Hắn biết nghĩ như vậy không đúng. Hắn đã muốn theo gió về đất, rời khỏi trần thế đau khổ này, mọi phải trái đúng sai trên đời này đều nên không nghĩ không hỏi, như phù vân sương chiều.
Họ Trương vừa rồi cùng Vương thị lang tranh cãi với nhau giúp hắn tránh được nỗi khổ lao ngục trước khi chết, cũng xem như là có ơn với hắn.
Từ tối qua gặp nhau đến hôm nay, mỗi khi ý niệm này xuất hiện trong đầu, Tạ Phú đều cố nén xuống, hiện tại lại càng không nên có, hắn thật sự không nén nổi nữa.
Họ Trương đang hồi bên cạnh hắn, đang nhìn một cái bánh bao.
Sau khi trò chuyện xong với Phủ doãn đại nhân và Vương thị lang, thì hai mắt họ Trương cứ đăm đăm vào, hai hàng lông mày cau chặt. Tạ Phú nghĩ, người này quả thực có chút năng lực tra án, xem ra là đang nghĩ về vụ án nên cũng không quan tâm nữa.
Đợi làm xong cơm tối, Tạ Phú bảo thị vệ và đám nha dịch khiêng hai cái bàn lớn trong Từ Thọ Quan ra, mời Phủ doãn đại nhân và Vương thị lang dùng cơm. Trương Bình và Tạ Phú đương nhiên phải bồi tọa. Phủ doãn đại nhân và Vương thị lang đều ngồi xuống rồi, nhưng không thấy Trương Bình qua, Tạ Phú nhìn ra xung quanh, chỉ thấy Trương Bình đứng dưới một gốc cây không hề động đậy. Hai nha dịch mang sọt mì lớn đi qua, Trương Bình cũng không nhích bước, lấy từ trong sọt ra một cái bánh bao.
Người khiêng sọt đột nhiên nhìn thấy một người từ đâu nhảy ra thì hoảng sợ rồi mới ngẩn ra. Cái bánh bao màn thầu này là món chay còn lại sau khi Từ Thọ Quan mời khách hàng hương, hâm nóng lại cho bọn họ ăn. Các vị đại nhân đều ăn món mới làm, nhưng Tri huyện đại nhân cầm bánh bao thì cũng không tiện nhiều lời.
Tạ Phú đi tới, mời Trương Bình qua bên bàn lớn bên kia ăn, hai nha dịch có thể nhân cơ hội này khiêng sọt lui ra. Trương Bình ngắm nhìn bánh bao trong tay, gật đầu, cầm bánh bao đi theo Tạ Phú.
Phùng Thai nhìn chiếc bánh bao trong tay Trương Bình, lông mày lại dựng lên. Ánh mắt Vương Nghiên thì nhẹ nhàng hơn nhiều. Tạ Phú thấy không ai qua hầu hạ thì chỉ có thể tự mình lấy một cái đĩa không trên bàn đưa vào trong tay Trương Bình, cuối cùng Trương Bình cũng chịu bỏ bánh bao vào trong đĩa, đến khi Tạ Phú để đĩa xuống bàn rồi thì Trương Bình lại kéo cái đĩa đến trước mặt mình.
Phùng Thai lại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Vương Nghiên thì lại đầy hứng thú nói: “Ồ, cái kia là bánh bao hả Trương tri huyện? Trên bàn không có món này nhỉ, còn nữa không, cho xin hai cái ăn thử nào”.
Tạ Phú đành phải đứng lên: “Mỳ làm hơi lâu ạ, còn cái này thì là đồ chay ban ngày mời khách hành hương còn dư lại, không dám mời đại nhân dùng ạ”.
Vương Nghiên cười ha hả: “Bản bộ viện không phải người cầu kỳ, nghe nói bánh bao hâm nóng có mùi vị khác hẳn, vừa hay hôm nay có thể nếm thử xem”.
Phùng Thai nói: “Sợ rằng loại mỳ này vừa nấu xong Vương thị lang cũng không ăn nhiều thôi”, rồi lại cau mày nói: “Chuẩn bị cơm tối như thế là được rồi, cần gì làm thêm cho cầu kỳ ra”.
