Vừa bước vào Trịnh Dương đã rùng mình. Từ khi vào đông bên ngoài đã không còn ấm áp nữa, trong ngục còn lạnh hơn vài phần. Hơi lạnh như bốc lên từ dưới đất, thấm vào trong xương, mặc đồ dày hơn nữa cũng không tác dụng gì.
Cai ngục càng dẫn vào trong Trịnh Dương càng thấy lòng rét lạnh, mấy buồng giam bên ngoài cứ cách mấy buồng còn có chậu than giữ ấm, mà đi sâu vào trong thì nói gì đến chậu than, còn chẳng có lấy ánh lửa nào.
Trịnh Dương nhíu mày, hỏi: “Sao trong này không nhóm lửa?”
“Nhóm lửa?” Cai ngục bật cười, song nghĩ đến thân phận đối phương lại thôi, đáp: “Thế tử không biết rồi, người bị nhốt trong này toàn tử tù cả, kiểu gì rồi cũng chết, lãng phí tiền than củi làm gì đâu.”
Trịnh Dương lạnh mặt, nói: “Tử tù thì không phải người à? Vả lại vẫn chưa chết mà không phải sao?”
Cai ngục dừng lại, mặt vẫn mỉm cười nhưng giọng thì lạnh đi: “Nếu thế tử thấy chỗ chúng ta không tốt thì quay về là được.”
Trịnh Dương nghẹn họng, ngây ra mãi mới khó chịu nói: “Dẫn đường đi.”
Cai ngục cười khẩy, quay đi tiếp tục ngông nghênh vào trong.
Trịnh Dương nhìn cái gáy kiêu căng vênh váo phía trước là tức tối, nghĩ lại thế tử phủ Anh Quốc công như y có phải chịu ấm ức thế này bao giờ? Không ngờ lại đến nông nỗi phải nhìn mặt một cai ngục. Y phẫn nộ cắn răng, ai bảo y cần nhờ vả người ta chứ, hết đường khác rồi chỉ có thể chọn hạ sách này thôi.
Bên trong nhà lao tĩnh mịch phát sợ, khi Trịnh Dương cảm giác mình lòng vòng sắp tới âm phủ đến nơi rồi thì cai ngục bỗng dừng lại, chỉ ra đằng trước: “Thế tử, buồng này đây.”
Trịnh Dương ngước mắt nhìn, cổ họng nghẹn lại, mãi sau mới sực nhớ ra. Y đưa cai ngục một nén bạc, dặn hắn giữ bí mật rồi xua đi.
Buồng giam trong cùng này là ẩm ướt lạnh lẽo nhất, vách tường mọc đầy rêu vì thiếu nắng quanh năm, sát tường có một bệ đá xanh dài mấy thước làm giường, y thấy trên giường có một khoảng gồ lên lờ mờ, giơ đèn nhìn kĩ mới thấy rõ được là người. Có lẽ vì bề đá lạnh quá, người nọ cuộn tròn người lại, đắp tấm chăn đen sì ngủ quên trời đất.
Trịnh Dương nhìn bóng lưng kia hồi lâu, bỗng chốc không dám chắc đây có phải người y muốn tìm được. Mũi y cay xè, phải nghiến răng kìm nén lại, ép mình nở nụ cười rồi mới gõ nhẹ lên song gỗ: “Đừng ngủ nữa, xem ai tới này.”
Bóng người nằm trên giường bất động, như đã hòa chung với tảng đá, không còn sức sống.
Trịnh Dương bỗng hoảng hốt, không phải chết cóng rồi đấy chứ?
Y bỗng chốc quên mất mình phải hối lộ lén vào đây, không để tâm được chuyện phải hành động dè dặt nữa. Trịnh Dương đập mạnh lên song gỗ, rung đến mức xích quấn trên cửa lao kêu rầm rầm, vôi vữa trên tường bong cả mảng.
“Được rồi, đừng đập nữa.” Cuối cùng bóng người trên bệ đá cũng lên tiếng, mãi lâu sau thì mới cử động. Tiếng kim loại va chạm vang lên, cậu duỗi người, thân hình cuộn tròn kia dài ra hơn nửa. Rồi một lúc lâu sau nữa người trong buồng mới lấy sức ngồi dậy, đôi mắt kia trong tối vẫn trong sáng như thế, khi cậu nhìn lại Trịnh Dương bỗng nghẹn ngào. Cảnh tượng trên triều hôm đó vẫn như còn trước mắt, cậu rửa oan cho Điền Bình Chi, cho Liễu Trình, nhưng sao không có ai xuất hiện lên tiếng cho cậu?
