“Nhưng người ta là cô Cả Ôn danh chính ngôn thuận, thứ mà gia tộc chúng ta xem trọng là thân phận.”
Cửa nhà vệ sinh mở ra rồi đóng lại, bên trong trở nên im ắng.
Nước mắt Hứa Lộ lặng lẽ chảy xuống. Tại sao thế giới này lại ác độc với cô ta đến vậy?
…
Khi Ôn Kiều và Lục Du Du đi đến cổng Trường số 9 thì nhìn thấy một chiếc Bentley đen đỗ dưới tàng cây. Cửa kính xe mở một nửa, người đàn ông mặc vest đen lưng thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống, lạnh lùng xa cách. Khí chất xa cách khiến Lục Du Du hơi lùi bước.
“Anh ta chính là Phó Nam Lễ à?”
“Ừ.”
Ôn Kiều kéo Lục Du Du đi đến bên cạnh xe, nụ cười đúng chất của nữ sinh 19 tuổi hồn nhiên, ngây thơ.
“Em đến rồi, đây là bạn tốt nhất của em, Lục Du Du.”
Ánh mắt Phó Nam Lễ chuyển từ điện thoại sang mặt Ôn Kiều. Lục Du Du im bặt, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Anh Phó, chào anh, tôi… tôi thường nghe Kiều Kiều nhắc tới anh.”
Nói xong, cô chọc chọc eo Ôn Kiều. Biểu hiện của tớ cũng được chứ?
Ôn Kiều ho nhẹ.
Phó Nam Lễ cười xã giao.
Lục Du Du đã bị vẻ đẹp trai của trai đẹp làm cho đầu óc choáng váng, nhưng trong trạng thái mơ màng vẫn có thể giữ được một tia lý trí: “Ờ, tớ không làm phiền hai người nữa.”
Vẻ mặt không hy vọng cô ấy làm bóng đèn của Cơ trưởng Phó cực kỳ rõ ràng. Cô ấy rất biết điều, lập tức bỏ chạy.
Lục Du Du đi rồi, Ôn Kiều đang muốn vào xe thì bị một người móc cổ lại: “Ôn Kiều, đây là ai vậy?”
Chị gái oai phong lẫm liệt trước mặt cậu, sao lại ngoan ngoan yếu đuối như vậy trước mặt người đàn ông này chứ?
Ôn Kiều hồi hộp kéo tay Ôn Trì, đè thấp giọng: “Tiểu Trì, cho chị mặt mũi cái.”
Xin đừng vạch trần thân phận “nữ hán tử” của cô trước mặt cậu Cả Phó được không?
Đúng là sông có khúc, người có lúc mà.
Ôn Trì nhíu mày: “Em suy nghĩ chút.”
Thấy cánh tay móc cổ Ôn Kiều, Phó Nam Lễ chợt híp mắt lại, sắc mặt hơi ảm đạm.
Ôn Kiều giới thiệu: “Đây là em trai em.”
“Em trai?”
“Ừ, em trai ruột.”
Lúc này nét mặt căng thẳng mới dịu đi, anh khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Như vậy đã là rất nể mặt rồi.
Ôn Kiều đè thấp giọng nói với Ôn Trì: “Chị còn có chuyện, em và Tiểu Mặc về nhà trước. Về nhà làm bài tập, đừng chạy lung tung, nghe thấy chưa?”
“Anh ta là?”
“Khụ… Về nhà rồi nói với em, mau về nhà, ngoan.”
Nói xong, cô mở cửa, ngồi vào xe, nở nụ cười với Phó Nam Lễ: “Sức khỏe anh vẫn chưa bình phục, về bệnh viện đi.”
“Lái xe.” Phó Nam Lễ hạ lệnh. Tài xế mới là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, nhìn có vẻ trầm ổn ít nói. Ông ấy lập tức khởi động động cơ, Ôn Kiều vẫy tay với Ôn Trì ngoài cửa sổ xe. Sau đó xe chậm rãi rời đi.
“Em trai em không biết quan hệ giữa chúng ta sao?”
Người đàn ông chợt lên tiếng. Lúc đối diện với anh, Ôn Kiều bắt buộc phải tập trung hết mức.
“Bạn tốt Lục Du Du của em biết, Ôn Trì không biết, người nhà cũng không biết.”
“Tại sao?” Tia sáng hoàng hôn xuyên qua bóng cây ngô đồng, thoắt ẩn thoắt hiện trong xe.