Tạ Phú khom lưng xưng tội: “Chỉ là đồ như vậy thuộc hạ không dám dâng lên thôi ạ, còn lại đều giống nhau cả”. Nói rồi hắn lập tức cho người đi lấy bánh, Trương Bình từ đầu đến cuối không hé răng nửa lời.
Một lúc lâu sau, bánh bao được mang tới, Vương Nghiên dùng đũa gắp một chiếc lên, cắn một miếng, nói: “Ừm, ngon”.
Phùng Thai cười nhạt, nhận khăn tay từ trong tay người hầu lau bàn tay rồi cầm lấy một chiếc, nếm thử một miếng, gật nhẹ đầu: “Quả thật rất tươi”.
Vương Nghiên giơ tay cầm lấy cái bánh bao đang được gắp bằng đũa, bỏ đũa xuống, rồi lại cắn một miếng to: “Tốt lắm ngon đấy”, rồi bắt đầu nói chuyện với Phùng Thai về mùi vị cái bánh bao.
Hai vị đại nhân trò chuyện như không hề lưu ý cái khác, cuối cùng Tạ Phú cũng có thể ngồi xuống, vừa định bắt đầu ăn thì lại phát hiện Trương Bình ngồi cạnh cầm lấy cái bánh bao trên cái đĩa ban nãy.
Hắn không ăn, chỉ là cầm bánh bao. Tạ Phú không khỏi nhìn về gương mặt hắn, khóe miệng Trương Bình cong lên một nét cười như có như không, bình tĩnh ngắm nhìn chiếc bánh bao trong tay bằng ánh mắt đầy… yêu thương.
Một lát sau, hắn nâng tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt ve thân bánh bao, ngón tay lưu luyến giữa nếp nhăn trên thân bánh. Tạ Phú nổi hết cả da gà da vịt, cảm thấy có tí buồn nôn.
Đột nhiên ngón tay Trương Bình dừng lại, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt lóe lên tia lãnh lẽo, cắn một miếng vào cái bánh bao.
Tạ Phú rợn cả tóc gáy.
Trương Bình mặt mày lạnh tanh, chậm rãi nhai nuốt, nuốt miếng bánh bao suốt. Sau đó biểu cảm chuyển thành hòa hoãn, bỏ cái bánh bao bị cắn dở một miếng xuống đĩa, cầm lấy một chiếc đũa, cắm vào bên trong cái thân chỉnh chu trắng muốt của cái bánh bao.
Sau đó Trương Bình nhăn mi, rút chiếc đũa ra, đưa tay ấn bánh bao, nhân bánh bao từ lỗ thủng ban nãy chảy xuống đĩa. Trương Bình lại giơ đũa, đâm vào bánh bao.
Tạ Phú lạnh toát cả người. Trương Bình lại rút chiếc đũa, lại cầm lấy cái bánh bao đã dẹt thành cái bánh, tự nhiên bị đâm thành hai lỗ thủng trên thân, sau đó ngón tay nhéo một cái ở cạnh bánh bao, lỗ thủng bị cắn ra kia bắt đầu toác ra, Trương Bình nhìn kỹ bên trong, vẻ mặt tràn đấy suy ngẫm.
Tạ Phú nhìn đi chỗ khác, không còn can đảm tiếp tục theo dõi nữa.
Phùng Thai đang cùng Vương thị lang nói chuyện trên trời dưới đất nói: “Trương tri huyện, ngươi ở đây là chi?”.
Trương Bình giương mắt nói: “Bẩm đại nhân, hạ quan đang dùng cơm.”
Tạ Phú sợ run cả người.
Phùng Thai hơi nheo mắt lại: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có làm ra vẻ trước mặt bản phủ. Ngươi có phải đang nghĩ tới điều gì liên quan đến vụ án này không?”.
Trương Bình nói: “Hạ quan quả thật có hai chuyện chưa nghĩ ra, mới vừa rồi đang suy nghĩ.”
Trương Bình đứng lên thi lễ: “Chuyện thứ nhất hạ quan chưa hiểu ra là…”.
Tay hắn lại đưa ra một cái bánh bao hoàn chỉnh.
“Giả dụ như đây là một cái mộ”.
Hắn lại giơ đũa lên, cắm vào cái bánh bao.
“Như vậy, có thể đào vào trong”.
