theo hình bậc thang, Ôn Kiều cẩn thận kiểm tra số căn cước, mã dự thi rồi điền vào danh sách nguyện vọng.

Cô chỉ điền một nguyện vọng duy nhất: Học viện Âm nhạc trung ương khoa nhạc cụ dân gian, cô nhất định phải làm được.

Nguyện vọng một của Lục Du Du là Học viện Âm nhạc trung ương, nguyện vọng hai là Học viện Âm nhạc Cảng Thành, nguyện vọng ba là Học viện Âm nhạc Tinh Hải.

Cô ấy hạ dần nguyện vọng vì không chắc mình có thể thi đậu Học viện Âm nhạc trung ương, muốn chừa cho mình mấy đường lùi.

Mấy người Ôn Kiều ngồi ở bậc thang gần cửa sổ, bên ngoài có một gốc nhãn thơm tỏa bóng che lấp một phần bầu trời, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu vào bàn học.

Sau khi điền xong nguyện vọng, cô xoay xoay bút chờ Lục Du Du một cách chán nản.

Cô nhìn đến Hứa Lộ và Trang Diễn đang ngồi ở hàng thứ hai, thỉnh thoảng Hứa Lộ vươn người đến trước mặt Trang Diễn, nụ cười và nét mặt tiêu chuẩn như đã luyện trước gương hàng trăm lần, phong cách thục nữ cẩn thận dịu dàng.

Ôn Kiều nghĩ, trước mặt Trang Diễn, cô sao có thể là đối thủ của Hứa Lộ được?

Hứa Lộ bảo cô viết thư tình, chắc cũng là để làm cô xấu mặt mà thôi.

Trước kia trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bây giờ nhìn rõ rồi, cô đúng là bị Hứa Lộ lừa rất thảm.

Trang Diễn đột nhiên quay đầu lại, giống như phát hiện ra có người đang nhìn mình từ sau lưng, Ôn Kiều không hề né tránh, hững hờ nghênh tiếp ánh mắt của anh ta.

Ngược lại, Trang Diễn lại thua trận, là người dời mắt trước.

Hứa Lộ nhận ra, cũng quay đầu nhìn Ôn Kiều, nụ cười của Ôn Kiều có phần nghiền ngẫm.

Vẻ uể oải nhưng quyến rũ khiến cho Hứa Lộ kinh hãi, quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Haizz, tớ lo lắng cho Ôn Kiều và chú Ôn lắm.”

“Sao thế?”

“Hai ngày trước Ôn Kiều chạy đến nhà họ Ôn làm loạn một trận, chọc cho chú Ôn nổi giận, tớ có lòng tốt khuyên chú Ôn không nên tức giận, chú Ôn cũng đồng ý nhượng bộ, nhưng không biết Ôn Kiều có chuyện gì mà cứ luôn hung hăng càn quấy.”

“Cô ấy làm sao?”

“Cô ấy tới cửa đòi tiền, mà vừa mở miệng ra là đòi hai triệu, ăn nói rất hùng hổ.”

Trang Diễn đóng nắp bút, mặt không biểu cảm, cũng không biết anh ta nghĩ gì.

Hứa Lộ giống như vô tình hất tóc, khẽ cắn khóe miệng: “Tớ không định nói xấu sau lưng người khác nhưng thái độ hôm đó của Ôn Kiều đúng là không tốt lắm.”

“Đó là bố cô ấy, đòi tiền bố thì không trách được.”

Hứa Lộ chấn động, Trang Diễn… nói đỡ cho Ôn Kiều sao?

Từ nhỏ đến lớn cô ta đã quen nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện, biết rằng lúc này nói Ôn Kiều tiếp sẽ không được gì, chỉ làm cho hình tượng của mình thêm tệ: “Ừm, tớ cũng đang giúp cô ấy thuyết phục chú Ôn, nhưng hình như… cô ấy hiểu lầm tớ.”

Trang Diễn thản nhiên nói: “Điền xong chưa? Điền xong rồi thì đi thôi?”

Ôn Kiều cùng với Lục Du Du đi qua bên cạnh bàn bọn họ, ánh mắt Ôn Kiều không còn nhìn theo anh ta, sau khi buông bỏ một người thì lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Bây giờ cô chỉ muốn thay đổi vận mệnh của mình, dạy dỗ tốt hai em trai, chuyện tình yêu, cô không suy nghĩ đến.