Tô Sầm ngồi trên xe ngựa, thất thần nhìn bên ngoài, giờ mới tờ mờ sáng, thành Trường An vẫn còn yên tĩnh vô cùng. Người lang thang trên đường giờ này cũng chỉ có những người buôn bán dậy sớm, khách làng chơi vừa rời khỏi lâu xanh, con bạc thức trắng đêm trong sòng bạc, muôn vàn chúng sinh đều đang sống theo cách của mình.
“Tô đại nhân có biết thế tử là ai không?” Kỳ Lâm bỗng cất tiếng cắt ngang suy nghĩ của cậu.
“Hả?” Tô Sầm hoàn hồn: “Con trưởng của Bắc Lương Vương Tiêu Viêm, thế tử phủ Bắc Lương Vương.”
“Vậy có biết tại sao y vào kinh không?”
Tô Sầm không biết Kỳ Lâm muốn nói gì, đành phải tiếp lời: “Có Ngự sử dâng tấu Bắc Lương Vương tự ý nuôi binh, ý đồ làm phản.”
“Không phải ý đồ.” Kỳ Lâm nói.
Tô Sầm sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt.
Không phải ý đồ, vậy thì là… thật sao?
Kỳ Lâm nói: “Mười năm trước Vương gia diệt bộ tộc A Sử Na, coi như đã tiêu diệt lực lượng chủ chốt của Đột Quyết, nhưng mấy năm nay một chi thuộc bộ tộc A Sử Na bắt đầu chấn chỉnh lại thế lực trên thảo nguyên, có xu thế rục rịch định ngóc đầu. Mật thám Lương Châu thập tử nhất sinh về bẩm báo, Bắc Lương Vương Tiêu Viêm đã cấu kết với người Đột Quyết Diệp Hộ Mặc Cức, nếu không phải kiêng dè Tiêu Viễn Thần còn trong tay chúng ta thì có lẽ đã làm phản lâu rồi.”
Hiển nhiên Tô Sầm vẫn thấy rất khó tin, cậu hỏi: “Nếu vậy tại sao triều đình không cho quân bình định?”
“Vì không có bằng chứng xác thực. Một đội mật thám chỉ có một người trở về, đã vậy còn trọng thương, nói xong đã qua đời.” Kỳ Lâm dừng một lát, nói tiếp: “Ngài cũng biết từ khi Hoàng đế Thái tổ còn nắm quyền nhà họ Tiêu đã trấn thủ Lương Châu, gốc rễ khổng lồ, có dính líu cả với An Tây Đô hộ phủ và Bắc Đình Đô hộ phủ, nếu không có bằng chứng xác thực mà phát động tấn công sẽ chỉ khiến lòng quân cả Lũng Hữu đạo[1] xôn xao, trái lại cho Tiêu Viêm lý do để làm phản.”
[1] Hành chính thời Đường được chia làm 10 đạo: Quan Nội, Hà Nam, Hà Đông, Hà Bắc, Sơn Nam, Lũng Hữu, Hoài Nam, Giang Nam, Kiếm Nam và Lĩnh Nam, gọi là Trinh Quán thập đạo.
Tô Sầm khẽ cụp mắt, nói: “Là hắn bảo huynh nói với ta đúng không? Huynh nói vậy cũng chỉ vì muốn cứu Tiêu Viễn Thần thôi.”
“Tiêu Viễn Thần không thể chết.” Kỳ Lâm nhìn ra sự khó chịu trên mặt người kia, bèn nói chậm lại: “Hôm nay thẩm tra thế nào?”
“Không phải y gi3t chết, nhưng cũng không thoát được tội.”
“Dù có phải hay không thì vẫn là y giết.”
“Sao?” Tô Sầm sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Có phải y giết người hay không đều phải phán thành y giết, Tiêu Viễn Thần không thể chết, Vương gia cần dùng y để trao đổi.”
“Trao đổi thứ gì?”
