Vương Nghiên vẫn im lặng suốt dọc đường ngồi kiệu đến phủ Thái sư. Vừa xuống kiệu, y đã tóm lấy một người hỏi ngay: “Vương Tuyên đâu rồi?”
Tiểu tư bị níu lại run rẩy đáp: “Bẩm… bẩm đại thiếu gia, nhị thiếu gia đang ở Vấn Tuyết viên cùng…”
Tên giúp việc còn chưa dứt lời, Vương Nghiên đã đẩy gã qua một bên, sải bước đi đến Vấn Tuyết viên.
Vương Tuyên đang cùng với mấy bằng hữu ở trong vườn xem hồ cơ nhảy múa, vừa liếc thấy Vương Nghiên lập tức đứng dậy: “Ôi, ca, vụ án của huynh đã xong rồi à? Đúng lúc…”
Vương Nghiên xanh mặt nhìn hắn chằm chằm, phun ra một chữ: “Đi.”
Vương Tuyên vẻ mặt mù mờ, đặt ly rượu xuống, cùng Vương Nghiên đi ra khỏi vườn, đến một tĩnh phòng. Vương Nghiên vừa vào đến cửa phòng, đột nhiên vung tay, hung hăng đấm cho Vương Tuyên một cú.
Vương Tuyên bất ngờ không kịp phòng bị, lảo đảo thân người, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Hắn bưng mặt ngạc nhiên hỏi: “Ca, huynh làm gì vậy?”
Vương Nghiên xanh mặt, cười nhạt: “Ngươi còn dám hỏi ta? Hôm qua, hai a hoàn của Liễu gia chết trong đại lao Hình bộ, có phải là do ngươi giết không? Con quỷ trong Liễu phủ, có phải là do ngươi dựng lên không? Vật chứng đều đã bày ở Hình bộ hết rồi, tối nay ngươi ngủ trong đại lao đi!”
Vương Tuyên ngơ ra một lúc, kêu oan: “Ca, không phải đệ mà!”
Vương Nghiên nheo mắt: “Không phải ngươi? Chuyện mẹ mìn nhận ngân lượng, ngụy tạo kỹ nữ lầu xanh thành gái nhà lành bán vào trong Liễu gia, người đứng ra bịa hộ tịch không phải là ngươi ư? Kẻ dùng tiền mướn cha mẹ giả không phải là ngươi ư? Đưa ngân lượng cho Đường ma ma ở Yên Yên lầu không phải là ngươi? Đại Đông gia của chợ ma ngoài thành không phải là ngươi ư?!”
Cỗ kiệu của Lan Giác dừng lại trước cửa sau của Liễu phủ, tiểu tư bẩm báo với môn vệ. Đám người môn vệ run rẩy một hồi mới vào trong. Một lúc sau, Liễu Viễn từ cửa sau bước ra, Lan Giác xuống kiệu, chắp tay nói: “Liễu đại nhân.”
Liễu Viễn nói: “Muội phu sao lại xa lạ như vậy, chúng ta vốn là người một nhà, tiên phụ đã tạ thế nhiều năm, muội phu cũng vẫn không chịu đến nhà, trong lòng ngu huynh vẫn luôn áy náy. Hôm nay cuối cùng đệ cũng chịu đến rồi, cứ vào nhà uống tách trà trước đã, sai người đến đón Huy nhi qua đây, cả nhà cùng ăn bữa cơm nào.”
Lan Giác đáp: “Không cần đâu, Liễu lão thái phó đã từng lập lời thề, Lan mỗ cả đời này không được bước vào nhà Liễu gia một bước. Thái phó đã quy tiên, di huấn càng không thể làm trái. Hôm nay Lan mỗ qua đây là muốn dâng hạ lễ trước. Huy nhi trước giờ luôn kính trọng Đồng Ỷ biểu ca của mình, sau kỳ thi Đình, nói không chừng Liễu gia sẽ xuất hiện một trạng nguyên. Phần lễ vật này, là của Huy nhi tặng, hy vọng người đừng từ chối.”
Tuỳ tùng đi theo dâng lên lễ vật, Liễu Viễn nói: “Nếu như đã tặng cho Đồng Ỷ, bá phụ như ta đây càng không tiện thay nó từ chối rồi.” Đoạn sai người nhận lễ vật, lại nói, “Đợi đến khi yết bảng, nếu thật sự như lời nói tốt lành của muội phu, ta sẽ tổ chức yến tiệc. Mấy ngày nay gia trạch không yên, không tiện rước Huy nhi qua chơi. Cữu mẫu của nó cứ luôn nhớ mong mãi.”
Lan Giác nói: “Huy nhi bị kinh hãi, đêm đến thường mơ thấy ác mộng. Mỗi lần đệ nhìn thấy nó luôn nhớ đến mẹ của nó. Từ nhỏ, thằng bé đã không có mẹ, công vụ của đệ lại bộn bề, đối với nó có nhiều thiếu sót, luôn cảm thấy có lỗi với nó và cũng có lỗi với mẹ nó. Nó thường xuyên gần gũi bên ngoại tổ mẫu, phải cám ơn Liễu đại nhân đã nể tình lệnh muội yêu thương nó. Nhưng hiện giờ tuổi tác thằng bé ngày càng lớn, phải chăm chỉ đọc sách, có lẽ không tiện qua bên đây nữa.”
