Trường An Thái Bình

Chương 214: Nhậm mệnh



Xe ngựa chạy lộc cộc trên con đường đá xanh, trong buồng xe lại yên ắng lạ thường, Tô Sầm há miệng nhìn Trịnh Dương, mãi sau mới tìm về tiếng nói của mình.

“Huynh nói gì?” Giọng nói cậu run rẩy, cố gắng thế nào cũng không kìm nén được.

“Phong Nhất Minh chết rồi.” Trịnh Dương mím môi, lặp lại.

“…Chết thế nào?”

“Người ta bảo có du côn vào nhà, trong lúc giằng co bị đâm chết.” Trịnh Dương siết chặt nắm tay, khớp tay trắng bệch: “Nhưng ai có mắt cũng nhìn ra được làm gì có kẻ côn đồ nào, chắc chắn là người Lý Thịnh phái tới. Một năm qua Phong Nhất Minh giúp cậu xử lý công việc, mấy người dưới trướng Lý Thịnh ngã ngựa trong tay y, nay vừa thấy cậu thất thế, Lý Thịnh lập tức ra tay với Phong huynh.”

Tô Sầm chợt nhớ cuộc gặp ngoài thành Dương Châu lúc trước, không ngờ lời của Phong Nhất Minh đã thành sự thật, đó là lần gặp cuối cùng của cậu với Phong Nhất Minh.

Y đi ra từ Ám Môn, lại giúp Lý Thích đối đầu với Ám Môn hết lần này đến lần khác, tất nhiên Lý Thịnh sẽ không bỏ qua cho y. Y đã sớm biết chuyến đi này không có lẽ chẳng lành, song vẫn chạy tới không hề do dự, không hề chùn bước.

“Chuyện từ lúc nào?”

“Mới hai hôm trước.” Trịnh Dương khẽ nói: “Chắc mai đưa tang rồi.”

Chỉ chênh hai ngày.

Căm phẫn đầy tràn cùng nỗi đau sâu sắc đan xen, khớp ngón tay siết chặt vang tiếng “răng rắc”, cuối cùng cậu chỉ nói: “Ngày mai, chúng ta cùng đi tiễn Phong huynh.”



Cuối cùng, xe ngựa dừng ngoài cổng Cửu Tiên, đi lối qua Hàn Lâm Viên để vào triều, làm vậy một là để tránh khỏi nhiều cơ quan bên ngoài, hai cũng để tránh tai mắt người khác.

Khi xuống xe trời đã tối hẳn, từng ngọn đèn sáng lên ngoài cổng cung, rực rỡ như ban ngày. Nhân lúc Trịnh Dương nói chuyện với thị vệ, Tô Sầm đứng ngoài ngẩng đầu nhìn, trở lại nơi này sau một năm, cậu bỗng có cảm giác cảnh còn người mất.

Dường như tường thành đã cao lên, cổng cung cũng nặng nề hơn, khép chặt không cho ai lại gần, cả ánh đèn trên tường cung cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo mà xa cách. Thành Trường An trong giấc mơ của cậu không phải thế này.

Tô Sầm cúi xuống, không đành lòng nhìn tiếp.

Đợi mãi không thấy gì, cậu đi lên xem mới biết lệnh bài hình người như Trịnh Dương không có tác dụng, hai người bị chặn ngoài cổng cung, còn kéo một đám thị vệ đang tuần đêm tới, suýt thì cãi nhau ầm ĩ.

Trịnh Dương nhíu mày nhìn tên thị vệ cản đường: “Các ngươi có biết ta là ai không?”

Người đứng đầu đám thị vệ cung kính hành lễ: “Tất nhiên chúng tiểu nhân nhận ra thế tử.”

Trịnh Dương kéo Tô Sầm bước lên: “Nhận ra còn không tránh đường?”

Không ngờ đám thị vệ kia vẫn không nhượng bộ: “Vương gia có lệnh, cấm người không phận sự vào trong cung, mong thế tử thông cảm.”

Từ khi Lý Thích gặp chuyện, Lý Thịnh thừa cơ tiếp quản Cấm quân đại nội, thị vệ lúc trước bị đổi hết thành người của hắn, cũng rất rõ ràng Vương gia mà họ nói tới là ai.

“Không phận sự là thế nào?!” Trịnh Dương tức tối: “Ngươi dám nói ta không có phận sự?!”

Đến khi Tô Sầm đứng phía sau kéo lại Trịnh Dương mới hoàn hồn, y không phải người không phận sự, nhưng sau lưng y thì có.

Thủ lĩnh thị vệ cũng cười: “Nếu thế tử muốn vào cung, tất nhiên tiểu nhân không cản, chẳng qua e là người này không vào được.”

Trịnh Dương nhíu mày, không ngờ một cánh cổng ít ai qua lại thế này cũng bị canh gác nghiêm ngặt như thế, bất đắc dĩ, y đành lấy Hoàng thượng ra: “Tô Sầm được bệ hạ triệu kiến vào cung.”

“Vậy xin thế tử cho chúng ta xem thánh chỉ.”