Kỳ Lâm nhìn Tô Sầm, rồi mới nói: “Quyền chỉ huy Bắc Lương Quân.”
Quyền điều động quân đội Đại Chu trước giờ luôn nằm ở binh phù, Tướng phù Vương phù phải hợp lại thành một mới có quyền điều binh khiển tướng, nhưng chỉ có một quân đội là ngoại lệ, đó là Bắc Lương Quân trú ở Lương Châu. Lương Châu là giao giới giữa Đại Chu và Đột Quyết, có quân đội thường trú trấn thủ tại đó, nuôi một cánh quân lớn như vậy, năm nào triều đình cũng phải phê một khoản tiền lớn mà không thể miễn được. Lương Châu đất đai hoang vu, bách tính ăn không đủ no, quân đội bèn kêu gọi nhập ngũ hưởng lương triều đình, còn có thể cha truyền con nối, truyền đến đời này sớm đã thành một tấm lưới khổng lồ, người ngoài không thể chen vào. Vậy nên Bắc Lương Quân chỉ nhận tướng soái, không nhận binh phù, tướng soái dẫn họ làm phản họ sẽ làm phản, muốn bình ổn được chỉ có cách khiến chủ tướng bỏ quyền chỉ huy.
Lý Thích muốn đổi Tiêu Viễn Thần lấy điều này.
“Không phải Vương gia bảo ta nói.” Kỳ Lâm nói: “Vương gia không nói gì hết, ngài sợ Tô đại nhân khó xử.”
Tô Sầm hơi hé miệng, song lại im lặng, bí mật chú ý, ai biết người này nói thật hay giả, không phải mới lần trước còn gài cậu à.
Khi xe ngựa đến cung Hưng Khánh, trời cũng vừa sáng hẳn, Tô Sầm được Kỳ Lâm dẫn thẳng tới tẩm cung của Ninh Vương.
Tô Sầm nhăn mày: “Lại là chỗ này à?”
Chuyện mấy tháng trước cậu còn chưa hết sợ, thật lòng cậu hơi hãi chỗ này, càng sợ người bên trong.
Kỳ Lâm không đáp lại mà nói với vào trong: “Vương gia, dẫn người đến rồi.”
“Ừ.” Người bên trong đáp lại.
Tô Sầm đành phải cắn răng mở cửa.
Người nọ chỉ khoác một lớp trung y đỏ sẫm, ngồi trước cửa sổ cho tỳ nữ buộc tóc, đường nét khuôn mặt sắc sảo, tóc đen như thác chảy, đón ánh nắng rực rỡ khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Tô Sầm dừng bước ngắm nhìn, dường như người này vẫn luôn là vậy, khiến người ta không thể rời mắt lại không dám tới gần, tựa như ánh lửa hừng hực giữa đêm đen, biết rõ lại gần sẽ chết nhưng vẫn không nỡ bỏ, không bỏ được.
Nghĩ lại thì hết lần này tới lần khác, cậu như chú mèo xù lông trước mặt người này, hăm he hù dọa, tức giận vô cùng, mà lý do cũng không gì khác ngoài muốn được người ta chú ý.
Thấy rõ người tới qua gương, Lý Thích khẽ cười: “Đứng xa như vậy, sợ ta ăn thịt cậu à?”
Đợi người kia bước lên, hắn lại hỏi: “Biết buộc tóc không?”
Cho hạ nhân lui xuống, Tô Sầm cầm chiếc lược gỗ đàn trên bàn lên, cẩn thận chải từng sợi tóc.
Mái tóc mượt mà, băng thanh ngọc nhuận, Tô Sầm nhìn ba ngàn sợi lấp đầy bàn tay, bỗng cảm giác nhẹ nhõm hẳn. Người sống trên đời cũng chỉ tới vậy, theo đuổi thứ mình muốn, yêu điều mình yêu, quản chi đâu những quy củ gông xiềng kia, không thẹn với người với ta là đủ.
