Trương Công Án

Chương 12



Thuộc hạ hỏi Lan Giác, nên xử lý bức thư này thế nào.

Lan Giác thả lá thư vào trong ngăn kéo, nói: “Coi như chưa nhìn thấy đi.”

Thuộc hạ nói: “Nhưng tại sao bức thư này lại được gài trên cánh cửa nhỉ? Ngài thấy có nên báo Hình bộ…”

Lan Giác xua tay: “Có khi đây chỉ là trò đùa thôi, không nên làm to chuyện lên. Kẻ có bản lĩnh gài lá thư này lên cửa của Lễ bộ tất phải hiểu rõ, một sĩ tử có tư cách tham gia khảo thí hay không đâu phải chỉ dựa vào điểm này là có thể quyết định. Lễ bộ chúng ta chỉ phụng mệnh hoàng thượng lo liệu kỳ thi này. Mấy chuyện to tát như định đoạt tư cách thi cử này dù là Thượng thư đại nhân cũng không thể làm chủ được.”

Lan Huy ngủ hai đêm ở thư phòng, đến tối ngày thứ ba khi Lan Giác trở về phủ thì đưa cho thằng bé một hộp gấm nói: “Đây là pháp khí cha đặt mua cho con, đeo bên mình như ngọc bội thì không sợ con ma kia nữa.”

Lan Huy vui vẻ mở ra xem, bên trong hộp gấm là một con lợn rừng được đẽo từ bạch ngọc, hai răng nanh nhô ra, sống lưng có một cái lỗ, ở đó buộc một sợi dây màu đỏ.

Lan Giác đeo con lợn rừng lên cổ Lan Huy, xoa xoa đầu nó, đầy thương yêu bảo: “Lúc con ở nhà cậu cả đã lỡ chọc vào một con ma cây, lợn rừng có tài ủn cây, chính là khắc tinh của yêu quái kia.”

Lúc Lan Huy vừa nhìn thấy lợn rừng, lòng vẫn mang nỗi hồ nghi, nhưng khi nghe Lan Giác nói liền phấn chấn trở lại, tay lật qua lật lại con lợn rừng xem mấy bận, còn sờ sờ cái răng nanh của nó: “Cha ơi, ăn nhiều thịt heo cũng có tác dụng như vậy đúng không?”

Lan Giác nghiêm nghị nói: “Không sai, nhưng ăn heo nhà bình thường không có tác dụng, phải ăn lợn rừng. Con nghe theo lời mợ nói, mấy ngày qua chỉ ăn chay. Ta sẽ bảo nhà bếp tối nay làm món giò lợn rừng thái lát. Ăn nhiều một chút, không được kén chọn nữa.”

Lan Huy gật đầu lia lịa, ra khỏi tiền sảnh liền tung tăng chạy đến hoa viên chơi.

Sau Đoan Ngọ, Trương Bình cũng không làm ăn gì nữa, Kim phu nhân tạ ơn hắn lễ vật rất hậu nhưng Trương Bình chỉ từ chối được một phần, phần còn lại buộc phải nhận, nhưng số đó vẫn đủ cho hắn cơm no áo ấm đến ngày yết bảng, Trần Trù cũng được hưởng sái một chút.

Trải qua vụ án Kim gia, tên tuổi của Trương Bình nổi lên như cồn, thậm chí đến các sĩ tử thanh cao từng nói không muốn cùng hạng người như hắn kết giao cũng phải thừa nhận, người này cũng có chút tài năng, chỉ tiếc là nhân phẩm quá tệ. Tài năng như thế mà ông trời lại ban tặng cho kẻ tệ bạc như hắn, thực sự khiến mọi người tiếc rẻ.

Trần Trù tức giận nói: “Tên Mã Liêm kia giờ gặp ai cũng nói tiếc cho nhân phẩm và tài năng của huynh, còn cái đám con cháu giả thanh cao kia nữa, kỳ thực chính là không muốn nhìn thấy người khác tài giỏi, còn gián tiếp vu cáo hãm hại. Thực tế thì bọn chúng mới chính là đám không biết xấu hổ nhất, ngày ngày nói nhân phẩm người ta tệ hại, bản thân thì làm vô số chuyện xấu sau lưng đếm không hết. Chỉ là người bình thường không giống bọn chúng thôi, hai mắt cứ dán chặt vào người ta, làm chuyện thiếu đạo đức đi khắp nơi thoá mạ kẻ khác, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta nhìn thấy cái đám ấy cắn xé lẫn nhau. Nói đến cái tên Mã Liêm kia nữa, danh tiếng cỏn con của hắn đều do ăn cắp cả, mấy chuyện nhận tiền mạo danh viết kịch bản đều đã bại lộ, vậy mà còn không biết xấu hổ. Sao ông trời không bắt hắn đi nhỉ!”

Trương Bình không nói lời nào chui vào chuồng gà, vốn hắn định nói với Trần Trù, chuyện này cũng không thể trách Mã Liêm được, vốn là do Kim lão gia và Kim phu nhân tìm Mã Liêm, nhờ gã đứng tên chứ không phải Mã Liêm gã tìm người viết thay. Mã Liêm đồng ý, chỉ có thể nói gã tham tiền mà thôi.

