Trước Khi Tuyết Tan - Hựu Lam

Chương 30



Sau đó, cuộc sống tôi dường như quay về điểm xuất phát vậy.

Hồi trước, đời tôi xoay quanh Cố Liễm Xuyên; bây giờ, tôi phát hiện một ngày của mình có nhiều khoảng thời gian trống, chẳng hạn như sau giờ tan học mà tôi chưa biết làm gì, tôi sẽ ghé thư viện.

Không ngờ tôi lại là người vào thư viện đọc sách.

Hồi trước, tôi chỉ quan tâm mỗi người đó thôi – trừ cậu ra tôi chẳng buồn để ý gì cả. Nay tôi đã biết thử sức với những hoạt động mới, khám phá được vài mối quan tâm.

Tôi lựa mấy quyển thiết kế thời thượng thú vị, tìm chỗ gần cửa sổ trong thư viện để thường thức chúng.

Chốc lát, gần tôi có tiếng kéo ghế loạt xoạt. Tôi ngẩng đầu, thấy quanh mình không còn ai ngồi gần. Phải, mấy người họ chẳng ai muốn ngồi gần tôi cả.

Chán thật.

Tôi không nhìn lên nữa.

Hồi sau, tôi nghe thấy tiếng ghế đối diện mình được kéo ra. Không cần ngẩng đầu lên để nhìn, tôi biết thừa người đang ngồi đó là Vệ Lẫm.

Sau chuyện kia, có vẻ hắn quyết tâm tán tôi cho bằng được. Hắn bắt đầu từ những ly trà sữa nhỏ sau mỗi bữa ăn, đều đặn. Tôi cản lại, hắn lẳng lặng làm một người bạn bên tôi, tôi đi đâu hắn theo đấy, chỉ không nói chuyện. Tôi mà nhìn hắn thì hắn nhìn sang chỗ khác, ra vẻ hắn chẳng thân thiết gì với tôi.

Cũng được mấy ngày rồi đấy. Tôi tò mò….

Hắn có thể… kiên trì làm vậy đến chừng nào?

Chuyện kia chỉ là hiểu lầm thôi mà. Ban đầu tôi lựa một cậu Omega, không biết vì sau lại lên giường với Alpha. Hình như Alpha còn ăn vạ tôi nữa, muốn tôi chịu trách nhiệm à? Không thể nào.

Nếu hắn còn muốn hỏi chuyện liên quan đến Hội thì thôi, tôi rút rồi.

Chỉ là ngày nào hắn cũng lẽo đẽo theo tôi như một chú cún bự ấy, cũng đáng yêu phết.

Lúc tôi rời khỏi thư viện, trời đã chuyển tối. Tôi chưa biết ăn gì, hắn vẫn bám theo tôi. Tôi thở dài, mở lời hỏi hắn:

– Ăn tối không?

– Ơ. – Hắn giật mình, hắn đờ đẫn, hắn nhìn tôi – Sao cơ?

– Không có gì. – Tôi thấy hơi hối hận vì đã hỏi hắn. Tôi vội quay đầu đi. Hắn nhanh chân chạy lên trước mặt tôi, đôi mắt đào hoa ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

– Dạ? Anh hỏi “ăn tối không” à? Ăn chứ, anh muốn ăn gì?

Hắn mà có đuôi thì đuôi hắn đang quẫy điên cuồng.

Nghĩ thế, tôi thấy mắc cười. Thế là tôi bật cười, ngay trước mặt hắn.

Hắn hoang mang nhìn tôi, má đỏ ửng.

Tôi đề nghị:

– Quán mì kia ấy.

*

Tôi và hắn ghé quán mì ấy.

Trước lạ sau quen, tôi thành thạo gọi món, còn hắn hơi hấp tấp chứ không điềm đạm như lần trước, lúc hắn trả thực đơn cho bà chủ, hắn còn xuýt bị té vì vấp ghế con.

Đây mà là Alpha cấp cao hơn cả tôi chắc?

Tự dưng nhắc đến vụ này, tôi thắc mắc:

– Sao cậu lại giấu cấp thế?

Hắn cũng không ngờ tôi sẽ hỏi thế. Hắn chần chừ mãi mới đáp:

– À, em thấy khoe ra cũng chẳng để làm gì.

Hắn bâng quơ, thành ra trông như tôi là người để ý cấp bậc quá.

Tôi gật đầu tán thành. Không biết vì sao, thoạt trông Vệ Lẫm khá hiền, vô hại, chứ tôi cảm thấy hắn cực kỳ mưu mô, hắn biết hắn nên nói gì, không nên nói gì.

Hồi trước tôi còn sợ hắn thắc mắc về mối quan hệ bất bình đẳng giữa tôi và Cố Liễm Xuyên, giờ thì tôi hiếu kỳ về hắn nhiều hơn… hiếu kỳ từ tận đáy lòng.

Tôi lại hỏi:

– Sao cậu vẫn đi theo tôi vậy?

Phụt! Hắn phun nước, may mà tôi né kịp, là áo tôi dính chưởng.

Tôi chau mày nhìn hắn ho sặc sụa. Hắn đỏ mặt, mãi mới nói:

– Thì ra anh biết…

– Biết mà. – Và mặc kệ.

Hắn thở dài, đáp:

– Ừ, em không muốn họ Cố với họ Hạ tìm anh, không muốn mấy tên thiểu năng lại gần anh để nói bậy nói bạ. Với lại, xem anh đang làm gì.

Câu cuối hắn nói nhanh lắm, nói rất nhẹ.

Tôi bất ngờ. Hắn muốn bảo vệ tôi à? Thật ra tôi cũng không có nhu cầu mong được bảo vệ lắm đâu, tôi là Alpha cấp A cơ mà, không cần ai bảo vệ cả… Cố Liễm Xuyên, Hạ Vãn Đình, mấy người khác, tôi chả quan tâm gì nữa. Họ cũng chỉ xì xào về tôi thôi, đâu có làm gì tôi được.

Chỉ là, nhịp tim tôi trật nhẹ, sống mũi hơi xót, chắc là tôi cảm động vì hắn đã nói thế, cảm động không thốt nên lời.

Tôi nghĩ mãi, mới thủ thỉ:

– Cậu không cần làm vậy đâu. Tôi đã nói rồi mà, chuyện đêm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, tôi cũng không cần cậu chịu trách nhiệm với tôi, cậu không cần phải tốt với tôi chỉ vì chuyện đó…

– Lâm Sương. – Vệ Lẫm nghiêm túc nói chen – Em thích anh từ lâu, lâu lắm rồi, không phải chuyện đêm đó… mà chuyện đêm đó cũng không hẳn là một sự cố.