Đôi chân thon dài thẳng tắp đứng dậy, kéo xiềng xích theo kêu leng keng, cậu chao đảo một lúc mới đứng vững được, vừa bước lên vừa hỏi: “Sao huynh tới đây?”
Trịnh Dương gồng mình nuốt nước bọt mấy lần mới mỉm cười, bảo: “Không phải qua xem huynh đã chết chưa à.”
Giọng Tô Sầm vẫn còn khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, cậu nghiêng đầu cười: “Thế chắc huynh thất vọng rồi đúng không?”
“Không phải ta thất vọng, mà có vài người khác thất vọng rồi, giờ ngoài kia nhiều người mong huynh chết lắm.” Trịnh Dương lại gắng gượng nhếch môi: “Huynh phải cố gắng lên, không thể để họ toại nguyện.”
“Huynh đừng cười nữa, thật lòng đấy.” Tô Sầm bước lên, thở dài với Trịnh Dương: “Khó coi hơn khóc nữa.”
Mặt Trịnh Dương lập tức xụ xuống, Tô Sầm không nói y cũng sắp hết chịu nổi rồi, không phải lúc này thì cũng lộ lúc sau thôi.
“Sao lại tới nước này? Sao lại tới nước này chứ…” Trịnh Dương lặp lại mấy lần: “Huynh thông minh vậy kia mà, sao không biết chừa lại đường lui cho mình?”
“Con đường này vốn chẳng có đường lui.” Tô Sầm cười với y: “Ngồi đi, ta đứng hơi mệt rồi.”
Hai người ngồi bệt xuống đất, trong buồng giam của Tô Sầm không lấy cọng rơm nào để lóng. Trịnh Dương cảm giác cơn rét chạy dọc sống lưng, nhưng Tô Sầm lại không để bụng, ngồi xuống xong còn tựa vào bức tường đầy rêu trong buồng.
Trịnh Dương hỏi: “Mấy hôm nay huynh làm những gì?”
Trong ấn tượng của Trịnh Dương, dù hoàn cảnh có tồi tệ thế nào, tương lai có mờ mịt ra sao, người này vẫn có thể gặp dữ hóa lành, thoát chết trong tuyệt cảnh. Vậy nên đừng nhìn cậu sa sút thế này, chỉ cần cái đầu nhỏ kia vẫn hoạt động thì nhất định sẽ nghĩ ra cách, nói không chừng bây giờ cậu đã nghĩ xong cách biện bạch, tìm cho mình một đường sống rồi.
Không ngờ Tô Sầm bình thản đáp: “Ngủ thôi.”
Trịnh Dương: “…”
Tô Sầm tựa vào tường, ép cơ: “Thật sự lâu lắm rồi ta chưa ngủ yên ổn như vậy, không có những chuyện phiền lòng, không có gà gáy chó sủa, cũng không có Khúc Linh Nhi và A Phúc cãi nhau, ở trong này không phân biệt ngày đêm, lần nào ta cũng ngủ được rất lâu.”
Mặt Trịnh Dương hiện rõ vẻ giận dữ vì cậu không cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ lòng trách mắng. Nhìn xiềng xích nặng trịch trên tay, chân cậu, y nhíu mày: “Người trong này có làm khó huynh không? Ăn uống thì sao? Ngày nào cũng ngủ nhiều sao ta thấy hình như huynh gầy đi thế?”
“Từ khi tới đây ta cũng chưa gặp mấy người, ai lại làm khó ta chứ?” Tô Sầm ủ ê ngáp dài: “Thức ăn… chắc là cũng được, mỗi tội ta cũng hơi quên hương vị thế nào rồi.”
Trịnh Dương nhíu mày: “Quên vị là thế nào?”
Tô Sầm nghiêng đầu, nhìn Trịnh Dương nói: “Chỗ này ở sâu quá, bà cụ đưa cơm hay quên, thỉnh thoảng lại quên mất còn người ở trong này. Trùng hợp bắt gặp thì ta có thể nhắc một câu, mỗi tội dạo này ham ngủ quá, chẳng mấy khi dậy đúng giờ ăn.”
“Thế chẳng phải ngược đãi tù nhân sao?!” Trịnh Dương tức giận: “Lần trước huynh ăn là lúc nào?”