Lại lấy ra một ít nhân bánh từ trong lỗ thủng vừa rồi ra.
“Như vậy cũng có thể lấy thứ gì đó ra, nhưng…”
Hắn lại xoay lòng bàn tay nghiêng cái bánh bao đi rồi lại đâm chiếc đũa vào.
“Như vậy…”.
Suy luận của Trương Bình và Vương Nghiên đến giờ đại khái giống nhau, hắn còn suy đoán chiếc giếng cổ phát hiện quan tài đá ban đầu vốn không phải một cái giếng, mà là một cái động.
Nhưng nếu như ngôi mộ cổ kia bị sụp xuống sau khi xảy ra động đất, thì bên trong hầm mộ đã bị hủy hoại, đào một cái địa động đi vào rất nguy hiểm, đào thứ gì bên trong ra cũng khó như đào trong đất thôi, rất khó. Hơn nữa, vì sao thạch quan không có dấu tích bị hư hại?
Phùng Thai vuốt nhẹ cằm: “Suy nghĩ của người quả thực không tệ, có điều thời cổ hậu tang huyệt địa rộng lớn, vượt xa cung điện thế gian, chiều sâu càng không thể tưởng tượng được, có lẽ chỉ sụp một phần thôi.
Vương Nghiên nói tiếp: “Những điều này bản bộ viện cũng đã nghĩ đến rồi, cho nên phải nhanh chóng kiểm chứng mới được”. Dứt lời y cũng cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng.
Trương Bình tiếp: “Chuyện thứ hai hạ quan không nghĩ ra chính là… cách làm của nghi phạm đối với cô gái kia”.
Phùng Thai nở nụ cười: “Không sai, chuyện đó ngươi cũng nhìn ra được rồi, khám nghiệm tử thi có thể làm chứng, chưa hoàn toàn hết thuốc chữa”.
Vương Nghiên nhướn mày: “Ý là sao? Ta đã nói hết suy đoán trong lòng rồi mà lão Phùng ông rõ rang còn đang giấu cái gì đó, chơi không công bằng nha”.
Phùng Thai thản nhiên nói: “Chỉ là bản phủ chưa hoàn toàn nắm hết chứng cứ, nghĩ sau này sẽ nói cho Vương thị lang biết mà thôi”.
Vương Nghiên xùy một cái, quay ra nhìn Trương Bình: “Thế ngươi nói đi!”.
Trương Bình bỏ bánh bao trong tay xuống: “Hạ quan không giải thích được, cô gái trong quan tài chết uổng mạng, trên người có vết thương, sau khi thi thể bị lôi vào quan tài gỗ đó, lại còn dùng bố cục phong thủy để nhốt lại, nhưng tóc cô ấy lại vẫn nguyên vẹn, trang sức cài đầu cũng thế”.
Hơn nữa kết hợp với cách sắp xếp thi thể, thì chỉ có thể suy đoán ra một kết luận.
Lúc thi thể của cô ấy bị bỏ vào trong quan tài gỗ thì đã được người cẩn thận xử lý qua.
Rõ ràng từ nguyên nhân cái chết cho đến nguyền rủa sau chết đều biểu hiện sự hung ác khôn cùng, thì theo lý mà nói không nên đối xử nhẹ nhàng như vậy với thi thể.
“Căn cứ theo hạ quan biết, cái gọi là phong thủy nguyền rủa, thì cũng không nên buông tha cho thi thể, lấy roi đánh thi thể, châm đinh vào thi thể, tóc tai mồm miệng bỏ vào đủ thứ đồ ác độc là chuyện mọi người đều biết”.
Thế nhưng nghi phạm lại không làm vậy, hắn lại chải chuốc tóc tai gọn gàng cho thi thể, còn đeo trang sức cho, hai tay khoanh ở bụng dưới, bỏ vào quan tài như đang nằm ngủ, xem mảnh quần áo vụn cũng có thể thấy y phục của cô ấy khả năng còn chỉnh tề nữa”.
Vì sao?
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ mõ cầm canh vang lên.
Vương công công cũng nhịn không được muốn đi loanh quanh trong phòng rồi.
Sang ngày mới rồi, thế mà Tri huyện, Huyện thừa, nghe đâu cả Phùng phủ doãn và Vương thị lang cũng đã tới, mà đều không thấy mặt mũi đâu hết trơn, chỉ để lại mỗi một tên chủ bộ, làm được cái rắm ấy?