Nhưng trước giờ Trần Trù luôn vô cùng gai mắt với Mã Liêm, nói rồi sợ Trần Trù lại càng dậm chân dậm tay, thành ra Trương Bình chọn cách im lặng, dồn hết tâm trí giúp thím Phương tra xem con gà con nhà thím là con mèo đen của Vương bá hay là con tam thể nhà Mã thọt ăn mất.

Trần Trù dậm chân cạnh chuồng gà: “Nhưng mà, chắc chắn bây giờ Mã Liêm hận tôi với huynh thấu xương rồi, chuyện kia lộ ra, buộc hắn phải thừa nhận vở kịch là do huynh viết thay hắn, cứ cho là hắn đi rêu rao khắp nơi là do huynh mạo danh, còn hắn hoàn toàn không biết rõ sự tình. Đoán chừng những người sáng suốt sẽ không tin lời hắn đâu, hà hà…”

Chớp mắt ngày thi đã đến. Theo quy định, sau khi ra đề xong thì những quan viên đã ra đề thi và biết đề mục như đám Lan Giác đều bị nhốt lại, chờ cho kỳ thi kết thúc mới được thả ra.

Như vậy, những ngày sắp tới Lan Giác sẽ không về nhà, y không yên tâm để Lan Huy ở một mình trong phủ, trưởng tôn của Liễu gia là Liễu Đồng Ỷ cũng tham gia kỳ thi lần này, để tránh hiềm nghi, cũng không thể đưa Lan Huy qua đó. Lan Giác suy nghĩ rất lâu, đành mở miệng cầu cứu Vương Nghiên.

Vương Nghiên nhận lời vô cùng vui vẻ, Lan Giác liền kêu người chuẩn bị đồ đạc cho Lan Huy, đích thân đưa con đến Vương phủ.

Lan Giác luôn cảm thấy tâm trạng Lan Huy cứ ỉu xìu rầu rĩ. Cho nên y mới cố ý đưa Lan Huy đến Vương gia, cũng mong thằng bé sẽ phấn chấn tinh thần lên một chút. Nhi tử của Vương Nghiên tuy rằng bướng bỉnh nhưng lại rất hoạt bát, sôi nổi.

Phủ Thị lang của Vương Nghiên nằm ở đường Vinh An, thành Bắc. Lan Giác dắt Lan Huy đến phủ Vương Nghiên, vừa mới vào nội viện đã nhìn thấy trên chạc cây to trong viện ló ra mấy cái đầu đang săm soi dòm ngó, làm mặt quỷ trêu hai cha con Lan Giác và Lan Huy, còn ném đá xuống.

Cây cổ thụ đó cũng không chắc chắn lắm, chạc cây cứ run lên bần bật.

Vương Nghiên giận dữ vô cùng rống to về phía cái cây, bảo tụi nhỏ leo xuống đến làm lễ với Lan bá phụ. Mấy đứa nhóc nháy mắt với nhau tuột xuống đất, lúc nha lúc nhúc hô một tiếng bái kiến Lan bá phụ. Vương Nghiên xách lỗ tai hai đứa lớn nhất trong đám, ái ngại nói với Lan Giác: “Mấy thằng oắt con nhà tôi thật chẳng biết phép tắc gì, khiến huynh phải chê cười rồi.”

Lan Giác mỉm cười liếc mắt nhìn năm đứa trẻ trước mặt, nói: “Mạc Văn huynh, không phải huynh chỉ có ba vị công tử thôi sao, hai vị đây là…”

Vương Nghiên ho một tiếng, thả một cái tai, chỉ vào hai đứa mặt hề lùn lùn nói: “Còn có hai khuê nữ nữa.”

Vừa nghe nói có con gái, mặt Lan Huy liền đỏ lên, lắp ba lắp bắp chào hỏi, hai vị tiểu thư bĩu môi, thằng nhóc lớn chọi viên đá nhỏ về phía nó.

Vương Nghiên nhăn mặt quát to: “Ê, làm loạn hả!” Rồi lại hét vào trong hành lang, “Các bà cũng không quản cho tốt cái đám này nữa, làm tôi mất mặt với khách đây này!”

Trong lương các nơi hành lang nãy giờ vẫn vọng ra tiếng trộn bài loạt xoạt cùng tiếng cười nói của các nữ quyến. Tiếng xào bài ngừng lại trong chốc lát, một giọng nữ điềm nhiên vang lên đâu đó: “Lão gia nói như thế làm như bình thường người ngăn không cho dạy bảo tụi nó là bọn thiếp không bằng ấy.”