Sắc mặt Liễu Viễn thay đổi, nói: “Muội phu sao lại nói vậy, Huy nhi thích Đồng Ỷ biểu ca của nó thì để Đồng Ỷ dạy nó học đi…”
Lan Giác ngậm cười thở dài, chặn đứng câu nói của người đối diện: “Mặc dù Huy nhi giống mẹ nó nhưng rốt cuộc vẫn là con của Lan gia, thế mà lại luôn quấy rầy bên ngoại tổ mẫu, thế này cũng không hợp đạo lý. Lần này đệ đến tặng lễ, cũng muốn trực tiếp cảm ơn Liễu đại nhân mấy năm nay đã yêu thương Huy nhi. Lan mỗ bất tài, danh tiếng trên triều chẳng ra làm sao, đại cữu vẫn có thể không chút nghi kỵ gì mà thương yêu Huy nhi, trong lòng đệ vô cùng cảm kích. Nhất định phải nói một tiếng đa tạ.”
Lan Giác luôn cảm thấy, sống trên đời này phải tránh được hai chữ: “đánh nhau”, “tức giận”. Nhưng lần này, y đã thực sự nổi giận rồi.
Y mãi hoài nghi, Lan Huy kể chuyện gặp ma rõ ràng rành mạch như vậy, hình như không phải nghe kể là có ma, mà giống như trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng gì đó rất khủng khiếp.
Liễu Viễn là chân truyền của Liễu Tiễn, thực sự sẽ tin mấy chuyện quỷ thần ư?
Đợi khi Trương Bình đi một chuyến đến Linh Giác tự trở về, nói Liễu Viễn thỉnh một bộ “kinh Kim Cương” về, Lan Giác rốt cuộc mới khẳng định, cái gọi là ma quỷ làm loạn nhà họ Liễu, chính là do Liễu Viễn cố ý gây ra. E rằng ông ta đã biết kẻ giả quỷ làm loạn là ai, không những thế mười phần chắc đến tám chín kẻ đầu têu là bên phía Vương gia nên Liễu Viễn mới đem việc này báo lên Hình bộ, cố ý để Vương Nghiên đi điều tra.
Lan Huy ở Liễu phủ gặp ma, cộng với việc sau đó Lan Giác vô tình trông thấy Liễu Viễn gì đó, chẳng qua chỉ là mê hồn trận mà thôi.
Bị Liễu Viễn xem như cái loa truyền tin truyền tin tức cho Vương Nghiên, Lan Giác thấy cũng chẳng sao hết, nhưng ông ấy lại đem Lan Huy làm con cờ, cố ý để một đứa trẻ cho rằng có ma, nhìn thấy cảnh tượng máu me kinh dị, Lan Giác thật sự chịu không nổi.
Cái gì mà thanh sạch, cái gì mà Liễu phủ, cái gì mà rường cột. Thực sự đã biến được mưu tính cá nhân trở thành sự thật rồi đấy, thực sự đã đạt đến tinh hoa của cái gọi là làm việc công minh rồi đấy, rõ chẳng ra thể thống gì.
Lan Giác ngậm cười chắp tay cúi mình chào Liễu Viễn, lên kiệu rời đi.
Vương Tuyên nắm tay áo Vương Nghiên, biện bạch: “Mấy việc khác đều do đệ làm, không sai! Nhưng người tuyệt đối không phải do đệ giết! Tối ngày hôm qua đệ đi tìm huynh, đâu có ngu đến mức lại chọn lúc đó giết người diệt khẩu chứ. Tên nguỵ quân tử họ Liễu đó suốt ngày cứ đối đầu với cha. Có kẻ mở chợ ma gì đó, lấy đệ ra làm bình phong thôi, nhiều lần hắn cứ cắn không buông, còn tính cắn cả cha, còn không nghĩ tới mấy chuyện bản thân ông ta từng làm đi. Ban đầu đệ chỉ muốn giúp cha cài hai đôi mắt vào trong Liễu phủ, sau đó kêu hai người đó doạ bọn họ một trận thôi. Chắc chắn là tên Liễu Viễn đó tra ra thân phận của hai ả a hoàn nên tiện thể giết người đổ oan cho đệ. Thực sự không phải là đệ! Nếu như là đệ làm, đệ cũng sẽ không dám không nhận!”
Gân xanh hằn rõ trên trán Vương Nghiên: “Đúng rồi, có cái gì mà ngươi không dám? Chỉ có lá gan, lại không có não! Loại chuyện này, ngươi lại đích thân đi làm? Đưa cho Liễu Viễn một nước cờ tốt phản lại quân ta, ông ta đang ngồi chờ xem chuyện vui đấy! Ngươi mau thu dọn quần áo, chờ ngồi tù đi!”