Thấy Tô Sầm có vẻ mơ màng, Trịnh Dương biết ngay chắc chắn cậu lại ngủ quên mất. Y nghiến răng: “Ta sai người mang cơm vào cho huynh. Đúng rồi, cả chăn bông nữa, đắp miếng chăn rách này mà huynh cũng ngủ được. Huynh còn thiếu gì không? Ta sai người đưa vào một thể.”
Nhìn bốn bức tường lao cùng cực này, y không khỏi nhe răng, chỗ khỉ ho cò gáy này có gì không thiếu đâu.
Cuối cùng Trịnh Dương khoát tay: “Thôi, ta tự áng chừng vậy.”
“Thôi đừng.” Tô Sầm giơ tay, lười không đứng dậy nữa, cậu tựa đầu vào song gỗ: “Đằng nào cũng chẳng còn mấy ngày, khỏi dày vò làm gì.”
Trịnh Dương lập tức nổi giận: “Không còn mấy ngày là thế nào?!”
Tô Sầm lẳng lặng nhìn y, đôi mắt bình tĩnh phẳng lặng, hiển nhiên đã sớm hiểu rõ tình thế của mình.
“Được rồi, lại đây.” Tô Sầm vỗ nền đất lạnh băng: “Lại nói chuyện với ta.”
Trịnh Dương siết tay rồi thả ra, lặp lại vài lần mới ngồi xuống, y xị mặt không chịu nhìn thẳng Tô Sầm.
“Huynh sao đấy?” Tô Sầm nhìn Trịnh Dương, nói: “Hôm đó huynh đứng về phía ta, họ có làm khó huynh không?”
Trịnh Dương lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Ai dám làm khó ta? Mẫu phi nói rồi, ai dám đụng vào một sợi tóc của ta người sẽ liều mạng, vai vế còn đó, không ai dám dây vào đâu.”
“Thế thì tốt.” Tô Sầm khẽ cười: “Trương đại nhân thì sao? Hắn không sao chứ?”
“Bản lĩnh đánh Thái Cực của Trương đại nhân huynh còn không rõ à? Luồn nhanh hơn cá chạch nữa, ai mà bắt được?” Trịnh Dương khó chịu nói: “Huynh đừng lo cho người khác nữa được không? Lo cho mình đi!”
“Ừm.” Tô Sầm gật đầu, hỏi lại: “Ngày nào?”
“…” Trịnh Dương tức tối, nghiến răng kèn kẹt: “Huynh lo cái này hả?!”
Tô Sầm cười khổ: “Huynh cũng phải ta biết ngày để còn chuẩn bị trước chứ, ta cũng sợ mà. Nhỡ tới lúc đó mà đái dầm thì mất mặt lắm.”
“Huynh cũng biết sợ? Huynh mà biết sợ cơ à!” Trịnh Dương sắp nghiến vỡ răng rồi: “Biết sợ mà huynh lại đứng trên đại điện nói mấy câu đó, mà huynh dám đứng ra ôm hết mấy tội lớn vào người? Ta thấy huynh không sợ đâu, huynh thấy mạng còn dài quá, không phá cho hết đi thì không thôi ấy!”
Trịnh Dương mắng một hơi xong thì thở dài, gần hết cơn giận mới nhận ra Tô Sầm không còn động tĩnh gì nữa. Nghiêng đầu nhìn, người nọ đang tựa vào tường, mắt khép hờ, cũng không phải hoàn toàn bất động.
Vậy nên y lại đau lòng một cách không có tiền đồ. Giờ nhắc lại tình hình hôm đó y hãy còn sợ hãi, không biết khi Tô Sầm quyết tâm vạch trần tất cả đã dằn vặt thế nào.
“Mùng bảy tháng mười một.” Trịnh Dương nói nhỏ, rất lâu sau mới nói tiếp: “Ngoài cổng chợ Đông, chém đầu thị chúng.”
Tô Sầm thở phào: “May mà là chém đầu.”
Nếu là cực hình như lăng trì gì đó, cậu thà đâm đầu chết trong ngục như Liễu Trình cho rồi.
“Huynh cũng đừng chuẩn bị sẵn sàng quá.” Trịnh Dương vội nói: “Cậu vẫn đang cố gắng, biết đâu đến cuối cùng còn xoay chuyển được đấy.”