Mặt Vương Nghiên chuyển sang màu tím, Lan Giác vội vàng tìm chủ đề nào đó để lãng chuyện đi thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên đứng nơi hành lang xa xa, vận bộ sam y giản đơn, mày mục phong lưu, hoa lệ vô song. Thiếu niên từ xa cười với Lan Giác, chắp tay làm lễ rồi quay người đi vào sương phòng. Lan Giác cũng đáp lễ lại, nói với Vương Nghiên: “Hoá ra lệnh đệ cũng ở trong phủ, nhiều năm trước có gặp qua một lần, lúc đó y hãy còn nhỏ, bây giờ lại hào hoa phong nhã như thế.”

Vương Nghiên nói: “Thằng dở người A Tuyên càng lớn càng giống cha tôi, sao có thể được như thế chứ. Người đó là thứ tử của Vân Dục Thái phó, mấy hôm nay A Tuyên ở đây nên hẹn y đến cùng uống trà thôi.”

Lan Giác cười nói: “Hoá ra là thứ tử của Vân Thái phó, quả thực đúng là thiếu niên anh tuấn kiệt xuất. Xem ra không bao lâu nữa là có thể vào triều rồi. Đúng là hậu sinh khả uý.”

Lan Giác gửi Lan Huy lại trong phủ Vương Nghiên, rồi yên tâm để bị nhốt lại.

Ngày thi cuối cùng cũng đã đến, Trương Bình và Trần Trù thức dậy sớm, đến bên ngoài trường thi, đứng xếp hàng chờ kiểm tra đồ đạc, lấy giấy hướng dẫn thi và phòng thi.

Sĩ tử tham gia kỳ thi lần này do mười một quận và Kinh Thành chọn ra, tổng cộng có ba trăm sáu mươi người. Đề thi chia ra làm bốn phần là Điển, Luân, Nhã và Hiền. Cứ chín mươi sĩ tử sẽ thi cùng một bộ đề, số phòng thi và đề thi được sắp xếp liên quan với nhau, những phòng thi gần nhau sẽ khác đề để phòng việc gian lận.

Trần Trù nhón gót nhìn lên trước, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tốt quá, chúng ta đến sớm, vẫn có thể rút đề, mấy người xếp hàng phía sau chỉ có thể chọn những đề còn sót lại mà thôi.”

Sau khi kiểm tra đồ đạc xong, lúc đứng đợi rút đề thi và phòng thi, phía trước có trận huyên náo nho nhỏ, Trần Trù lại nhón gót dòm, cười khà khà: “Nè nè Trương huynh, Mã Liêm gặp đen rồi, hắn rút trúng phòng có mà, số mười bốn. Cái phòng đó cực kỳ xui xẻo, nghe nói năm xưa có một thí sinh do không làm được bài đã gấp đến độ chết ngay trong đó, người nào vào đó liền trở thành ma chết thay. Hình như hắn đòi đổi phòng với khảo quan, sao có thể được chứ.”

Trương Bình nói: “Ma chết thay chỉ là chuyện nhảm nhí, không đáng tin.”

Sĩ tử đứng xếp hàng trước bọn họ quay người xuống cười cười: “Vị huynh đài này nói rất đúng, ma vốn không hình không bóng, người thế gian sao có thể thấy? Cái gọi là ma quỷ, chẳng qua chỉ là suy nghĩ xằng bậy trong lòng người mà thôi.”

Trần Trù nói: “Mấy người chưa gặp qua chuyện kỳ lạ nên đương nhiên không tin. Nhưng mấy thứ tà tính đúng thực là có, nói không chừng có ngày mấy người sẽ gặp đấy.”

Trương Bình không nói gì, người kia mỉm cười đáp: “Huynh đài nói cũng có lý.”

Tuổi tác của y xem ra vẫn còn trẻ, y phục đơn giản, phong thái tao nhã vốn bình thường Trần Trù chưa thấy qua bao giờ. Trần Trù thấy y ngôn từ hoà nhã khiêm tốn, có ý muốn kết giao với y, liền bắt chuyện: “Tại hạ Trần Trù, người kế bên tại hạ tên gọi Trương Bình, chúng tôi là sĩ tử quận Tây Xuyên, huynh đài quý danh là gì?”

Hai mắt người kia phát sáng: “Chẳng lẽ là Trương công tử người đã phá vụ án Hoàng Đại Tiên giết người ư? Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu…”

Lời còn chưa dứt người đứng trước đã vào trường thi. Cậu sĩ tử kia áy náy cười cười, quay người đi rút đề thi phòng thi. Khảo quan kiểm tra tên của y xong chỉ lấy ra ba bộ đề thi cho y rút. Trần Trù có hơi thắc mắc, chờ cho sĩ tử kia đi vào bên trong trường thi, Trương Bình bắt đầu rút đề mới lẩm bẩm: “Rõ ràng cả bốn bộ đề thi đều chưa rút hết, tại sao chỉ đưa hắn có ba bộ?”

Xung quanh bỗng chốc im lặng, người phía sau nhẹ nhàng kéo áo y, nhỏ giọng nói: “Hoá ra huynh không biết cậu ta à, cậu ta chính là Liễu Đồng Ỷ, cháu của tiên Thái phó Liễu Tiễn, bộ đề thi Điển là do Lan Giác dượng cậu ta ra đề, tất nhiên cậu ta không thể rút rồi.”