Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 25: Thành thật thú nhận



Người ta nói rằng cậu Cả Phó có trở ngại trong việc tiếp xúc thân thể, không ai có thể đến gần anh, nhưng bây giờ anh lại liên tiếp phá lệ vì cô gái này.

Đồ dối trá này thế mà lại lừa gạt nhà họ Phó, thật sự là gan to bằng trời, xem xem hôm nay tôi sẽ lật tẩy cô trước mặt Phó Nam Lễ như thế nào!

Phó Nam Lễ giữ chặt bàn tay nhỏ bé trong cánh tay anh, phớt lờ Lâm Minh Thù, đi thẳng vào trong tòa nhà khu nội trú.

Lâm Minh Thù đang định bước tới thì bị tài xế của anh chặn lại: “Cô gái, xin đừng quấy rầy cậu chủ nhà chúng tôi.”

“Cậu chủ Phó, cô gái này tên là Ôn Kiều, cô ta vốn không phải là bạn gái của anh, cô ta có tâm địa xấu xa.”

Bước thêm một bước là tim Ôn Kiều lại run thêm một nhịp, ngước mắt lên lén lút dò xét biểu cảm của Phó Nam Lễ. Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, không có một tí hứng thú nào cả. Có lẽ là… anh không để tâm đến lời của Lâm Minh Thù.

“Cô ta có người con trai mà cô ta thích. Cậu ta tên Trang Diễn... Là cậu Út của nhà họ Trang, có lẽ anh ít nhiều gì cũng từng nghe nói qua.”

Lâm Minh Thù ở bên ngoài, hét lớn.

Quai hàm của anh đột nhiên căng chặt, dù chỉ mới nhìn qua vài lần, nhưng Ôn Kiều vẫn hiểu rõ rằng biểu cảm này cho thấy anh không vui.

Trong sảnh lớn của khoa nội trú tấp nập người qua kẻ lại, điều hòa nhiệt độ trung tâm giảm độ lạnh xuống, Ôn Kiều sởn gai ốc, hai tay bị anh siết chặt, bước vào thang máy.

Thang máy nhốn nháo người nhưng không quá đông, nhưng cô vẫn bị anh kéo vào trong góc, một tay anh chống vào thành thang máy, cúi đầu nhìn xuống cô.

Ôn Kiều ngước nhìn, vẻ mặt vô tội.

“Trang Diễn là ai?”

Ôn Kiều lí nhí: “Là bạn học của em.”

“Vậy nên, em và cậu ta…”

Những người khác trong thang máy lén lút liếc mắt nhìn hai người có vẻ ngoài nổi bật đang ở trong góc.

Ôn Kiều kéo tay anh, giọng điệu nũng nịu, nhỏ nhẹ: “Lúc trước em không hiểu chuyện, từng theo đuổi anh ta.”

Phó Nam Lễ cảm thấy giấm chạy ngược từ khoang ngực đến cổ họng, anh duỗi tay cởi hai cúc áo, giọng nói và ánh mắt đều buồn bã: “Từng theo đuổi?”

Thang máy lên đến tầng mười sáu, Ôn Kiều chỉ vào con số trên đó, ngập ngừng nói nhỏ: “Chúng ta tới rồi.”

Anh nắm chặt cổ tay, kéo cô đến phòng bệnh.

Chú Lê nhìn thấy anh, như trút được gánh nặng: “Cậu chủ à, tôi tìm cậu khắp nơi đều không tìm thấy. Cậu vẫn còn bị thương mà đi đâu vậy chứ?”

“Chú ra ngoài.”

Chú Lê tủi thân: “Tôi…”

“Ra ngoài.”

Cậu chủ trước đây từng thân thiết với ông đã một đi không trở lại rồi, hiện tại đã trở thành tảng băng lớn, thường xuyên đen mặt.

Lòng chú Lê buồn rầu.

Cánh cửa được đóng nhẹ nhàng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Ôn Kiều và Phó Nam Lễ. Ôn Kiều thấy sắc mặt anh tái mét thì thầm lo sợ. Lâm Minh Thù quá nhanh, trong thời gian ngắn mà đã điều tra tới Trang Diễn rồi.

Bây giờ cô lại phải cảm kích Trang Diễn lúc đó đã không chấp nhận lời tỏ tình của cô.

Anh cởi áo vest, vứt sang một bên, tay áo sơ mi lần lượt bị kéo lên, đường nét trên xương cổ tay mượt mà, vô cùng cuốn hút.

Anh ngồi trên ghế sofa da cao cấp, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn: “Từng theo đuổi có nghĩa là gì?”

“Vào năm ngoái, khi em vẫn còn chưa gặp anh.”

“Sau khi gặp anh rồi em mới phát hiện, Trang Diễn là cái thá gì? Sao em lại thiếu hiểu biết như vậy chứ! Em của trước đây thật quá buồn cười. Ngày nào em cũng ngẫm lại, em đúng là là một cô gái chưa từng trải sự đời.”

Mấy câu tâng bốc này có hiệu quả rõ ràng, vẻ mặt của anh không còn lạnh lùng như trước nữa.

“Cho nên Trang Diễn đã từ chối em?”