Tô Lam không ngờ mới qua một nén hương, em trai bảo bối của hắn đã bỏ trốn cùng hòa thượng đến hòa duyên kia rồi?
Hai người trèo tường đi, bộ y phục màu vàng lá hạnh kia vứt lại trên bếp, trước khi đi cậu còn gói hơn nửa nồi cơm thừa của hắn mang đi.
Nếu bảo hai người này không mưu tính trước, đánh chết Tô Lam cũng không tin, nếu không sao họ vừa ra ngoài đã bắt gặp hòa thượng đến hóa duyên? Sao người ta lại trùng hợp đòi ăn cơm thừa nhà hắn? Sao có thể nói đi là đi nhanh thế được?
Tô Lam có cậu em đỗ Trạng nguyên tự thấy mình cũng thông minh, hắn lập tức đoán định hòa thượng kia không phải hòa thượng bình thường, chắc chắn là Tô Tử Húc ủ mưu đã lâu nên tìm người đóng giả hòa thượng đến dẫn cậu đi. Hắn quyết đoán phái người đi khắp nơi tìm kiếm, nghe ngóng các dịch trạm dọc đường lên kinh thành, suýt nữa còn phái người bao vây trước cổng thành Trường An.
Ngờ đâu lại khôn lắm dại nhiều, Tô Sầm yên ổn ở chùa Linh Nguyên ngoài thành nửa tháng.
Mà chuyện này là hắn nghe được từ cậu ấm nhà họ Vương làm buôn bán phấn son trong thành Dương Châu kể: “Hôm qua tôi lên chùa dâng hương với tiện nội, hình như có thấy lệnh đệ đấy.”
Tô Lam xua tay: “Không đời nào, thằng ranh ấy nằm mơ cũng muốn về Trường An, mãi mới chuồn đi được, dễ gì mà nó còn ở Dương Châu?”
“Chẳng lẽ tôi hoa mắt à?” Thiếu gia họ Vương nhấp trà: “Nhưng mà giống thật đấy, cậu ta ngồi viết xăm ở đó, trông mấy dòng chữ khải kia mà… chậc chậc…”
Chiếc ghế vang tiếng “cọt kẹt” chói tai. Tô Lam đứng bật dậy, mắt trợn trừng, hoảng hốt hỏi: “Thế… thế nó còn tóc không?”
Trước cổng chùa Linh Nguyên có một gốc bạch quả trăm tuổi, sau này vì khách hành hương nghĩ đây là cây để cầu nguyện nên nhà chùa bày một chiếc bàn dưới cây, chuẩn bị sẵn vải và bút mực, khách ghé chùa có thể tự viết hoặc nhờ người trong chùa viết hộ, chỉ thu một đồng phí nhuận bút. Tô Sầm cảm giác rất có thể chùa Linh Nguyên này không vượng hương khói là vì trụ trì không biết làm ăn. Có tài nguyên tốt thế này mà không tận dụng chút nào, chùa Thảo Đường người ta có cái giếng thôi cũng làm giàu được rồi, sao họ không mượn cái cây này giải quyết vấn đề ấm no?
Nhưng nghĩ lại, nếu người xuất gia chỉ mải nghĩ chuyện làm ăn buôn bán thì tâm lễ Phật cũng không còn đơn thuần nữa.
Một gốc đại thụ rợp trời treo đầy những dải lụa sắc màu, có những miếng đã phai màu loang lổ, cũng có những cái mới treo lên, đung đưa theo gió nhẹ thổi qua.
Tô Sầm ngồi viết xăm dưới gốc cây ấy.
Lúc mới tới chùa cậu từng có ý định xuất gia, nhưng trụ trì nói cậu chỉ đến tránh đời chứ không chuyên tâm hướng Phật, chưa dứt duyên trần, không chịu nhận cậu. Sau đó thì xua cậu ra cổng chùa, bảo cậu viết giúp mọi người.