Trịnh Dương tức quá hóa giận, kéo Tô Sầm kiên quyết xông vào: “Một đám chó canh cửa các ngươi cũng tưởng mình ghê gớm lắm hả.”

Một tiếng “xoẹt” – đao rời khỏi vỏ, lưỡi gươm lóe lên trong gió lạnh, đám thị vệ kia quyết không nhượng bộ, giơ đao về phía họ: “Kẻ nào tự ý xông vào cung, giết hết.”

Ánh mắt Tô Sầm lạnh lẽo, trước kia, Trịnh Dương chỉ cần đọc gia phả thôi đã có thể tự do đi lại trong cung. Nay thời thế đã khác, hoàng cung này như một hầm băng, không còn chút tình người.

Hai bên giằng co, giọng nói chưa trưởng thành hẳn của thiếu niên vang lên phía trong: “Là trẫm gọi Tô Sầm tới.”

Cổng cung rộng mở, tất cả đồng loạt nhìn về phía tiếng nói.

Tô Sầm quỳ xuống theo mọi người: “Thảo dân Tô Sầm bái kiến bệ hạ.”

Thiên tử nhỏ nhìn người đang quỳ trước mặt, ánh mắt dịu đi: “Bình thân.”

Tô Sầm đứng dậy, bấy giờ mới có cơ hội nhìn kĩ Thiên tử nhỏ. Người nọ cao hơn một năm trước nhiều, khuôn mặt mũm mĩm lúc trước đã có đường nét thiếu niên, lúc này cậu đứng nghiêm chỉnh trước cổng cung, trông mặt mày cũng thoang thoảng hình bóng Lý Thích.

“Được rồi, các ngươi lui hết đi.” Thiên tử nhỏ khoát tay: “Tô Sầm đi theo trẫm.”

Cuối cùng Tô Sầm đã an toàn bước qua cánh cổng kia. Trịnh Dương rửa mối nhục cũ, kiêu ngạo hất cằm với mấy thị vệ kia, sau đó ngông nghênh bước theo.

Đến khi không thấy đám người phía sau nữa, Thiên tử nhỏ bỗng ngẩng đầu, cười với Tô Sầm: “Trẫm biết chắc chắn khanh sẽ đến mà.”

Tô Sầm chắp tay: “Bệ hạ thánh minh.”

Thiên tử nhỏ nói tiếp: “Lâu lắm rồi không thấy khanh trên triều, trẫm nhớ khanh lắm.”

Tô Sầm mím môi, khẽ hỏi: “Bệ hạ không trách thần hành động bồng bột, gieo vạ cho Đại Chu sao?”

“Hoàng thúc luôn dạy trẫm phải biết đúng sai, trái phải. Nếu chuyện nhỏ thế này trẫm cũng không biết thế nào là đúng, thế nào là sai, chẳng phải hổ thẹn với công dạy dỗ của hoàng thúc sao?” Thiên tử nhỏ vừa vui lên một chút đã lại hụt hẫng: “Chẳng qua bây giờ hoàng thúc…”

Tô Sầm im lặng một hồi, khi lên tiếng lần nữa, giọng cậu vừa trầm vừa kiên định: “Thần trở về chuyến này là để điều tra rõ sự thật, rửa oan cho Vương gia.”

Thiên tử nhỏ gật đầu: “Nói tới điều tra, trẫm chỉ tin khanh thôi.”

Họ tiếp tục tán gẫu vài chuyện lặt vặt, Thiên tử nhỏ đi phía trước, nói: “Một năm qua sức khỏe của mẫu thân vẫn không được tốt, hoàng thúc và Dương ca ca bận rộn chính vụ, lâu lắm rồi không có ai chuyện trò với trẫm. Trẫm vẫn nhớ năm xưa khanh biên vụ án thành chuyện kể trẫm nghe, khác với lời đám túc nho kia nói. Lúc đó trẫm thật sự đã muốn kéo khanh tới làm Thị độc, nhưng hoàng thúc nói khanh là nhân tài rường cột, đi nơi khác sẽ có tác dụng hơn.”

Tô Sầm khẽ nhéo ngón tay, tâm trí xa dần. Sau lần gặp mặt ở Túc Châu, cậu đã nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, cũng hiểu rõ ra rất nhiều chuyện. Lý Thích không thể bác bỏ danh Trạng nguyên của cậu chỉ vì vài ngôn luận về phân tranh đảng phái, thậm chí còn cố gắng bảo vệ cậu trong cuộc đấu giữa hai bên. Chẳng qua cậu bị kẻ khác chen giữa ly gián mới có thái độ thù địch như vậy với Lý Thích.

Nhưng vòng đi vòng lại, cậu vẫn trở về đứng bên Lý Thích, vốn thương yêu trân trọng từ xương tủy, không ai ngăn cản được.

Đang đi thong thả, bỗng thấy Thiên tử nhỏ dừng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Thịnh đang đi về phía họ, cặp mắt đen như mực, hào hứng nhìn cậu.