Vương công công rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cười làm lành rồi đưa rượu và đồ ăn tới cho chủ bộ nói: “Quý huyện định để mỗi hai chúng ta lo liệu chuyện Thái hậu nương nương đến dâng hương cầu phúc thật không đấy?”.
Chủ bộ lập tức khom lưng cười xòa: “Sao có thể chứ, sao mà thế được, công công yên tâm, chắc chắn các vị đại nhân sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện trên núi, xin công công yên tâm”.
Vương công công cũng không nặn ra nổi nụ cười nhạt ban nãy nữa, chỉ phẩy tay áo nói nhạt: “Thôi đi, sau khi hồi cung, chúng ta sẽ bẩm báo sự thật cho Thái hậu nương nương biết”.
Nhìn đêm đen bên ngoài, lòng ông cũng tối đen như mực như cái bầu trời đêm vô tận ấy vậy, nhưng ông không muốn nơm nớp lo sợ cả đời, mà khả năng sẽ kết thúc ở chỗ này, đụng tới cái lũ tìm chết còn muốn lôi theo người khác thì chỉ đành thở dài than số đen mà thôi.
Lúc này trong dịch quán, Lan Giác cũng thở dài thật sâu.
Liễu Đồng Ý kể lại sự việc một cách rõ ràng ngắn gọn.
Trương Bình đang điều tra một vụ án, cậu vừa vặn biết được một ít đầu mối, nên mới mượn công vụ vòng qua huyện Phong Lạc báo cho Trương Bình biết. Trên đường về cậu lại gặp được dượng, nghĩ muốn nói cho dượng biết chuyện Thái hậu nương nương muốn đến Phong Lạc dâng hương. Trương Bình vừa hay điều tra được cái miếu mà Thái hậu nương nương muốn dâng hương kia là giả, Mụ Mụ linh thiêng kia chỉ là một cô gái bị chết oan. Lúc cậu đi Trương Bình đã lên núi đào thi thể rồi, Phùng Thai và Vương Nghiên vì vụ án kia mà đánh nhau cũng đã đánh đến tận đó rồi.
Trước mắt Lan Giác tối đen, bỗng nhiên cảm giác trời sẽ không bao giờ sáng nữa.
Liễu Đồng Ỷ nói: “Dượng yên tâm, nếu Phùng phủ doãn và Vương thị lang đều ở đây thì việc này có khi…”.
Lan Giác chống bàn đứng lên: “Con cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ta phải nói chuyện này cho các công công hầu hạ điện hạ đã”. Dừng giây lát, Lan Giác lại nhìn Liễu Đồng Ỷ nói chân thành: “Chuyện này, dượng thật sự là phải cảm ơn con…”.
Liễu Đồng Ỷ lập tức thi lễ nói: “Cháu sao có thể gánh được những lời này, cháu xin tiễn dượng, dượng cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ, đừng để bản thân lao lực quá, tối nay cháu sẽ không đi vấn an quấy rầy dượng nữa ạ”.
Lan Giác mỉm cười nói: “Con bôn ba cả ngày rồi, cần đi ngủ sớm nữa. Dượng đã cho người chuẩn bị đồ ăn khuya, lát nữa sẽ đưa tới phòng con nhé”.
Con ngoan à, dượng không nghỉ ngơi nổi. Sắc mặt kém không phải do bôn ba cả ngày, mà là bị lời của con dọa sợ.
Sau khi sai người mời Biện công công và Bách Thương tới tĩnh thất, báo chuyện Thái hậu nương nương muốn đi dâng hương cho họ biết, nhìn thái độ của Biện công công và Bách Thương, cõi lòng Lan Giác bỗng nhiên nhẹ nhõm một chút, ước chừng là cảm giác chết cũng có người chết chung làm bản thân vững vàng hơn rất nhiều.
Vương Nghiên làm việc thế nào mọi người đều biết, Lan Giác nghĩ, hiện tại Từ Thọ Quan nhất định đã bị đào lên thành một cái hố to, Vương Nghiên hăng hái đùng đùng dẫn cả đám thuộc hạ đứng vây quanh cái quan tài mới đào lên.