Nhà Phật chú trọng chúng sinh cùng khổ, phải tu tâm từ bi mới có thể độ hóa người đời, niết bàn sống lại.
Mà cậu thì chưa chắc đã vậy.
Nhìn những người đến cầu nguyện ngại ngùng hoặc thẳng thắn nói ra mong ước trong lòng, rồi viết lại thay họ những ước nguyện ấy, thấy nhiều viết nhiều, lòng cậu ngày càng bình tĩnh hơn. Có người xin thăng quan phát tài, cũng có người mong gia đình suôn sẻ, xin làm quan, xin nhân duyên, xin trường thọ, nhìn hết bách thái nhân sinh, cũng chỉ muốn xin một thịnh thế thái bình.
Có lời rằng trông mầm biết cây, nhất diệp tri thu[1]. Cậu ngồi trong góc này nghe hết ước nguyện dân sinh, góp nhặt được một ý rằng người cầm quyền ban lệnh cứu tế, đảng Ninh Vương muốn danh chính ngôn thuận, làm gì cũng đứng trên đảng Dự Vương một bậc, vậy nên lòng dân vẫn hướng thiện, thịnh thế vẫn yên ổn.
[1] Nhìn lá rơi biết mùa thu đến.
Khi Tô Lam chạy tới thì thấy Tô Sầm mới viết xong một lá xăm, bốn mắt nhìn nhau, Tô Sầm ngẩn ra một lát mới nhớ đưa dải lụa đỏ cho sa di phía sau treo lên cây.
Tô Lam lẳng lặng thở phào, may quá, vẫn còn tóc.
Hắn bước lên, không cho cậu cơ hội giải thích mà kéo tay Tô Sầm lôi đi: “Nghịch đủ chưa? Về với anh.”
“Anh, anh!” Tô Sầm vùng vẫy mấy lần mới rút được tay về, cậu mím môi nhìn hắn. “Em không muốn về.”
“Không muốn về thế em ở đây làm gì? Chẳng lẽ định làm hòa thượng thật sao?!”
Tô Sầm nói nhỏ: “Không phải không thể…”
Tô Lam trợn trừng mắt, Tô Sầm lập tức lùi lại, giải thích: “Không phải em muốn làm hòa thượng. Ở đây tốt lắm, thanh tịnh, giúp em nghĩ rõ ràng được vài chuyện.”
“Nhà ta có căn nhà lớn thế chưa đủ cho em nghĩ à? Dương Châu không được vẫn còn Tô Châu mà, cha mẹ đã cao tuổi, vẫn nhắc mãi bảo em về, em không về báo hiếu với cha mẹ thì thôi lại chạy tới miếu hòa thượng âu sầu buồn bã. Chẳng phải chỉ là chút công danh, chút… có gì đâu mà không thông suốt được? Không có thì không sống được chắc?”
Tô Sầm cúi đầu im lặng, Tô Lam bỗng thấy mình có hơi nặng lời. Hắn vẫn luôn tự hào về người em này, bảo vệ đủ đường, chỉ lo người khác ức hiếp nó, cha trách mắng hắn còn đau lòng thay, giờ em hắn mất hồn mất vía thế này, hắn lại không đánh không chửi được kẻ đầu têu, tức anh ách trong lòng mãi không nguôi được.
“Anh à.” Tô Sầm ngẩng đầu cười với hắn: “Từ ngày lên đây em ổn hơn nhiều lắm. Anh xem, em bắt đầu viết chữ lại rồi.”
Tô Lam sững lại, quay sang nhìn bút trên tay cậu, mực còn chưa khô, có thể thấy là vừa biết xong.
“Em đánh mất một thứ, thấy lòng trống trải, anh cho em thêm chút thời gian nữa…” Tô Sầm cúi đầu nói nhỏ: “Em sẽ ổn thôi.”
Tô Lam không đành lòng trách thêm gì nữa, hắn nghĩ lại, tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, Phật pháp vô biên, biết đâu chừng có thể gột rửa tâm hồn, trả lại em hắn như trước thì sao?