“Từng chải tóc cho người khác rồi?” Lý Thích hỏi.
“Thuở niên thiếu chưa hiểu chuyện, suốt ngày chọc giận phụ thân, mỗi lần thấy ông chuẩn bị dùng gia pháp tôi lại dậy thật sớm đợi bên ngoài hầu người chải tóc thay đồ, sau đó ngồi đọc sách trong thư phòng mấy ngày sẽ không bị đánh nữa.”
“Cũng thông minh đấy.” Lý Thích cười: “Từng làm những gì rồi?”
“Cũng chỉ trốn học, cãi thầy, còn có lần mượn ‘Đào Hoa Chí’ của huynh trưởng nữa, tôi còn chưa kịp đọc đã bị ông lục ra, cầm gậy đuổi theo tôi ba dặm mà tôi vẫn thoát được.” Tô Sầm vấn một búi tóc cao, buộc chặt bằng dây rồi đội mũ miện cửu lưu[2]: “Nhưng cũng có lúc không thoát được.”
[2] Lưu là sợi tua bằng ngọc trên miện, miện cửu lưu (9 sợi tua) của chú là dành cho quan nhất phẩm, giảm dần đến ngũ phẩm là ngũ lưu, từ lục phẩm trở đi không có lưu.
Lý Thích ra hiệu bảo cậu nói tiếp.
Tô Sầm bèn nói tiếp: “Năm mười chín tuổi tôi vào kinh thi, khi ấy tôi mới rời Tô Châu lần đầu, hứng thú với mấy thứ trong Sơn Hải Kinh, Chí Quái Lục lắm, trên đường đi gặp một người bạn cùng chí hướng, hai người nhanh chóng quyết định bỏ rương sách, chu du bên ngoài một năm. Đến lúc về tôi suýt bị phụ thân đánh tàn phế.”
Lý Thích cũng cười, hỏi: “Sao không đi thi?”
“Có lẽ là tuổi trẻ bồng bột. Tôi chỉ nghĩ nếu tham gia khoa cử chắc chắn sẽ đỗ cao, vừa rời khỏi Tô Châu đã bị trói buộc lại kinh thành, tôi vẫn chưa chơi đủ mà, không muốn xiềng xích quấn thân không nhúc nhích nổi.” Tô Sầm dán sát vào Lý Thích, nhìn khuôn mặt nội liễm sáng ngời trong gương, cậu bỗng có xúc động muốn nói hết những gì mình trải qua, mình từng thấy trong nửa đời ngắn ngủi cho người này, biết rõ khoảng cách giữa hai người xa vời vợi, nhưng cậu lại cảm giác… hắn hiểu.
Thế là cậu nói tiếp: “Bị đánh một trận tôi cũng không hối hận, đi qua muôn núi nghìn non, nhìn hết thế gian muôn hình vạn trạng, tôi mới biết điều mình thật sự muốn là gì, người nghèo nhưng đạo không nghèo, tận sức của mình đi theo con đường mình chọn là đủ.”
Lý Thích cười lớn: “Hay cho câu ‘tận sức của mình đi theo con đường mình chọn’, chẳng trách lại có tâm tính như vậy.”
“Tâm tính gì?”
Lý Thích đứng dậy, quệt nhẹ lên mũi cậu: “Ngây thơ.”
Tô Sầm nhăn mặt định cãi lại, nhưng nghĩ lại không phải ngây thơ sao? Những chuyện cậu làm trước nay, một từ “ngây thơ” sao mà đủ. Cậu lấy triều phục, ngẩng đầu cười với hắn, đôi ngươi rực rỡ như muôn ngàn ánh sáng rơi vào trong mắt: “Ngây thơ có gì không tốt, ta phải đi mãi con đường ấy cho ngài xem.”
Lý Thích khẽ cười, không đáp lại.