Bước tới gần, Trịnh Dương không vui chào một câu “Vương gia vạn an”, Thiên tử nhỏ thì ngây ra một hồi, sau đó gọi “hoàng thúc”. Lý Thịnh gật đầu, tiếp tục nhìn Tô Sầm một cách suồng sã.

Lát sau, Lý Thịnh bỗng cười: “Phong thái của Tô đại nhân vẫn như xưa nhỉ?”

Tô Sầm lạnh lùng nhìn hắn: “Ta đã không còn là đại nhân gì lâu rồi.”

Nụ cười trên mặt Lý Thịnh không suy giảm chút nào: “Nếu biết rõ thân phận của mình còn vào đây làm gì?”

“Là trẫm gọi hắn đến.” Thiên tử nhỏ lên tiếng: “Việc của hoàng thúc vô cùng quan trọng, trẫm không yên tâm để người khác tra, trước đây Tô Sầm phá được án lớn nhiều lần, trẫm muốn giao Tô Sầm điều tra việc này.”

Lý Thịnh cụp mắt nhìn Thiên tử nhỏ: “Con đừng quên khi xưa đã hạ thánh chỉ không tuyển lại Tô Sầm, quân vô hí ngôn.”

Thiên tử nhỏ mím môi. Khi đó triều cục hỗn loạn, ngày nào cũng có đủ chuyện trên triều xảy ra, cậu mới sơ ý một lát đã bị Lý Thịnh nhúng tay vào, đến khi nghĩ lại muốn hối hận thì thánh chỉ cũng đã hạ, không thay đổi được nữa.

“Không cho ta chức quan cũng được.” Tô Sầm gắn từng chữ: “Chỉ cần cho phép ta tự do ra vào hiện trường các nơi, không cần chức quan ta cũng tra được.”

Chung quanh chìm trong yên tĩnh. Trịnh Dương hoàn hồn lại vội kéo tay áo Tô Sầm, ý rất rõ ràng: Bây giờ có Thiên tử nhỏ đứng về phía cậu, cậu nên nắm lấy cơ hội này, tiện cho sau này trở lại làm quan. Một câu không cần chức quan của cậu chẳng phải phí hết cơ hội tốt thế này rồi sao?

Lý Thịnh nhướng mày nhìn Tô Sầm: “Thú vị đấy.”

Rồi nói: “Nhưng mọi người đều biết Tô đại nhân có quan hệ sâu xa với nghi phạm, để ngươi điều tra vụ này không hợp lý lắm nhỉ?”

Trịnh Dương căm tức nghiến răng: “Cậu ta không phải nghi phạm!”

Tô Sầm làm ngơ trò khích tướng của Lý Thịnh, dùng lý lẽ của hắn đáp lại: “Mọi người cũng biết ngài có hiềm khích với Vương gia, để ngài chọn người e cũng không đáng tin đâu nhỉ?”

Lý Thịnh cười, bảo: “Nếu không ai tra được thì khỏi tra luôn đi. Đằng nào cũng có đủ nhân chứng vật chứng rồi, phán xử luôn là xong.”

“Một lão thái giám không biết từ đâu chui ra cũng tính là nhân chứng? Còn vật chứng nữa, vật chứng ở đâu? Có đủ chặt chẽ không?” Tô Sầm nghiêm túc nói: “Vương gia là Nhiếp Chính Vương Tiên đế khâm điểm, là Vương gia danh chính ngôn thuận của Đại Chu, há có thể xử lý qua quýt như vậy?!”

Mắt Lý Thịnh sầm xuống, Tô Sầm đang vòng vo nói vương vị của hắn không danh chính ngôn thuận.

“Trẫm nói rồi, để Tô Sầm điều tra!” Trong lúc giằng co, Thiên tử nhỏ bỗng cắt ngang: “Để người khác tra, trẫm không tin.”

Lý Thịnh dừng lại, quay sang nghiêm túc nhìn Thiên tử nhỏ, đôi mắt như loài sói mang theo vẻ nghiền ngẫm và soi mói.

Thiên tử nhỏ ngưỡng cổ nhìn lên, chẳng qua bàn tay siết chặt vẫn bại lộ sự căng thẳng bối rối từ bản năng của cậu.

Lý Thịnh chợt cười sâu xa: “Được, nếu bệ hạ đã ra lệnh thì tra thôi.”

Sau đó nói tiếp: “Nhưng cũng không thể điều tra mãi được chứ nhỉ? Nếu hắn điều tra cả một, hai năm, chẳng lẽ Đại Chu cũng phải nhờ hắn một năm, hai năm?”

Tô Sầm mím môi suy nghĩ. Lý Thịnh muốn ép Thiên tử nhỏ phải hạ chỉ, đến lúc đó nếu cậu không có bằng chứng chứng minh Vương gia vô tội, Lý Thịnh có thể xử lý một cách danh chính ngôn thuận.

“Cho ta một tháng.”

“Một tháng thì dài quá.” Lý Thịnh lắc đầu: “Hạn đến cuối năm đi, nếu triều hội mùng một không có bằng chứng, đành lấy Lý Thích ra uốn nắn lễ pháp vậy.”