Trong lúc thất thần, hòa thượng đến hóa duyên hôm đó dìu một hòa thượng già khoác áo cà sa đi ra, người nọ gật đầu với hai người: “A Di Đà Phật.”
Tô Sầm đáp lại: “Trụ trì.”
Trụ trì một chùa, Tô Lam cũng không thể vô lễ, hắn chắp tay hành lễ theo Tô Sầm.
Trụ trì hiền hậu, hỏi Tô Lam: “Thí chủ đến vì thí chủ Tô Sầm sao?”
Tô Lam trợn mắt nhìn em mình, đáp: “Dạ phải.”
“Thí chủ Tô Sầm có duyên với Phật ta, trong mệnh thí chủ có kiếp số này buộc phải vượt qua, độ kiếp rồi tự sẽ giác ngộ thấu triệt. Phật môn thanh tịnh, Phật Tổ từ bi sẵn lòng độ kiếp cho thí chủ đây. Mọi việc tự có an bài, thí chủ không cần lo quá.”
Những lời trụ trì chùa Thảo Đường nói khi xưa dần ứng nghiệm hết, Tô Sầm không khỏi kính nể thêm trước những thứ huyền diệu này. Hơn nữa từ khi cậu lên chùa đã thoải mái hơn nhiều. Ngày nào cũng dậy sớm quét tước, ban ngày viết xăm, buổi tối học cùng các hòa thượng trong chùa, đâm ra ngày càng ít nhớ lại chỗ kia và người ở đó.
Tô Lam nghe thấy Phật Tổ muốn độ kiếp giúp em thì dao động, hỏi: “Trụ trì nói thật chứ ạ?”
Trụ trì chắp tay cười: “Người xuất gia không nói dối.”
Tô Lam do dự tái hồi mới chịu đồng ý cho Tô Sầm ở tạm, trước khi đi còn đòi hứa hẹn ba điều – Một không được xuất gia, hai không được xuất gia, ba không được xuất gia!
Tô Sầm nghiêm túc đồng ý ba lần Tô Lam mới miễn cưỡng gật đầu, hắn ăn trưa trong chùa rồi mới đi, cách vài ba hôm lại lên xác nhận lại.
Mỗi lần đến tất nhiên không thể đi tay không, Tô Lam chuẩn bị tiền hương khói rất nghiêm túc, cực kỳ thành tâm lễ Phật, nhưng thật lòng chỉ muốn âm thầm cải thiện bữa ăn cho Tô Sầm.
Sau nửa năm, không chỉ cải thiện được thức ăn trong chùa mà phần tiền dư còn tu sửa được cả điện thờ Thiên Vương, thu hút thêm nhiều khách hành hương. Ngày nào Tô Sầm cũng viết săm suýt rút gân tay, đặt đầu xuống gối là ngủ, không có thời gian lo lắng chuyện khác.
Nay người trong chùa thấy cậu đều chào, cả trụ trì cũng cười khi gặp cậu. Tô Sầm chợt hiểu ra, trụ trì chùa Linh Nguyên đâu phải không biết làm ăn, trước đây không để chút lợi nhỏ kia vào mắt thôi, ôm cây rụng tiền như cậu mới quan trọng.
…
Cuối tháng Tám tiết trời chuyển lạnh, lá cây bạch quả úa vàng rơi lả tả kín nửa ngọn núi.
Tô Sầm đang quét sân buổi sáng chợt nghe tiếng rền vang, sau đó cả ngọn núi rung lắc theo, lá cây bạch quả lại trút xuống rào rào, phủ kín nơi vừa quét sạch.
Hòa thượng trong chùa vội vã chạy ra xem, líu ríu thảo luận mãi mà không có kết quả.
Tô Sầm nhíu mày, một ý tưởng không lành nảy ra.
Đến khi có người lên núi dâng hương sáng họ mới biết, vừa sáng sớm nay Túc Châu có động đất.