Hầu người thay y phục xong, Tô Sầm lùi bước ngắm nghía, hài lòng mỉm cười, quả nhiên người này sinh ra để mặc loại xiêm y này, mãng bào thêu hoa văn hải thủy giang nha[3], toát ra khí phách quý tộc bễ nghễ.
[3] Một loại hoa văn phổ biến thêu trên long bào hoặc quan phục.
Lý Thích dang tay, Tô Sầm tự giác bước lên chỉnh lại vạt áo và tay áo, cười bảo: “Đẹp.”
“Thức cả đêm mắt đỏ hết rồi, ngủ lại đây đi.”
Tô Sầm không chịu, nhíu mày nói: “Nhưng tôi còn phải đến nha môn.”
“Bảo Kỳ Lâm xin nghỉ cho.”
Tô Sầm bĩu môi: “Tôi mới nhậm chức bao lâu mà đã xin nghỉ tối ngày, ngài sợ người khác không biết tôi đi cửa sau vào Đại Lý Tự đúng không?”
Lý Thích cười lớn, sau đó nhéo cằm cậu, bảo đợi hắn về sẽ đi cửa sau giúp cậu.
Biết hôm nay vào miệng cọp rồi không ra được nữa, vừa hay hôm nay cậu cũng không muốn đến nha môn. Chưa nói tới chuyện chắc chắn Trương Quân thấy cậu sẽ lại kéo cậu ra rao giảng triết lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, còn thi thể của hai mẹ con kia vẫn đang trong Đại Lý Tự, cậu chưa biết nên xử lý Tiêu Viễn Thần thế nào, không có mặt mũi đối diện với họ. Quả quyết tạm gác chuyện này lại, cậu lại nói: “Vậy tôi cũng không ngủ ở đây.”
Lý Thích nhíu mày: “Thế cậu muốn ngủ ở đâu?”
“Gian phòng lúc trước tôi ở cũng tốt lắm… Ấy, ngài!”
Chưa dứt lời cậu đã bị bế ngang, Lý Thích bế cậu đến giường mới thả xuống, sau đó bọc kín chăn cho cậu: “Ngủ ở đây.”
Giọng không nặng nề, cũng không cho người khác cự tuyệt.
Lý Thích bật cười, cúi đầu nhìn cậu: “Ai bảo cậu Tiêu Viễn Thần ngủ ở đây?”
Còn ai được nữa, tâm phúc của ngài đó! Tô Sầm hung hăng tố cáo: “Kỳ Lâm!”
Ngoài cửa sổ bỗng có tiếng nói: “Ta không nói.”
“Huynh…” Tô Sầm im bặt, đúng là Kỳ Lâm chưa từng nói Tiêu Viễn Thần ngủ ở đây, hắn chỉ lặp lại hai lần câu “Vương gia ngủ rồi” thôi…
Lúc đó rồi còn có tâm trạng trêu cậu nữa, Tô Sầm cắn răng, sớm muộn gì cậu cũng báo thù!
Biết mình bị gài, nhưng thể diện thì vẫn phải cứu vãn, Tô Sầm gân cổ nói: “Không phải chỗ này thì cũng là chỗ khác, vết đỏ trên cổ y mấy tháng rồi còn chưa hết kìa.”
Lý Thích nhíu mày: “Tự hắn có một vết bớt đỏ rực như vậy liên quan gì đến ta?”
“… Bớt… bớt hả?” Mặt Tô Sầm đỏ lựng, cậu cảm giác thể diện non nửa cuộc đời của mình đã mất sạch trong sáng nay rồi. Tô Sầm cứng ngắc kéo chăn lên đắp, quay mặt vào trong tường: “Tôi… tôi buồn ngủ rồi… không phải ngài phải lên triều sao? Đừng… đừng trễ giờ.”
Lý Thích cười ầm lên, vẻ trêu chọc trong tiếng cười không buồn che giấu, sau đó còn xoa đầu cậu rồi mới rời đi.