Biện công công cũng nghĩ như Lan Giác, ông tự trấn định lại cõi lòng rồi mới nói: “Xưa nay Phùng phủ doãn làm việc chu toàn cẩn thận, chắc sẽ xử lý việc này thỏa đáng, không lo đâu”.
Trong lòng Lan Giác cười khổ một tiếng, Phùng Thai làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng mà lục thân bất nhận, huống hồ có Vương Nghiên ở bên cạnh, Phùng Thai sẽ làm ra chuyện gì thật không thể đoán được, nói không chừng lại chính là Vương Nghiên hoặc Trương Bình đào mộ còn ổng khám nghiệm tử thi, đang ở trên ngọn núi thần thánh đó muốn tìm ra hung thủ đến chảy máu mắt. Còn Thái hậu nương nương dâng hương là chuyện gì thì quên mất tiêu rồi.
Bách Thương kinh ngạc nhìn Lan Giác và Biện công công nói: “Chuyện này… cũng không liên quan gì mấy đến chúng ta mà”.
Biện công công và Lan Giác không nói gì nhìn nhau, đều tự nhẩm trong lòng, đây là mi không hiểu rõ cung cách xưa nay của Thái hậu nương nương đấy thôi.
Nếu đây là chuyện Hoàng thượng sai đi làm, Thái hậu nương nương tuyệt đối không hỏi thêm, bọn họ có thể thoải mái yên tâm ngủ ngon, không cần lo lắng quá, nhưng Thái hậu nương nương luôn suy nghĩ rất nhiều, lại còn tin mệnh số. Mấy năm gần đây vận làm quan của Lan Giác khá thuận lợi, thường xuyên có thể vào cung, cũng phải tạ ơn mẫu thân y sinh y vào giờ tốt, bát tự có tướng phù quân lương tướng, lại là mệnh Thủy, vừa hay có thể trợ giúp Hoàng thượng, họ là Lan, có văn vận, Thái hậu rất Thích.
Nếu ở trên đường đi giẫm phải viên đá nhỏ, nếu là người ngoài, hành sự hà khắc chút, cùng lắm là trách phạt nô tỳ quét tước không sạch sẽ, tùy tùng mở được không tận tâm. Nhưng nếu là Thái hậu nương nương giẫm phải viên đá đó, sẽ bắt đầu nghĩ tới giấc mộng đêm qua đến chim hót sáng nay rồi gió thổi hướng nào, sau đó yêu cầu Khâm Thiên Giám xem thiên tượng bốc số mệnh, xem việc này có điềm xấu gì không, cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh đều phải tính toán lại bát tự lần nữa, đến khi không có xung khắc gì mới thôi.
Cho nên nếu chuyện này bị Thái hậu nương nương biết được, đầu tiên tất nhiên là nghĩ, thế nào ai gia cầu phúc cho Đại Vương lại gặp phải rủi ro như vậy? Đúng rồi, Đại Vương đang êm đẹp lại nháo thành to chuyện thế này, đã bắt đầu không lành từ lâu rồi. Thế là phải cầu thần, xảy ra chuyện như vậy, có phương hại gì đến hoàng thượng và vận mệnh quốc gia hay không? Gọi Khâm Thiên Giám tính toán cẩn thận cho ai gia.
Sau đó những người liên quan như bọn họ, những thứ sử dụng liên quan như màu sắc của ngựa, hình dạng màu sắc kích thước của đinh móng, xe kiệu bánh xe, trên thân xe có bao nhiêu cái đinh đều sẽ phải bị điều tra hết.
Hoàng lịch tất nhiên sẽ viết, người nào vật nào, có mệnh tương khắc, về phần là ai hoặc nhà nào, thì phải xem mệnh.
Lan Giác lại yên lặng, Biện công công run rẩy thở dài một hơi: “Thái hậu nương nương là muốn cầu phúc cho Đại Vương điện hạ, có thể không liên quan đến chúng ta sao?”.
Bách Thương nghẹn họng, run giọng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”.
Lan Giác suy nghĩ giây lát, đứng lên: “Như vậy đi, bản bộ viện lập tức sai người chuẩn bị ngựa chạy đến Phong Lạc trước. Việc theo hầu điện hạ phải phiền công công và Bách đại nhân vậy”.