Vương Tuyên trừng mắt: “Ca, không lẽ huynh định học theo tên họ Liễu làm thanh quan à, làm cái gì mà đại nghĩa diệt thân, bắt đệ đệ ruột của mình ư? Người quả thật không phải do đệ giết, huynh bắt giam đệ là án oan á!”
Vương Nghiên cười nhạt: “Ngươi tìm chứng cứ chứng minh không phải là mình đi. Nói không bằng không chứng, ngoại trừ ta là anh ngươi, ai sẽ tin ngươi đây? Có biết hai chữ nghi phạm hay không hả? Có hiểu phàm là nghi phạm đều bị tống vào đại lao hay không hả?”
Vương Tuyên nắm chặt lấy tay áo y: “Ca, huynh đừng có doạ đệ, cha cũng sẽ không ngồi nhìn đệ vào đại lao đâu. Đệ thừa nhận là mình sai. Đệ bị quỷ mê hoặc thần trí, cảm thấy kế sách cho cài người vào Liễu phủ giả thần giả quỷ của Mã Liêm không tệ, nên mới làm theo kế hoạch đó của gã, kết quả gã lại thành quỷ thật mất rồi. Hai ả đàn bà đó nói là Mã Liêm bị quỷ ám, bị quỷ giết mất rồi, không muốn làm nữa. Kẻ dưới không hiểu chuyện, lại để Đường ma ma tìm thấy đệ, nếu không bất luận là ai cũng sẽ không tìm ra chứng cứ nói đệ có liên qua đến chuyện này…”
Trương Bình bước ra khỏi nhà bếp của Mã Liêm, lại đảo đến thư phòng. Từ Đăng đương lúc đang cẩn thận gõ gõ lên mặt sàn và vách tường ở thư phòng.
Đột nhiên tay ông ngưng lại, cạy một viên gạch sàn lên, để lộ ra ám cách.
Kỳ Chu nãy giờ vẫn chắp tay đứng yên một bên cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ, đi đến bên ám cách. Từ Đăng rút từ bên trong ra một xấp giấy, đều là ngân phiếu, số lượng không hề nhỏ.
Từ Đăng nói: “Thư sinh viết kịch bản không thể kiếm được thù lao cao thế này. Đến tiền trang điều tra thử có thể tìm ra nguồn gốc của đống ngân phiếu này.”
“Không sai.” Kỳ Chu gật đầu, liếc nhìn Trương Bình, Trương Bình đang nhìn một vật trầm tư suy nghĩ, vật đó là một bát hương hình dáng bình thường, được đặt trên chiếc bàn dựa sát bức tường trắng.
Trương Bình gảy tàn hương, ngửi thử.
Đây không phải là lư hương dùng để đốt nhang thơm, mà là dùng để bái tế, là loại lư hương dùng để đốt nhang que.
Trên bức tường trắng, đối diện vị trí của lư hương có treo một bức tranh chữ. Đó là một bức đại tự có bốn chữ viết bằng chữ khải – Cần học khổ đọc. Chữ viết vô cùng vuông vức, nhìn không ra là bút tích của ai.
Mã Liêm đang bái tế ai mà không dám cho người khác biết?
Vương Nghiên trở về Hình bộ, ngồi sau bàn, phiền não vô cùng.
Hai a hoàn đó rốt cuộc là do người của Vương Tuyên giết người diệt khẩu hay là do Liễu Viễn sai người giết chết? Khó lòng phân rõ, nhưng xem ra lần này Vương gia không tránh khỏi liên luỵ rồi.
Đào Châu Phong nhất định không ngồi lâu trên chiếc ghế này, vị trí Thượng thư vốn đã nằm trong tay. Nói không chừng cả vụ án Mã Liêm bị giết này cũng nhằm vào Vương Nghiên y.
Vương Nghiên lật mạnh hồ sơ.
Tra! Vẫn phải tiếp tục điều tra! Càng là sóng ngầm cuộn trào, y càng phải đào bới tới cùng! Xem xem rốt cuộc là kết cục gì.
Từ ngoài cửa vẳng đến tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Tôn lang trung bước vào cửa, giọng điệu khẩn trương, gương mặt đỏ bừng do kích động: “Thị lang đại nhân, Hộ bộ vừa gửi thư khẩn đến, vụ án này quả thực quá khủng khiếp!”
Vương Nghiên mở văn thư ông ta đưa đến, lại một lần nữa sững cả người.
Suýt chút nữa đã cho rằng, hung thủ thật sự không phải là người của A Tuyên thì chính là người của Liễu Viễn. Thì ra tất thảy toàn bộ mọi việc trước giờ chỉ là thủ thuật che mắt, thứ trước mắt đây đã xác thực cho phán đoán ban đầu của y đối với tình tiết vụ này mới là chính xác…
Mã Liêm và Mã Hồng là huynh đệ ruột thịt, Trần Trù lại là đệ đệ ruột cùng cha khác mẹ với Trần Tử Thương.