Nghe thấy Lý Thích, tim Tô Sầm thắt lại, bỗng chốc không thở nổi. Mãi lâu sau cơn đau ray rứt qua đi, Tô Sầm mới hỏi nhỏ: “Vương gia… có khỏe không?”
Trịnh Dương mím môi: “Ngày nào cậu cũng ở lại cung, đã nửa tháng không về cung Hưng Khánh rồi.”
Tô Sầm lo bệnh cũ của Lý Thích, nay trời chuyển lạnh, đúng là lúc bệnh đau đầu tái phát. Lý Thích ở cung Hưng Khánh còn ngủ không yên, ở trong cung sao mà ngủ được?
“Việc triều chính bận rộn lắm sao?”
“Chẳng phải vẫn mớ chuyện vớ vẩn đó sao?” Trịnh Dương thở dài: “Chuyện bên huynh còn chưa đâu vào đâu, đám đại thần kia đã hò hét đòi đón hậu duệ của Dự Vương về triều.”
Tô Sầm nhíu mày: “Lý Thịnh lòng lang dạ sói, rình rập hoàng vị, tuyệt đối không thể để hắn quay về.”
“Ta biết, cậu cũng biết, chỉ cần có mắt đều thấy được Lý Thịnh lòng dạ Tư Mã Chiêu, nhưng không biết hắn làm cách nào mà xúi giục được nhiều người bênh vực mình trong thời gian ngắn như vậy. Mấy ngày qua cứ lên triều là chẳng có việc gì khác, một đám cứ quỳ ra trước, ồn ào đòi cho Lý Thịnh về triều trước. Một xong đến hôm sau lại thêm một đám, chúng thì đông như kiến cỏ, cậu lại chỉ có một mình, hai tay khó đánh bốn tay, ta thấy cậu tiều tụy đi nhiều lắm.”
Tô Sầm im lặng suy nghĩ, nói: “Lý Thích có cách điều khiển người của mình, thời gian ngắn vậy không thể mua chuộc nhiều người như thế, chắc hẳn phần nhiều trong đó không thần phục Lý Thịnh mà bị hắn nắm thóp. Huynh nói với Vương gia, mất thì giờ với họ không phải cách hay, nên chĩa mũi nhọn vào Lý Thịnh thì hơn. Lý Thịnh dựa vào Ám Môn, mà Ám Môn đã tổn thất nặng nề ở Lục Gia Trang, hiện giờ hãy còn yếu thế, tìm ra chỗ đột phá rồi đánh tan mới thực sự giải quyết được vấn đề.”
Trịnh Dương gật đầu, lát sau lại thở dài: “Nếu huynh ở ngoài giúp đỡ cậu thì tốt rồi.”
Tô Sầm lặng lẽ cúi đầu, tất cả mọi chuyện do cậu mà ta, cậu có tài đức gì đứng cùng Lý Thích nữa.
Biết lại gợi chuyện khiến cậu đau lòng, Trịnh Dương bèn đổi chủ đề: “Lúc ta đến đây đã gặp Thôi Hạo rồi, hắn từ quan rời kinh, còn mang bài vị của Liễu tướng theo, nói là đưa Liễu tướng về quê mình ngắm nhìn.”
Tô Sầm nhớ Thôi Hạo từng nói đó là nơi “đối Ngũ Hồ hội tụ ba sông”, thì khẽ cười, chắc là Liễu tướng sẽ thích.
“Hắn còn nhờ ta chuyển lời cho huynh, huynh không nợ gì hắn cả.”
Tô Sầm thầm thở phào, sau đó quay lại cười, nhìn bức tường đầy rêu xanh kia như thấy được trời xanh mây trắng.
“Thật ra mấy hôm qua ta cũng không chỉ ngủ mãi, lúc tỉnh cũng nhớ lại chuyện trước kia.” Tô Sầm nói nhỏ: “Ta không xa lạ với nhà lao này chút nào, Cao Miểu từng ở đây, Tiêu Viễn Thần từng ở đây, Liễu tướng và Thôi Hạo cũng từng ở. Trong số họ có người đã ra, cũng có người ở lại luôn, nhưng ta nghĩ ta đã làm hết sức rồi, chắc cũng có thể đứng thẳng lưng xuống kia gặp họ.”
“Đợi ngày ta chết, xin nhờ huynh tìm lại xác cho đủ rồi đốt đi. Tro cốt thì để lại Trường An này, dù gì… đây cũng là nơi ta nhớ mãi không quên.”